Những người được mời tới tham dự thọ yến hầu hết đều là thân vương, quý tộc và những người có cấp tam phẩm trở lên. Những người từ hàng tứ phẩm trở xuống rất ít người ở trong danh sách khách mời. Mà nói đúng hơn thì cũng có những kẻ không mời mà đến, mục đích là để tiếp cận với người chức cao vọng trọng.
Nhưng quan trọng nhất là cái gì không mong muốn thì nó lại lấn tới. Cái nơi ồn ào như tiệc yến thì không vắng mặt mấy kẻ thích gây chuyện
"Tứ muội muội" Nhẹ nhàng, thanh thoát quả thực rất động lòng người
Nhưng cái giọng thanh thoát, dịu dàng ấy gọi nàng lại khiến nàng kinh tởm, đôi mày nhíu lại. Gọi nàng một câu Tứ muội muội thân mật như vậy thật khiến người khác hiểu lầm nha.
Người gọi nàng không phải ai khác mà chính là đại tiểu thư của phủ Thái Phó - Dương Tuyết Liên, cũng chính là đại tỷ của nàng
Cơ mà đại tỷ gì chứ? Từ lúc bước chân ra khỏi phủ Thái Phó thì ngoại trừ lão phu nhân và mẫu tử Ninh Âm ra thì nàng có coi kẻ nào trong phủ đó là người thân đâu.
Nhưng nói vậy cũng không đúng. Ninh Âm và Dương Tuệ Ly vốn cũng không ưa gì lão Dương Nghị và người trong phủ Thái Phó. Dương Tư Khuynh cũng vậy, tuy cách xa người cha này hai năm nhưng mười năm ở cùng Dương Nghị thương hắn chỉ là lợi dụng, mong ngày nào đó hắn có ích với lão. Vậy nên từ lâu, mẫu tử Ninh Âm đã không coi bản thân mình là người của phủ Thái Phó rồi
Dương Tuyết Liên hôm nay lại gọi nàng thân mật như vậy ắt hẳn là muốn có được sự chú ý từ mọi người, đặc biệt là từ các vương hầu. Và ả cũng muốn nhắc nhở, nhấn mạnh một điều ả chính là tỷ tỷ của nàng, tỷ tỷ của Quận Chúa hoàng tộc. Đương nhiên ả cũng muốn chứng minh rằng ả không hề thua kém nàng về bất cứ điều gì
Ảo tưởng vẫn là ảo tưởng, nàng thậm chí còn không thèm ả gọi dù có gọi cả chục lần. Cho đến khi Dương Tuyết Liên đánh bạo chạy lên trước mặt nàng để lấy sự chú ý
"Tứ muội muội, ta gọi muội sao muội không trả lời" Dương Tuyết Liên cố tình nói lớn đủ để mọi người xung quanh nghe thấy
Dương Tuyết Liên làm vậy để gây sự chú ý và lấy sự đồng cảm của mọi người. Để mọi người nghĩ rằng nàng là con người vô tình, không có gia giáo. Tất nhiên trừ những người bằng hữu của nàng thì những kẻ còn lại đều cảm thương cho Dương Tuyết Liên
"Không ngờ Quận Chúa lại là người như vậy"
"Còn nhỏ mà đã như vậy, thật là..."
"Không có chút gia giáo nào cả"
Những lời xì xào bàn tán to nhỏ nàng tất nhiên đã nghe được hết. Nếu là nàng trước đây chắc chắn sẽ nhẫn nại chịu đựng. Nhưng bây giờ muốn leo lên đầu nàng để ngồi đâu có dễ
"Đại tỷ, ta chỉ đang bận tiếp đón mọi người nếu tỷ không hài lòng với hành động của muội muội vậy tỷ cứ việc trách phạt" Một lần nữa Kỷ Nguyệt lại đóng vai Bạch Liên Hoa, ánh mắt khẩn cầu, dáng vẻ run rẩy sợ hãi
"Phải đấy, tôi thấy Quận Chúa đang tiếp đón mọi người mà"
"Có lẽ do bận rộn tiếp đón mọi người nên Quận Chúa không thể phân tâm"
"Đúng đó, Quận Chúa còn nhận tội với tỷ tỷ mình sao lại nói nàng ta không có gia giáo chứ"
"Nhưng mà thân là Quận Chúa lại còn là đích nữ lại cầu xin sự trách phạt của thứ nữ, lại còn sợ hãi như vậy"
"Có khi nào lúc ở phủ Thái Phó Quận Chúa thường xuyên bị ức hiếp nên mới có biểu cảm như vậy?"
"Chắc chắn là vậy rồi, nhìn Quận Chúa sợ hãi tới vậy mà"
....
Mọi người bàn tán, chỉ chỏ Dương Tuyết Liên khiến ả mặt mày tối sầm. Cơ mà bị bàn tán như vậy thì làm gì còn mặt mũi nữa chứ? Ức quá ả đành phải chạy đến chỗ khác
Còn về phía những người chứng kiến sự việc ai cũng ngưỡng mộ nàng, đồng cảm với nàng. Đích nhường thứ cũng là chuyện thường thấy, nhưng cảnh tượng ở trong mắt bọn họ lại là sự ngược đãi đích xuất, thứ xuất mơ mộng trèo cao, ra oai tỏ vẻ đáng thương để leo lên đầu đích xuất ngồi.
Mọi người đều cho rằng nàng rất hiểu chuyện, thục lương hiền đức. Thánh Thượng hạ chỉ ban hôn nàng cho Thái Tử, như vậy Tinh Thiên Quốc thật có phúc. Chuyện hôm nay đã làm mọi người có thiện cảm với nàng, và cũng chắc chắn không ít kẻ tìm nàng kết thân đâu
"Ngoài trời rất lạnh, mọi người mau chóng tới Lê Hương Điện thôi" Nàng nhẹ nhàng ngỏ lời mời mọi người
Nghe theo nàng, bọn họ nhanh chóng đi đến Lê Hương Điện theo hướng dẫn của nô tỳ trong phủ. Miệng thì ca ngợi nàng không ngớt
Dương Tuệ Ly bên cạnh nàng thì cười khổ. Tuy ở bên nàng không phải là thời gian dài nhưng cái tính cách của nàng thì Dương Tuệ Ly hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Phải nói khả năng diễn kịch của Kỷ Nguyệt còn khiến Dương Tuệ Ly bất ngờ đấy, rất hợp với cái vai Bạch Liên Hoa, cộng thêm khả năng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng
Dương Tư Khuynh tuy biết mấy chiêu trò của nàng nhưng cũng không nói gì mà chỉ cười mỉm, vì hắn biết Dương Tuyết Liên cố ý làm nàng mất mặt. Bây giờ gậy ông đập lưng ông là đáng lắm
Dạ Tử Duy theo dõi nàng từ xa, hắn cũng phải bật cười. Tiểu thê tử của hắn đúng là nghịch ngợm mà, chiêu thâm hiểm như vậy mà cũng làm cho được.
Cũng phải nói, giải quyết xong tiểu bạch liên kia thì nàng phải tiếp đón những người bằng hữu của nàng. Đặc biệt là thường xuyên phải dỗ ngọt Cát Anh, cứ mỗi lần gặp nàng là liền chạy tới để vồ lấy.
"Nguyệt Nhi tỷ tỷ"
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. Cũng như những lần khác Kỷ Nguyệt đều không tránh được, kết quả là bị vồ đến mất thăng bằng mà ngã xuống nền tuyết
"Nguyệt Nhi tỷ tỷ ta đến rồi này" Nũng nịu nhưng vẫn ôm nàng
Mọi người cũng không biết nên làm gì ngoài việc đứng nhìn
"Được rồi, Cát Anh mau đứng dậy đi, nền tuyết lạnh lắm tỷ không muốn bị cảm lạnh đâu" Nàng thở dài, khẽ khuyên bảo Cát Anh
Hai người đứng dậy khẽ phủi y phục
Nàng quay sang Cát Anh và nhắc nhở "Cát Anh, muội là công chúa nên không được hành xử như vậy"
"Muội biết rồi, Nguyệt Nhi tỷ tỷ đừng giận nhà" Vẻ mặt hối lỗi, nũng nịu
"Được rồi, không nói việc này nữa chúng ta mau vào trong thôi đừng để mọi người đợi" Nàng cười nhẹ "Mà ta cũng mong chờ quà của muội đấy Cát Anh"
"Chắc chắn không làm tỷ thất vọng" Cát Anh tự tin tiếp lời
"Chúng ta mau đi thôi" Vừa nói Cát Anh vừa kéo nàng đi
Bọn họ đi mà quên mất những con người vừa được ăn bơ vẫn ngơ ngác đứng nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Phải mất một lúc họ mới hoàn hồn nhớ đến thọ yến mà chạy đến Lê Hương Điện
Danh Sách Chương: