Nhã Tịnh ngẩn ngơ nghe A Hoa nói, chuyện sẽ là thật sao? Nàng lạc mất tiểu Bảo, tiểu Bảo trong tay nàng.
Lúc đó nàng còn đang ôm thằng bé, hơi ấm đó khi nàng hồi tưởng lại vẫn như vài giây trước.
Vậy mà, vậy mà.
Nhã Tịnh nhắm đôi mắt lại, lệ lại tuôn ra.
Mùa đông tới rồi, vậy mà nàng lại chẳng thấy lạnh.
- Hoàng hậu, người hãy mau vào trong.
Người còn đang dưỡng thương!
A Hoa khóc xong, không nhịn được nhắc nhở Nhã Tịnh.
Nàng nhìn xuống, cánh tay nàng còn đang đau đớn, cả người thi thoảng vẫn chảy máu yên lặng.
- Ừm, cũng nên vào trong rồi!
Chờ mùa xuân tới, đầu xuân ngày hai năm tháng một, Lang Minh Triết sẽ cưới lấy Tư Hạ.
Giờ đây, để có một lễ cưới long trọng, Lang Minh Triết dốc sức tìm loại hoa nàng ta thích nhất.
Nhìn cây Lưu Li khó khăn lắm nàng mới trồng được bị bọn họ dẵm tới gần nát, Nhã Tịnh cũng là không nhịn được.
Cố gắng vun xới, cố gắng trồng lại.
Nhưng rằng qua hôm sau, hoa vẫn là bị tuyết vùi lấp.
Vết chân còn nguyên!
Nàng ngẩn ngơ nhìn nơi đó, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi A Hoa.
- Ta đã không còn gia đình, không còn tiểu Bảo, thậm chí người ta coi là gia đình cũng không còn, tại sao ngay cả một bông hoa họ cũng nhẫn tâm cướp đi của ta? Bây giờ, ngoài ngươi ra.
Ta thật sự sắp không còn gì nữa rồi!
Bám lấy A Hoa đang khóc lóc như cọng rơm cứu mạng, Nhã Tịnh yếu ớt thì thào nói.
Nàng, lại phát sốt! Thái y nửa đêm vẫn không ngừng ra vào Khôn Ninh cung.
Lang Minh Triết ngay cả chân cũng không bước vào thăm nàng nửa bước.
Một tháng sau, Mai nở bên hiên rồi.
Nhã Tịnh không hiểu sao, cuối cùng cũng qua thêm được một mùa đông.
Vẫn không tìm thấy tung tích của Thái Tử, ai cũng đồn đoán, bây giờ Thái tử đã lành ít dữ nhiều.
Lang Minh Triết vẫn không tới tìm nàng, Nhã Tịnh vẫn luôn nhờ Dạ Nguyệt Tu Kiệt đem huynh đệ đi dò la tin tức, cuối cùng vẫn không tìm ra.
- Gió lạnh vẫn thổi, hôm nay nghe nói sẽ có tuyết rơi.
Hoàng hậu, người đừng đứng bên cửa sổ nữa, không tốt đâu!
A Hoa bước tới, khoác áo lên cho nàng.
Nhã Tịnh nhận lấy áo ấm, nàng thở dài nhìn ra ngoài.
- Tiểu Bảo tầm này đã biết đi rồi nhỉ? Giày ta cũng đã chuẩn bị xong cho thằng bé rồi! Quần áo mới cũng vậy, không biết bây giờ nó đã lớn hơn chưa?
Không có tiếng trả lời, Nhã Tịnh cúi đầu.
- Hoàng thượng giá đáo!
Công công bên ngoài hét vào, A Hoa vội đóng cửa sổ lại, bước ra ngoài hành lễ cùng Lang Minh Triết.
Nhã Tịnh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng lại, nhìn qua Lang Minh Triết đang tiến vào ánh mắt một tia xúc cảm cũng không còn.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn bước tới, Lang Minh Triết có vẻ còn mập ra rồi nhỉ? Có vẻ Tư Hạ đã chăm sóc hắn rất tốt.
- Hoàng thượng, không biết hôm nay người ngự giá tới đây có chuyện gì?
Lang Minh Triết nhìn nàng một tháng không gặp, gần như hắn đã quên đi vẻ sinh động khi lần đầu hai người họ gặp nhau.
Lúc đó, dung mạo của nàng bị chính nàng giấu đi trong lớp than xấu xí, nhưng ánh mắt linh động kia chẳng thể chạy đi đâu.
Bây giờ nhìn nàng chẳng còn sức sống, hắn biết.
Là do chính hắn.
- Bây giờ, ta đã chẳng còn gì để người giữ ta lại.
Giấy hòa ly ta đã viết một bản khác, mong người, đóng dấu vào đi!
- Ta vẫn đang tìm hài nhi, nàng đừng mong có thể chạy khỏi nơi này! Nếu nàng đi, A Hoa cũng sẽ không tránh khỏi cái chết đâu!
- A Hoa đã đi theo bên người rất lâu!
- Ta không quan tâm điều đó, thân phận của nàng ta cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi! Nhã Tịnh ta nói cho nàng hay, ta cưới thêm người là chính nàng cho phép.
Nàng nên giữ lời, ta sẽ không nói thêm! Đây là y phục ta cho Trung y phường may cho nàng, toàn bộ đều dựa vào số đo của nàng.
Ngày ta nạp Tư Hạ vào cung, ta mong nàng có thể mặc nó!
Nói rồi Lang Minh Triết rời đi, Nhã Tịnh nhìn lấy y phục được đem vào.
Thật muốn dùng một kéo phá hủy! Đó là một bộ y phục đỏ thắm, làm nàng nhớ lại ngày nàng cùng Lang Minh Triết bước vào lễ đường.
Lúc đó, nàng cùng hắn có bao nhiêu tùy ý.
Bởi lẽ, nàng lấy danh của Nhã Như Tuyết.
Nhắc mới nhớ, Lang Minh Triết từng nói, nhất định hắn sẽ có thể giúp nàng về đúng thân phận của mình.
Tới tận bây giờ, nàng vẫn sống dưới cái tên Nhã Như Tuyết nhỉ? Lộn xộn suy nghĩ, cuối cùng vẫn chẳng ra một kết quả.
Nhã Tịnh thở dài, nàng thật muốn mỉm cười.
Nhã Tịnh đã rất lâu không cười, chính nàng cũng không rõ đã bao lâu bản thân chẳng còn cười nữa.
Nhìn vào gương đồng, Nhã Tịnh đưa hai tay lên khóe môi mà kéo lên, cuối cùng hiện ra một nụ cười méo mó.
Ông trời cũng thật biết trêu ngươi!
- Hoàng thượng!
- Có tin của Thái Tử hay chưa?
- Bẩm, dưới suối đầu nguồn có một cái xác.
Xác đã phân hủy, nhưng y phục rất giống với y phục thái tử mặc lúc trước.
Trên y phục cũng có tên thêu của Thái tử!
Lang Minh Triết siết chặt tay, hắn lựa chọn im lặng.
Giấu Nhã Tịnh, giấu nàng để nàng vĩnh viễn ôm mộng tưởng.
Giấu nàng, để nàng vĩnh viễn không rời khỏi đây.
- Được rồi, ngươi lui đi!
Lang Minh Triết nhíu mày, ngày đại hỉ sắp tới.
Hắn cũng không muốn để kế hoạch vì sự cố mà mất không chế.
Lang Minh Triết từ ngày đó lại bặt vô âm tín, nàng cũng không muốn nhìn mặt hắn.
Kết tơ duyên hắn đeo cho nàng, Nhã Tịnh đã sớm tháo khi nàng tỉnh lại.
Ném tại một hộp son, để nơi sâu nhất của phòng nàng.
Giống như đoạn tình cảm này, chôn giấu thật sâu.
Nhã Tịnh cầm hoa trên tay, gai đã đâm nàng chảy máu rồi! A Hoa vội vã cầm máu lại cho nàng, rắc lên lớp bột trắng, Nhã Tịnh không biết loại bột đó là gì.
Chỉ là công dụng rất nhanh.
Nàng càng ngày càng yếu, cho dù cố gắng tập luyện bao nhiêu, tất cả đều như muối bỏ biển.
Không giữ lại được chút nào, nhưng nàng vần không nói cho ai biết.
Bởi nàng hiểu, thế giới này đã không còn ai để nàng làm nũng kể nể nữa rồi!
Hoa đỏ đã nở rợp khắp trời, xung quanh được trang trí màu đỏ.
Mọi thứ đều thật xa hoa, so với lễ cưới chóng vánh của nàng.
Hỉ sự này hiện rõ người cử hành có bao nhiêu dụng tâm, Nhã Tịnh nhìn chữ hỉ chói mắt được dán trên tường, lại nhìn tới bộ y phục đỏ kia.
Nhắm mắt lại, nàng chỉ mong ngày mai đừng tới.
Trái tim cứ nghĩ đã ổn, giờ đang đau nhói như cho nàng biết.
Tất cả chỉ là dối trá!
Đêm đó, có bóng đen lẻn vào phòng nàng! Nhã Tịnh vốn dĩ chẳng thể ngủ, nghe tiếng động vội rút dao găm dưới gối phòng thủ.
- Ai?
- Là ta!
Tư Hạ đốt đèn lên, nàng ta rũ bỏ mạn che mặt.
Nhã Tịnh nhìn Tư Hạ cả người khó hiểu, rõ ràng mai nàng ta đã được Lang Minh Triết đưa vào hậu cung.
Tại sao vẫn tới tìm nàng?
- Ngươi muốn gì?
- Vân như cũ, ta muốn ngươi ngày mai nhân lúc mọi người bận rộn.
Hãy rời khỏi nơi này, ta không mong trông thấy ngươi!
- Trận ta đi lễ về, là do người của ngươi đứng sau đúng chứ?
Tư Hạ không trả lời nàng, Nhã Tịnh cũng coi như có đáp án.
Nhắm mắt lại, nàng hỏi nàng ta câu thứ hai.
- Lang Minh Triết có biết hay không?
- Chàng biết.
Nàng, thật khó thở.
- Vậy tiểu Bảo của ta đâu?
- Bị kẻ khác cướp đi rồi!
Thì ra là Lang Minh Triết biết hết, hắn đều biết.
Nhưng hắn đã chọn không nói ra, coi nàng như một kẻ ngốc.
Xoay nàng trong lòng bàn tay, Nhã Tịnh ngẩn ngơ nhìn y phục đỏ tươi trong góc phòng.
- Ta hiểu rồi!
Danh Sách Chương: