Mục lục
Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng hôm sau

Theo lời của Kỷ Nguyệt, Tiết Hàn Dụ từ sáng sớm đã đến chờ và đưa Ngân Tuyền đi đến bang. Còn nàng thì chuẩn bị để đi đến Mặc Vương phủ

Khi đến nàng phải mặc lại bộ đồ màu đen và đeo mặt nạ, trong bộ đồ như thường lệ khi đến bang mà hôm nay chỉ khác là nàng sẽ đến Mặc Vương phủ. Dù không muốn nhưng nàng cũng không thể quên là nàng đang giả kết minh với đám người này.

Mặc Vương phủ

Nàng vừa bước tới cửa của Mặc Vương phủ, đám gia nhân nhanh chóng chạy ra mở cửa rồi xếp lại hai hàng chào đón nàng, kẻ nào cũng trang nghiêm, tôn kính


Nàng bước vào, sắc khí lạnh không ngừng toả ra lướt qua đám gia nhân khiến bọn chúng như trúng phải kịch độc mà ngã xuống đất mà chết.

Vu Dã Trình cùng Vu Mặc Hàn và Vu Như Thanh bước ra hành lễ với nàng. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt ba con người đó lại là đống xác chết nằm hai bên ngay trước mặt khiến bọn chúng sợ hãi

"Thật yếu..." Câu nói ngông cuồng chỉ vỏn vẹn hai chữ phát ra từ miệng nàng nhưng áp khí cũng thật đáng sợ

"Tử Thanh đại nhân bớt giận" Cả ba cố gắng khuyên can nàng, mặt khác trong lòng cũng lo sợ vì nếu bất cẩn họ cũng sẽ giống những cái xác dưới kia

Nàng không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh tanh thản nhiên bước vào chính đường, nơi họ sẽ bàn luận lần này

Bước vào, bọn chúng và nàng cùng ngồi vào bàn. Nhìn sắc mặt của bọn chúng ai nấy cũng có vẻ e dè, sợ sệt

"Mặc Vương! Không biết ngài có vấn đề gì muốn nói với ta?" Nàng lạnh nạt, ánh mắt sắc lạnh thẫn thờ liếc nhìn Vu Dã Trình

Thấy vậy Vu Dã Trình cũng rùng mình ngay, mặt hắn đổ mồ hôi như suối. Cố trấn tĩnh, mặt cúi xuống, giọng có chút run vì sợ "Tử Thanh đại nhân, bọn ta định sẽ thay đổi kế hoạch tấn công triều đình"

"Như thế nào?" Vốn dĩ gặp mấy loại người này nàng liền dở chứng lười nói chuyện, nhưng cũng không thể góp ý nên chỉ nói một cách vắn tắt như vậy


"Đại loại thời gian tấn công triều đình sẽ được chuyển vào mùa hạ năm sau ngay ngày thọ thần của Thái Hậu" Vu Dã Trình trình bày "Trong ngày thọ thần này bọn chúng sẽ không đề phòng được"

Thật ranh ma! Đại thọ của Thái Hậu vốn rất quan trọng, hơn thế tổ chức lại vô cùng cầu kì, phức tạp lại long trọng. Nên hầu hết công việc đều đổ dồn vào công đoạn chuẩn bị, việc quân sự ở dịp này nới lỏng khá nhiều quả thực là một cơ hội tốt để tạo phản. Nhưng làm vậy đúng là hèn chỉ biết đánh sau lưng. Nhưng biết một mà không biết hai, nếu như bọn chúng biết kẻ bọn chúng đang muốn giết lại biết được kế hoạch này thì thật đáng trông mong vào bộ mặt của bọn chúng trên chiến trường

"Không tồi! Ta thích ý này" Nàng nhếch môi cười khẩy.

Thật đúng ý nàng! Thay vì phải đợi 3 năm thì bây giờ chỉ cần chờ một năm là nàng có thể tự tay giết chết bọn chúng, những kẻ đã từng làm nàng thống khổ để giải mối hận trong lòng nàng

Ba kẻ kia vui mừng chìm trong lời nói dối của nàng. Cũng giống như kiếp trước bọn chúng cũng dùng lời nói dối ngon ngọt như này để nàng nhu nờ chìm vào hạnh phúc giả tạo mà không hay biết. Đến cuối cùng khi vở kịch kết thúc lại là một đống đổ nát đầy đau đớn. Nàng hận bọn chúng như muốn chính tay làm bọn chúng hồn siêu phách tán! Nhưng trước khi như vậy nàng muốn chơi đùa bọn chúng giống như cái cách mà bọn chúng đã làm vậy. Kết cục nàng muốn bọn chúng phải chịu đau khổ gấp nghìn lần nàng đã chịu.

Tay nắm chặt lại, những gân tay nhỏ màu xanh hiện rõ lên làn da trắng của nàng. Tay siết rất chặt đến mức rách da mà chảy máu. Nhưng ba kẻ kia lại không hay biết gì vì ba kẻ đó chỉ quan tâm lời nói và sắc mặt đang hài lòng của nàng

...

Nàng ở lại Mặc Vương phủ mới rời đi vì đám người đó đã cố níu kéo nàng ở lại. Còn nàng hiện đang giả đồng minh của chúng nên cũng đành theo ý để không bị lộ nên đã ở lại, nếu không nàng cũng đã rời đi từ lâu

Một mạch nàng về thẳng Phủ Công Chúa. Ngay lúc nàng về thì cũng là lúc mà Tiết Hàn Dụ đưa Ngân Tuyền về. Hắn ôm Ngân Tuyền ngang trên tay, còn Ngân Tuyền thì dụi vào lòng hắn mà ngủ, sắc mặt tưởng chừng mỏi mệt lắm

Nàng dừng lại nhìn Tiết Hàn Dụ "Về rồi?"


Thật lạnh! Hiện tại trời vốn đã tối, sương trắng bao phủ kèm theo không khí lạnh mà giờ còn cộng thêm sát khí của nàng thật khiến người ta khó sống

Tiết Hàn Dụ cố bình tĩnh không để lộ vẻ sợ hãi nhưng sắc mặt hắn lại vô cùng khó coi "Ừm, lúc nãy Ngân Hạch mệt quá nên thiếp đi, ta liền đưa muội ấy về"

Nàng gật đầu, sải bước tiến lại gần, sát khí lạnh cũng bắt đầu giảm "Để ta" Nàng đưa tay đỡ lấy Ngân Tuyền, Tiết Hàn Dụ cũng vậy mà phối hợp để Ngân Tuyền cho nàng ôm "Huynh mệt rồi, về nghỉ đi"

Nói đoạn nàng quay người bước vào Ngưng Sương Các. Tiết Hàn Dụ nhìn nàng "Muội nghỉ ngơi đi..." Xong giọng hắn bỗng chốc nhỏ lại "Cả muội nữa Tuyền Nhi" Rồi hắn biến mất

Nàng bước vào đóng sầm cửa lại, nhẹ nhàng đặt Ngân Tuyền xuống giường. Còn bản thân nàng thì tắm rửa rồi cũng đi ngủ. Nàng ngủ cùng Ngân Tuyền, hai tỷ muội bọn họ cứ vậy mà chìm sâu vào giấc ngủ, và ngủ một mạch tới sáng






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK