Mục lục
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người từng muốn rời khỏi nơi này chưa?
- Đã từng, hoặc chưa.

Lời trả lời như có như không, Nhã Tịnh mỉm cười.

Ý Hiên nhìn một màn này, đúng là khó mà, hắn không thể tự giúp mình.

Càng không thể giúp vương phi.

Người có ân với hắn.

Chiều hôm ấy, Nhã Tịnh thấy A Vệ đi linh tinh.

Nổi hứng hiệp nghĩa, Nhã Tịnh tóm cổ A Vệ lại.

- Vương phi, người cần ta giúp chuyện gì sao?
A Vệ nhìn vương phi tóm mình có chút nghi hoặc, nàng vui vẻ nhìn tên ngốc trước mặt.

- Các người cứ làm việc đi, A Vệ.

Ngươi theo ta đôi chút nhé, ta có chút việc nhờ ngươi.

- Được!
Nói rồi hắn quay lại nhìn đám vệ binh nói tiếp.

- Các ngươi mau đi làm việc, ta làm việc cho Vương phi xong sẽ quay lại kiểm tra.

Nếu không làm xong vậy sẽ xử theo quân pháp!
Nhìn mọi chuyện có vẻ lớn, Nhã Tịnh không kìm được mà hỏi.

- Ngươi có chuyện gì lớn sao?
A Vệ nhìn qua nàng, hắn cũng không có gì phải giấu Vương phi.

- Do động thái các bên gần đây khá lớn, vương gia cho người canh gác nhiều hơn.

Tường sẽ xây cao hơn, các lỗ hổng sẽ được xây lại.

Hơn nữa gia tăng canh gác phòng của tiểu Quận Vương.

Có lẽ, phủ tướng quân sắp tới ngày tận diệt rồi, người vô tội đã sớm được an bài.

Chỉ là trận máu này, Nhã Tịnh nhìn bàn tay sạch sẽ của mình.

Có lẽ không ổn rồi.

- Được, ngươi cứ làm đi.

Mai ta rảnh qua rừng trúc sau viện tìm ta, ta có chút chuyện muốn nói cùng ngươi.

- Được, vậy thần xin cáo lui!
Nhìn A Vệ rời đi, Nhã Tịnh chỉ có thể xoay người thở dài.


Thi khảo hạch đã kết thúc.

Một tháng sau đã công bố kết quả, có không ít tú tài tiếc nuối trở về.

Nàng đứng trên thành cao nhìn xuống dưới, nghiêng đầu suy ngẫm.

Không biết Lang Minh Triết muốn làm gì đây?
Sau ngày công bố kết quả một ngày, người dân trong thành được một phen khiếp sợ.

Ngoài cổng thành có tới mười thi thể tú tài treo cổ tự tử, có người còn treo cổ trước nơi khảo thí.

Vụ việc này gây trấn động lớn, ngay cả hoàng thượng cũng bắt đầu tham dự.

Đương nhiên, Nhã Lâm cũng không thể tránh khỏi liên quan.

Bởi lẽ, trên người từng kẻ một đều có khắc cáo trạng.

Cáo trạng bằng máu và thịt, trong đó nói rằng Nhã Lâm liên kết với các phú thương và quan lại chấm thi lấy lợi ích.

Đương nhiên, vì vụ việc quá lớn.

Người dân liên tục truyền miệng nhau, muốn an lòng dân thì hoàng thượng bắt buộc cho người điều tra.

Lang Minh Triết cũng là một trong những người có liên quan, hắn nhanh chóng được triệu vào cung.

- Tứ vương gia, ngươi cũng tham gia lần khảo hạch này.

Ngươi có muốn nói gì hay không?
Lang Minh Triết từ dưới nhìn lên, hắn vẫn cung kính mà mỉm cười.

- Bẩm bệ hạ, đây là lần đầu tiên thần tham gia vào việc khảo hạch các sĩ tử.

Đáng lẽ thần sẽ tham gia vào mọi việc, nhưng là Tướng quân là người cầm đề và kết quả.

Để hạn chế người biết thần đã không tham gia vào, bởi lẽ đây là bí mật quan trọng.

- Được, vậy ta cho ngươi một cơ hội, hãy cùng Án sát xử Diệm Lam đi tra rõ việc này.

- Thần đã rõ!
Vừa trở về, Lang Minh Triết lần đầu tiên thấy Nhã Tịnh chờ mình nơi cửa chính.

Nàng không hỏi hắn, Lang Minh Triết cũng không nói.

- Nàng dạo này tốt nhất không nên đi ra ngoài.

- Ta vẫn thường ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

- Vậy ta sẽ cho người dọn sạch sẽ hơn cho nàng!
Lang Minh Triết vừa nói vừa cởi bỏ áo bào, vừa bình thản nói chuyện cùng nàng.

Nhã Tịnh hiếm khi giúp Lang Minh Triết thay đồ lại chủ động thay đồ giúp hắn.

Lang Minh Triết nhìn ra được sự khác thường này, hắn nhìn qua nàng trong ánh mắt Lang Minh Triết đều là ý hỏi.


Nàng vẫn không lên tiếng, cuối cùng Lang Minh Triết lên tiếng nói.

- Nàng muốn nhờ ta chuyện gì sao?
Nhã Tịnh yên lặng, việc trên tay cũng ngưng lại.

- Đừng giết lão ta.

Người được nói tới ở đây, ai cũng có thể rõ.

Nhã Tịnh lại cầu tình cho lão?
- Nàng không phải cũng có mối hận sao?
- Ta biết, hai người là có thù huyết.

Nhưng, dù sao lão cũng là phụ thân ta.

Suy cho cùng, ta cũng không đành lòng.

Cầu tình Lang Minh Triết, thứ mà nàng vốn từng nghĩ tới rất nhiều lần.

- Vậy giữa phụ thân và tự do, nàng có thể lựa chọn hay không? Ta có thể tha cho phụ thân nàng, thứ ta muốn chính là trao đổi của nàng.

Lấy đi sự tự do nàng luôn nhắm tới, nhốt nàng ở nơi ngọc vàng son này! Nàng, có chọn được không?
Nhốt tại nơi này sao? Nhã Tịnh nàng vẫn chưa từng quên đi, thứ nàng nhắm tới tại nơi cổ đại này là tự do.

Từ đầu chí cuối, nàng đấu tranh vì tự do, làm mọi thứ chỉ để có thể sống như chú chim bay lượn trên bầu trời.

Lang Minh Triết biết khát khao của nàng, cũng biết điểm yếu của nàng.

Nàng như lột s/ạch mọi thứ mỗi lần đứng trước mặt hắn, không có bí mật.

À không, bí mật khác của nàng là thứ hắn không bao giờ có thể nghĩ tới.

- Người đang nói thật sao?
- Đúng vậy, ta muốn nàng vĩnh viễn nhốt lại bên ta.

Cả trái tim lẫn thể xác!
Không thấy nàng trả lời, nàng lại như suy ngẫm gì đó, Lang Minh Triết hỏi lại nàng.

- Nàng thật sự mong muốn như vậy hay sao?
- Ta cũng không có lựa chọn nào khác.

Dù cho Nhã Lâm không phải cha thật của linh hồn nàng, nhưng thân thể là vậy.

Nàng cũng không thể cạn tình cạn nghĩa mà giết lão ta, tuy rằng đây có thể là ý chỉ của thánh thượng.

Nhưng nếu Lang Minh Triết ngăn được việc này xảy ra, hắn sẽ có được không ít lợi ích.

Nàng cũng không phải chịu tội hại cha, tuy nàng sẽ là con của tội nhân.


Vậy cũng tốt, sau này các văn võ bá quan sẽ nói hắn từ nàng mà thôi.

Nhã Tịnh nghĩ như vậy.

- Thật ra, chuyện lần này có lẽ chàng đã sắp xếp xong rồi nhỉ?
Lang Minh Triết gật đầu, tay hắn ôm lấy eo nàng.

Cằm tựa lênn đầu nàng như mệt mỏi, hắn như kiếm tìm thứ gì đó của nàng.

- Nàng nói xem, nếu Nhã Như Tuyết chết thì thế nào?
Nhã Tịnh mặc hắn, chỉnh sửa xong y phục cho Lang Minh Triết nhưng tên đó vẫn không có ý định buông nàng ra.

Mệt mỏi nàng thở dài.

- Ta sẽ thấy bình thường thôi, nhưng mà nếu chuyện đó xảy ra thật.

Người nói xem, ta khi nào mới có thể trở về thân phận thật?
Nhã Tịnh tự hỏi, bởi lẽ nếu chuyện này lộ ra.

Không chỉ Tứ Vương gia, ngay cả Hoàng thất cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

- Nàng muốn trở về thân phận thật sự sao?
Lang Minh Triết nhìn ánh mắt của Nhã Tịnh, hắn vẫn là yêu thích ánh mắt này.

Mang một chút buồn bã, chỉ có vậy hắn mới có thể tiến sâu vào trái tim nàng hơn.

Để cho nàng yếu đuối dựa vào hắn.

- Ta không muốn cướp đi thân phận người khác.

Bởi lẽ, ta đã cướp đi cuộc sống của một người rồi, ta không muốn cứ sống dưới một lớp vỏ bọc.

Lại thêm một lớp vỏ khác.

Nhã Như Tuyết, cái tên ta chẳng thể quen thuộc, cũng là cái tên ta ghét.

Nhưng ta lại chẳng thể làm gì.

- Nàng không phải cướp đi thân phận nàng ta, Nhã Như Tuyết là nàng ta từ bỏ nó!
Nhã Tịnh nhìn qua Lang Minh Triết buông bản thân ra, cười nhạt nhìn qua hắn.

- Ta đi làm cơm tối, chàng nghỉ đi!
Nhã Tịnh rời đi, Lang Minh Triết nhìn theo bóng nàng như suy nghĩ điều gì đó.

Một ngày nữa trôi qua, Nhã Tịnh ngồi bên vệ đường rừng trúc.

A Vệ vừa đi tới liền thấy nàng đang ngồi bên vệ đường, hắn nhẹ nhàng bước tới.

- Vương phi, người có chuyện gì cần nói với ta sao?
Nhã Tịnh đang buồn chán đếm lá trên cây, nghe thấy A Vệ bước tới nhẹ nhàng kéo áo hắn đi.

- Chúng ta vừa đi vừa nói, ngươi hôm nay đỡ việc rồi chứ?
A Vệ buông tay nàng đang kéo áo hắn ra, khuân mặt vô cùng lạnh nhạt nói.

- Bẩm vương phi, hôm nay thần đã làm xong việc.

Người có gì muốn nói với thần sao?
Nhìn thái độ kì lạ của A Vệ, Nhã Tịnh có chút khó hiểu.

- Ngươi có chuyện gì sao?
A Vệ ánh mắt thoáng qua tia dao động nhưng rất nhanh chóng biến mất, hắn chỉ dùng giọng điệu hòa hoãn hơn để nói với nàng.


- Không có chuyện gì, chỉ là thần dạo này có chút bận rộn.

Căng thẳng hồi lâu nên mới như vậy, vương phi người không cần nhọc tâm lo lắng cho ta.

Càng không cần đi khắp nơi hỏi ta nữa!
Nhã Tịnh có chút suy nghĩ, hình như sáng giờ nàng đúng là đi đâu cũng hỏi về lịch trình của A Vệ.

Không ngờ đã tới tai hắn rồi hay sao?
Nhã Tịnh đi, nàng mải mê suy nghĩ, không hiểu sao lại bị thụt chân vào hố.

Vừa nhìn nàng liền nhận ra, lúc trước vào đây nàng tìm măng.

Nào ngờ không đào được củ măng nào, cay cú nàng đào thêm vài cái hố.

Không ngờ tự mình chơi mình một vố, lại còn trước mặt người khác.

Nhục chết mất.

- Vương phi, người không sao chứ?
Nhã Tịnh ngại ngùng cười, nhìn A Vệ tay chân luống cuống kéo nàng lên.

- Ta không sao, chuyện kia ngươi đừng hiểu lầm.

Là ta muốn hỏi chút chuyện tế nhị với ngươi, âu cũng là chuyện quan trọng.

Hẹn ngươi nói rõ sẽ tốt hơn, lại sợ ngươi sự vụ bận rộn.

Nên ta mới hỏi mọi người, tìm ra một cái lịch trống.

A Vệ nghe vậy, hắn thoáng thả lỏng.

Nhưng đáy mắt như xoẹt qua dòng cảm xúc kỳ lạ, Nhã Tịnh cũng không hay biết.

- Hôm nay vừa hay thần rảnh, người có chuyện gì có thể nói với ta hôm nay!
Nhã Tịnh nghe vậy, trong ống tay áo nhanh chóng lôi ra một cuốn sách.

- Vậy thì vừa hay! Chúng ta nói chuyện đôi chút đi! Ta biết sinh thần bát tự ngươi rồi, chỉ là chúng ta tiếp xúc đã lâu.

Ta vẫn không biết ngươi thích thứ gì, nếu ngươi không ngại có thể cho ta biết hay không?
Nhìn nàng chú tâm như vậy, vô thức mặt lạnh A Vệ nhếch lên nụ cười.

- Ý của vương phi là sở thích của ta sao? Ta thích rất nhiều thứ, người muốn hỏi về sở thích ăn uống hay sở thích thư giãn?
Nhã Tịnh chống bút như suy nghĩ điều gì đó, lại buông bút xuống nói.

- Vậy ngươi nói hết đi! Ngươi thích gì? Ghét gì?
A Vệ đi sau bảo vệ nàng, hắn vừa đi vừa suy nghĩ.

- Thần thích ăn cay, món cay Tứ Xuyên nghe đồn rất ngon.

Đáng tiếc ta chưa từng được thử, nghe nói rau chua vùng Đông Bắc cũng không tệ! Ta còn thích rượu hoa đào vương phi ủ, còn thích món khoai tây chiên.

Thích cắn hạt dưa, ăn thịt khô.

Thích thổi tiêu mỗi khi đên xuống, thích ngắm trăng, thích đi dạo.

Thích trồng hoa, cũng thích dạo chơi khắp nơi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK