Mọi người trong chính điện ai cũng kinh ngạc trừ Kỷ Nguyệt vì nàng vốn biết từ trước, hôm nay Dư ma ma đến là để nói sự thật cho Ninh Âm và Dương Tuệ Ly biết.
Ninh Âm bên ngoài bình thản, bên trong tâm trạng vô cùng rối loạn. Bà ấy đã chịu đựng như này rất nhiều năm rồi.
Nhưng còn Dư Lịch, hắn sửng sốt vô cùng! Thậm chí từng lời từng chữ mà Dư ma ma nói, hắn đã nghe rất rõ nhưng lại không thể tin được những lời nói ấy.
Hắn là con của Ninh di nương - Ninh Âm là nhị thiếu gia của Phủ Thái Phó, thân phận này khiến hắn vừa mừng vừa sốc.
Hắn đứng dậy, tay chân run rẩy "Bà nội, bà đang nói đùa có phải không?"
"Những lời ta nói đều là sự thật. Hai năm trước đây ta đã đưa con đi từ chỗ của Ninh di nương" Dư ma ma nói, giọng bà có chút nghẹn ngào
Ninh...di...nương! Cái tên này sao lại quen thuộc tới vậy?
Bàn tay run rẩy, Dư Lịch hỏi "Người nói đưa ta đi khỏi mẫu thân ta. Khi đó ta 10 tuổi, nhưng tại sao gặp lại ta không có cảm giác gì?"
"Bởi vì con bị mất trí nhớ nên mới coi họ là người xa lạ" Dư ma ma thẳng thừng nói nguyên nhân
Từng câu, từng chữ của Dư ma ma Dư Lịch nghe rất rõ. Hắn đứng hình, cả cơ thể khô ng động đậy
Mất trí nhớ! Hèn gì, hắn lại không nhớ những gì từ lúc 10 tuổi. Tất cả ký ức hiện tại hắn có là hai năm vừa qua hắn sống cùng Dư ma ma
Tại sao chứ? Quá khứ của hắn đã có chuyện gì? Ninh di nương, Dương Tuệ Ly, Kỷ Nguyệt! Những cái tên ấy sao lại quen thuộc như vậy? Không phải là bằng hữu mới quen sao? Không phải mới quen biết sao?
Đau đầu quá! Thật đau quá!
Dư Lịch ôm đầu lăn xuống sàn nhà, miệng liên tục kêu đầu ta đau quá!
Mọi người trong chính điện đều lo lắng, sắc mặt hoảng hốt. Bọn họ nhanh chóng đưa Dư Lịch vào bên trong phòng.
Kỷ Nguyệt vốn biết ý thuật nên ở lại bên trong để xem tình hình của Dư Lịch
Dư Lịch vẫn ôm đầu kêu đau. Mất trí nhớ! Muốn nhớ lại khó tới vậy ư? Đổi lại nếu người mất trí nhớ là có lẽ cũng sẽ không chịu nổi cơn đau này mất.
Vì Dư Lịch không chịu nổi cơn đau này nên đã ngất đi. Bây giờ hắn cần phải nghỉ ngơi
Lúc này bên ngoài chính điện. Không khí vô cùng căng thẳng. Ninh Âm nhìn Dư ma ma mà không chớp mặt một cái, Dương Tuệ Ly không nói gì nhưng gương mặt tỏ ra cực kỳ khó chịu. Dư ma ma thì không khỏi sợ hãi.
Hai năm trước, rõ ràng Dương Tư Khuynh còn sống đáng lý ra thì Dư ma ma phải nói cho Ninh Âm biết mới phải. Vậy mà lại giấu kín và đưa đứa con trai ấy rời xa bà suốt hai năm, thử hỏi có người mẹ nào chịu nổi không?
Chính điện căng thẳng như vậy, lại không một ai lên tiếng Kỷ Nguyệt từ sau cánh cửa nhìn vào mà thở dài. Cuối cùng nàng bước vào, lên tiếng xoá bỏ cái không khí căng thẳng ấy "Dư ma ma bà mau kể lại đầu đuôi mọi chuyện của hai năm trước cho Ninh di nương biết đi"
Nghe lời nàng Dư ma ma bắt đầu kể lại "Hai năm trước, nhị thiếu gia đột ngột qua đời thật ra là có nguyên nhân"
Ninh Âm và Dương Tuệ Ly không nói gì, nàng ra hiệu cho Dư ma ma nói tiếp
"Vào cái đêm trước khi nhị thiếu gia qua đời thì có một nha hoàn không biết là từ viện nào tới đưa cho thiếu gia một bát canh. Nói là để cho ấm bụng. Thật ra trong bát canh đó có bỏ thạch tín"
Thạch tín? Nghe tới đây Ninh Âm và Dương Tuệ Ly mới giật mình.
Ninh Âm nhẹ nhàng hỏi "Vậy tại sao nó còn sống? Không phải trúng thạch tín sao?"
"Di nương! Người có còn nhớ trong cùng đêm hôm đó người đã mang tới cho nhị thiếu gia một bát chè đậu xanh?" Dư ma ma đáp lại
"Nhưng chuyện đó có liên quan gì?" Dương Tuệ Ly thắc mắc
"Đậu xanh có tác dụng giải độc" Nàng tiếp lời
Mọi người trong chính điện đều ngỡ ngàng trừ Dư ma ma. Dù sao Dư ma ma sống cũng lâu và cũng đủ để biết những việc này rồi
"Lúc nhị ca uống chén canh có thạch tín ấy là đã trúng độc, nhưng Ninh di nương đã đến kịp lúc đưa cho nhị ca bát chè đậu xanh." Nàng tiếp tục nói
"Vậy nên ca ca ta còn sống là do di nương?" Dương Tuệ Ly vui mừng
"Phải" Nàng đáp
Ninh Âm lên tiếng "Nhưng ta vẫn không hiểu, lúc hạ táng thằng bé nó vẫn còn trong quan tài, theo lý mà nói là không thể sống"
"Về việc này, lúc mọi người phát hiện nhị thiếu gia qua đời và để ngài ấy ở từ đường. Lão nô sớm đã để ý thấy cơ thể ngài ấy vẫn còn nhúc nhích nên trong đêm đã tráo nhị thiếu gia với một khúc gỗ" Dư ma ma giải thích
"Thì ra là vậy" Ninh Âm vui mừng trong lòng
"Nhưng lão nô vẫn muốn thỉnh tội với di nương. Đáng ra lão nô phải nói cho người biết, nhưng lại giấu diếm chuyện này suốt hai năm trời. Lão nô thật có lỗi" Dư ma ma quỳ xuống thỉnh tội
"Dư ma ma đừng nói vậy. Ta còn phải cảm tạ bà đã giúp ta chăm sóc cho Tư Khuynh lý nào lại trách bà" Ninh Âm nở nụ cười nhẹ
"Phải rồi, hay là Dư ma ma ở lại Phủ Công Chúa chăm sóc cho bọn ta đi" Dương Tuệ Ly hưng phấn mở lời
"Chuyện này..." Dư ma ma không biết trả lời thế nào
"Dư ma ma, Ninh di nương và Tuệ Ly đều nói bà ở lại vậy thì bà cứ ở lại đi. Bà vất vả chăm sóc cho ca ca ta, ta còn chưa báo đáp nữa mà" Kỷ Nguyệt mỉm cười khéo léo lựa lời nói với Dư ma ma
"Vậy lão nô cung kính không bằng tuân mệnh" Dư ma ma vui mừng trong lòng
...
Bọn họ cứ vậy mà ở chính điện nói chuyện và cũng chờ đợi lúc Dương Tư Khuynh tỉnh dậy
Hai canh giờ sau
Trong phòng Dương Tư Khuynh
Dương Tư Khuynh bắt đầu có hoạt động. Tay của hắn bắt đầu nhúc nhích. Nha hoàn trông coi hắn thấy vậy liền chạy đi thông báo
Bọn học lập tức chạy đến phòng của Dương Tư Khuynh. Vừa bước vào mọi người thấy hắn đang ngồi tựa thành giường
Thấy mọi người, Dương Tư Khuynh mỉm cười lên tiếng "Di nương, tứ muội, ngũ muội"
Ninh Âm vô cùng vui mừng, chạy tới ôm chầm lấy Dương Tư Khuynh "Tư Khuynh con nhớ lại rồi sao? Con thật sự nhớ lại rồi"
Ninh Âm khóc, nước mắt dàn dụa chảy xuống. Nó là giọt nước mắt hạnh phúc, lúc này đây có lẽ Ninh Âm đã không thể kìm nén cảm xúc được nữa rồi
"Di nương đừng khóc, không phải con đã tỉnh rồi sao?" Dương Tư Khuynh ôn nhu, nở nụ cười nói với Ninh Âm
"Được, ta không khóc. Ta không khóc nữa!" Ninh Âm lấy vạt áo khẽ lau nước mắt từ khoé mi
"Tứ muội, ngũ muội!" Dương Tư Khuynh mỉm cười gọi nàng và Dương Tuệ Ly
Được gọi Dương Tuệ Ly nhanh chóng chạy đến bên Dương Tư Khuynh. Kỷ Nguyệt nàng không chạy đến mà chỉ đứng một bên nhìn họ. Có lẽ nàng cũng mong muốn được hạnh phúc như họ vậy
"Bà nội"
Dư ma ma kinh ngạc. Bà không nghĩ tới việc Dương Tư Khuynh có lại ký ức vẫn sẽ gọi bà một tiếng bà nội. Điều này làm bà rất vui
Bây giờ gia đình đoàn tụ, vui càng thêm vui. Lại có thêm một người bà ân cần, chăm sóc thì cò còn gì hạnh phúc hơn chứ.
Sau chuyện này, Kỷ Nguyệt nhanh chóng báo với Thái Hậu và Hoàng Hậu chỉ là việc Vũ Lam Uyên hạ độc nàng không nói ra mà thay bằng lý do khác. Nàng vẫn còn muốn chơi đùa với Vũ Lam Uyên mà nên làm gì có chuyện tố cáo ngay cơ chứ.
Còn về thân phận thật sự, Dương Tư Khuynh được mọi người chấp thuận. Giờ đây đến Học Viện hắn đúng là nổi danh mà
...
Mọi chuyện cứ vậy mà trôi qua. Chớp mắt liền tới sinh thần thứ sáu của Kỷ Nguyệt
Danh Sách Chương: