Mục lục
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhã Tịnh nhấp trà, ánh mắt lấp lánh nở nụ cười.

- Hoàng Thượng nói thật hay, trước kia cũng từng nói với ta như vậy.

Mẫu hậu, hôm nay nhi thần thân thể có chút không ổn đành mạn phép trở lại Khôn Ninh Cung!
Thái Hậu nhìn qua nàng khẽ gật đầu.

- Được rồi, con có thể trở về.

Ai gia cũng đã có chút mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy đi!
Chờ Thái Hậu rời đi, Tư Hạ thấy vậy cũng không diễn một màn cô bé đáng yêu nữa.

Trực tiếp lạnh mặt, nhìn nàng đầy khinh bỉ.

- Thân là con gái của tội thần, ngươi vẫn mặt dày nhận Phượng ấn mà sống với chức danh mẫu nghi thiên hạ được sao?
Đứng trước câu hỏi hóc búa này, Nhã Tịnh lựa chọn tâm lặng như nước từ từ bình tĩnh mà đáp lời.

- Thật ra, mặt ta cũng chưa dày tới vậy.

Nếu Tư Hạ công chúa thích, ta có thể trao lại phượng ấn cho người.

Nhưng Bệ hạ có chấp nhận hay không, người có giữ nổi chức vị này hay không.

Cái đó ta không chắc chắn! Hơn nữa, Tư Hạ công chúa chỉ là một công chúa nước láng giềng, còn không phải người nước ta.

Hà cớ có quyền lên tiếng phán xét? Nếu có thể, người muốn phán xét ta, nhập cung đi! Sau đó lên ngôi hậu, ta sẽ rất vui vẻ nghe người phán xét!

Một câu, Nhã Tịnh không cần quá cay nghiệt vẫn có thể đảo lộn tình thế có lui có tiến.

Nàng đứng lên, thấy Tư Hạ vươn tay ra.

Chậc, đúng là, tại sao nữ nhân nơi này đều thích chơi trò này vậy?
Chỉ thấy Tư Hạ muốn đẩy nàng xuống, Nhã Tịnh vươn tay ra thuận theo kéo cả nàng ta xuống nước.

Lang Minh Triết ở gần đó đã chứng kiến tất cả, hắn cho người đi cứu Tư Hạ lên.

Rơi xuống dưới dòng nước mát lạnh, Nhã Tịnh nhắm mắt lại.

Có phải như vậy là xong rồi không? Nàng dù biết bơi cũng chẳng buồn vùng vẫy nữa, cứ như vậy là xong phải không? Chẳng còn gánh nặng, không! Nhã Tịnh mở mắt, nàng còn Tiểu Bảo, còn mẫu thân.

Từ ngày xuyên tới đây, trợ giúp Lang Minh Triết là điều Nhã Tịnh duy nhất nàng làm cho bản thân mình.

Nhưng cuối cùng lại vẫn là chẳng thể giúp mình, đem khi nàng leo lại lên bờ liền thấy Lang Minh Triết đứng trước mặt nàng.

Nhã Tịnh chẳng mấy bất ngờ, nhận lấy áo bào được đem tới, nàng nhẹ khoác lên mình.

Đường đường chính chính nhìn vào mắt Lang Minh Triết, đây là điều hắn muốn không phải sao? Tiếp theo là gì nhỉ? À! Đúng rồi! Là phạt nàng quỳ, hoặc chép bài ở Từ đường! Cùng lắm bắt nàng đóng cửa tự ngẫm, chắc cũng vài tháng!
- Nàng đường đường là hoàng hậu một nước, lại không biết giữ thể diện hoàng gia! Vậy mà dám kéo Sứ thần Tây Vực cùng ngã xuống hồ, vừa nhìn qua biết nàng cố ý.

Tội nặng không tới, nhưng vẫn phải trừng phạt để làm gương sau này! Cũng tiện bề ta ăn nói với Tây Vực, nàng quỳ chính điện ba nén hương, sau đó đóng cửa tự ngẫm trong một tháng đi!
Nhã Tịnh chẳng mấy quan tâm, mỉm cười cúi đầu như đã hiểu.

Nàng còn vui vẻ ngẩng cao đầu rời đi, giống như những gì hắn nói đều chẳng liên quan tới nàng.

Lang Minh Triết quay lại nhìn Tư Hạ ướt sũng, hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn hắn có chút khó xử.

- Lần này, ta thay mặt nàng ta tạ lỗi với nàng.

Sẽ không có lần sau, người đâu! Đưa Tư Hạ công chúa trở về!
Đám người kia nhanh chóng đưa Tư Hạ đi, Lang Minh Triết nhìn theo bóng nàng khẽ siết tay.

Nữ nhân kiên cường như vậy, hắn phải làm thế nào nàng mới ngoan ngoãn thuận theo hắn đây?
Nhã Tịnh kiên cường thực hiện những hình phạt kia! Chỉ khác...
Nhã Tịnh quỳ trong chính điện bằng nệm êm, bên trái có người giữ ô, bên phải có người quạt.

Bên cạnh còn có người đọc cho nàng thoại bản mới nhất, trông giống người bị phạt sao? Không! Thậm chí còn có đám người lôi bài tới, cho nhóm khác vây quanh che chắn.

Chơi bài trước chính điện! Đám thị vệ đi ngang đúng là lác mắt nhìn! Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe Lang Minh Triết trừng phạt nàng, vội vã vào cung muốn tìm nàng.

Nhưng chưa kịp hỏi thăm, hắn đã có một chân trong ván cờ kia! Tuyệt! Hắn còn mang bánh nàng thích ăn theo, Nhã Tịnh cũng không từ chối mà ngồi ăn.

Nom nhìn nàng còn rất vui kìa! Nhìn biểu hiện này của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt có chút vui vẻ trong lòng.

Như vậy Nhã Tịnh nàng cũng không để tên nam nhân kia vào mắt có phải không? Khi hắn bảo vệ nữ nhân kia, nàng một chút cũng không buồn.


Tiểu Phàm đi tuần qua thấy nàng chơi tới vui vẻ như vậy, trong ánh mắt lóe qua tia thương xót.

Cuối cùng cũng hết ba nén hương, Nhã Tịnh được hộ tống về lại Khôn Ninh cung.

Nhã Tịnh vỗ vỗ lưng eo tê mỏi của nàng, tên chết tiệt đó!
Đêm hôm đó, Lang Minh Triết theo thói quen tới Khôn Ninh cung nhưng lại bị đám tì nữ chặn ở bên ngoài.

Một tì nữ lên tiếng nói.

- Hoàng thượng, Hoàng hậu nói sẽ ngoan ngoãn tuân theo lệnh cấm túc nên phiền Hoàng thượng đi tới chỗ khác ngủ! Không muốn người làm phiền Hoàng Hậu hối lỗi! Hoàng hậu còn đưa người một bức thư!
Nhận lấy thư, Lang Minh Triết mở ra.

Nhìn thấy dòng chữ bên trong, hắn lạnh nhạt xoay người.

Trước khi đi, hắn còn không quên hạ thấp giọng nói.

- Nếu nàng muốn ở trong đó thì cứ ở đi, tốt nhất là đừng ra ngoài!
Nghe bước chân ngày càng xa, bên trong phòng nàng rất nhiều con mắt đang nhìn nhau.

Nhã Tịnh đem tay hạ xuống, bên môi khẽ nhếch nụ cười.

- Người đã đi rồi, các ngươi còn lo gì! Đại hay tiểu? Đoán trúng, thoại bản mới nhất sẽ về tay các người!
- Đại! Đại!
- Tiểu Tiểu!
Chưa được vài giây, bên trong lại bắt đầu huyên náo!
- Hoàng Hậu! Vịt quay và rượu đã được đem tới, có rất nhiều món!
- Được rồi! Hôm nay chơi tới đây thôi, đêm nay ta sẽ không ôm Bảo Bảo ngủ.

Chúng ta phải uống thật say!
Một đám thái giám cùng nha hoàn tụ tập phòng nàng cùng nhau quẩy đêm, có cả nhạc sư được nàng phổ lại nhạc để quẩy! Mấy khi được tự do như vậy, không chơi cho đã thật quá phí phạm mà!
Lang Minh Triết vì ở trong cung nên cũng không cho người liên tục giám sát nàng, vậy nên bây giờ hắn cũng không biết rằng nàng bây giờ đang như nào.

Lang Minh Triết chỉ có chút bất ngờ khi nàng lại ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.


Sang hôm sau, từ khi nàng bị nhốt lại càng ngày càng có nhiều người tới chơi với nàng hơn.

Từ Dạ Nguyệt Tu Kiệt cho tới Tiểu Phàm đều có mặt! Cùng nàng chơi với tiểu Bảo rồi lại đem đồ ăn ngon cho nàng.

Thậm chí là những thứ bọn hắn thấy thú vị, Lang Minh Triết vẫn không hề hay biết.

Nửa tháng sau, Nhã Tịnh mở cửa ra nàng nhìn Lang Minh Triết hai mắt thâm quầng.

- Người cố thủ ở đây làm gì? Đã nửa ngày rồi, người không tính về Càn Thanh cung sao?
- Nàng biết lỗi chưa?
Nghe câu hỏi của hắn, Nhã Tịnh mắt khẽ nhướng lên, bên khóe môi nhấc lên một nụ cười.

Tay nàng không ngần ngại đóng sầm cửa vào, Nhã Tịnh lười biếng đi lên giường nằm.

Hắn chơi chặn cửa như vậy, chắc nàng sợ! A Hoa cùng tiểu Phàm đi tới, hai người hành lễ với Hoàng thượng xong liền tiến vào.

Lang Minh Triết có chút kinh ngạc, nhưng không quá để tâm.

Tiếp tới A Vệ cũng hành lễ với hắn, mở cửa rất tự tin đi vào.

Lang Minh Triết thấy nghi hoặc! Tiếp tới là Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi tới, tay hắn còn cầm vò rượu, đi qua hành lễ với Lang Minh Triết xong khi đứng lên còn đem ánh mắt cười nhạo nhìn qua Lang Minh Triết sau đó mở cửa đường hoàng bước vào.

Khi Lang Minh Triết đứng lên muốn tiến vào liền bị tỳ nữ chặn lại.

- Hoàng hậu đã nói, trong thời gian người đang chịu phạt không muốn bệ hạ làm phiền! Nếu không người sẽ tự đi tới nơi khác sống, dù sao nơi này cũng không ít phòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK