Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Hắn cứ như vậy buông tha cho ngươi sao?”
Bình thường sau khi âm mưu bị vạch trần, không phải hung thủ đều nổi điên lên, quyết định đồng quy vu tận với người đã vạch trần mình sao? Thế nào mà không khí của chuyện lần này lại hài hòa như vậy?
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Ừ, có lẽ là hắn không thích chỗ tiền đặt cược lần này.”
……
Được rồi. Lý do này cũng coi như có lý, nàng lại quay đầu hỏi: “Vậy ngươi cũng cứ như thế mà buông tha cho hắn?”
Đồng dạng, sau khi vạch trần âm mưu, người vạch trần không phải là nên thay trời hành đạo, chọn kết cục ngươi chết ta sống với hung thủ hay sao? Thế nào mà thành cục diện sống chết mặc bay như vậy?
Diệp Thần nói: “Phi Phi à.”
“Làm sao?” Nàng nhảy ra hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi có còn nhớ ta đã nói, kiếm của ta bị chôn rồi không?”
“Ừ. Có nhớ.” Cho dù trước khi hắn sử dụng kiếm khí vô hình đã nói qua mấy lần, nhưng lần nào nghe thấy nàng cũng cho là chuyện cười.
“Ngoại hiệu của ta là gì?”
“Kiếm Thần?” Không phải muốn khoe khoang chứ?
Diệp Thần nhíu mày.
Đỗ Phi Phi bừng tỉnh. Kiếm Thần không có kiếm mặc dù có thể đối phó với đám vô danh tiểu tốt dễ như trở bàn tay, nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính thì vẫn phải chịu thiệt.
Cả một đường nàng suy nghĩ sâu xa, cho đến tận khi xuống dưới chân núi, mới không nhịn được mà đem kết quả của việc suy nghĩ nửa ngày nói ra, “Thật ra, ta cảm thấy……”
“Ừ?”
“Vừa rồi Thanh Vân thượng nhân không giết ngươi diệt khẩu đúng là một hành động sai lầm.” Đáy lòng Đỗ Phi Phi vẫn lưu lại một chút hy vọng về thần tượng, “Ngươi nói xem, có phải hắn biết người không mang kiếm, nên mới thả ngươi rời đi hay không?” Dù sao thì cao thủ chân chính tuyệt đối không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Diệp Thần nói: “Những lời này nên nói ngược lại.”
“……” Đỗ Phi Phi nghĩ nghĩ nói, “ Là ngươi tha cho hắn mới đúng sao?”
Diệp Thần mỉm cười ngoắc ngoắc tay với nàng.
Đỗ Phi Phi ghé người lại gần.
Hắn đột nhiên cúi đầu, cắn một cái lên mặt nàng.
Phi Phi theo bản năng muốn lui lại, nhưng lần này Diệp Thần đã sớm có chuẩn bị, hai tay lập tức bắt lấy bả vai nàng, khiến nàng không thể động đậy.
Hai cánh môi mềm mại dán ở trên mặt, còn có hơi thở nhẹ nhàng mà nóng rực, Đỗ Phi Phi sợ tới mức ngay cả nói cũng không tròn câu, “Diệp, đại a…… Ăn, đói bụng, đã có khách điếm.”
Diệp Thần đứng thẳng người lên, thỏa mãn nhìn dấu răng rõ ràng trên má nàng, cười nói: “Phi Phi à, nếu ngươi có thể tiếp tục ngốc nghếch như vậy, ta cũng có thể cắn thêm nhiều lần nữa.”
……
Nàng có thể đem những lời này lý giải thành hắn đang hận mài sắt không thành thép sao?
Đỗ Phi Phi vuốt chút nước miếng còn dính trên mặt, cầu xin nói: “Có lưu lại sẹo không?”
Diệp Thần ngạo nghễ nói: “Có thì thế nào. Ta cắn, ai dám nói khó coi?”
……
Đỗ Phi Phi xoay người, cúi đầu yên lặng đi ở phía trước.
Diệp Thần theo phía sau nàng, thản nhiên nói: “Không phải vừa hỏi, vì sao Thanh Vân không giết ta diệt khẩu sao?”
Đỗ Phi Phi gục đầu, “Không muốn biết nữa.”
Khóe miệng Diệp Thần cong lên, “Ta ghét nhất những người bỏ dở nửa chừng, không có tinh thần ham học hỏi.”
“……” Đỗ Phi Phi dừng bước, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, “Có cần ta lăn xa một chút hay không?”
Diệp Thần không nói lời nào, chỉ nhìn dấu răng trên mặt nàng.
Đỗ Phi Phi lặng lẽ lui ra phía sau nửa bước, nghiêm mặt nói: “Ta thích nhất là truy hỏi rõ ràng sự việc. Như thế, vừa rồi ta hỏi cái gì? À, đúng rồi, vì sao Thanh Vân thượng nhân không giết ngươi diệt khẩu?”
Diệp Thần cười đến quỷ dị, “Muốn biết sao?”
Đỗ Phi Phi thoáng chốc có cảm giác mình thật giống như cầm một đồng tiền cuối cùng trên người đứng trước sòng bạc, dưới nụ cười âm trầm của ông chủ sòng bạc, do dự không biết nên cược lớn hay cược nhỏ.
Mảnh lụa lúc nãy Diệp Thần đưa cho nàng lau mồ hôi vẫn còn ở trong tay áo, nàng vội vã lấy ra lau trán nói, “Muốn!”
Diệp Thần nhìn mảnh lụa, ánh mắt ôn hòa, “Như thế ta sẽ nói cho ngươi vậy.”
……
Nàng chọn đúng rồi!
Đỗ Phi Phi kích động nắm chặt mảnh lụa.
Diệp Thần dường như cũng bị sự tò mò của nàng đả động, không vòng vo nữa mà thẳng thắn nói: “Lấy tính cách đa nghi của Thanh Vân, ta càng nói kiếm bị chôn rồi, hắn sẽ càng không tin. Hắn càng không tin, lại càng sợ hãi ta có chiêu sách gì đó đối phó với hắn. Hắn càng sợ hãi, tự nhiên càng không dám quyết chiến với ta.”
……
Hôm nay trước khi lên Nga Mi, Thanh Vân thượng nhân trong lòng nàng, vẫn là một đám mây trắng thuần khiết cao cao tại thượng trên đỉnh Nga Mi: cao quý, hiền lành, dũng cảm, vô địch. Vì sao chỉ một khoảng thời gian ngắn, trong mắt nàng hắn đã trở nên đáng khinh như vậy?
“Nếu ngươi cảm thấy Thanh Vân vô cùng đáng khinh vô sỉ ti bỉ hạ lưu, ta nghĩ, đó là không đúng.”
……
Đỗ Phi Phi nghĩ, nàng chỉ mới cho rằng hắn đáng khinh mà thôi. Có điều rất khó nghe thấy Diệp Thần nói tốt cho Thanh Vân, cho nên nàng không nhịn được mà lập tức hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi mấy từ đó dùng để hình dung về hắn còn quá đơn điệu, hoàn toàn không thể nói lên một phần vạn phong thái của hắn. Nói một cách đơn giản….” Diệp Thần chậm rãi thở dài, “Hắn chính là loại người làm cái gì đó còn muốn lập đền thờ trinh tiết.”
Đỗ Phi Phi không chút do dự bổ sung: “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.”
Diệp Thần nhíu mi nhìn nàng, “Không ngờ ngươi lại nghĩ về Thanh Vân như vậy?”
……
Rõ ràng là nàng chỉ bổ sung hoàn chỉnh lời nói của hắn mà thôi.
Nhưng chưa kịp phản bác, Diệp Thần đã gật đầu nói tiếp: “Có điều nhìn nhận của ngươi rất đúng đắn.”
Xe ngựa lại một lần nữa lăn bánh, tiến về kinh thành phía bắc.
Diệp Thần dùng tiền thuê một người đánh xe, hắn và Đỗ Phi Phi ngồi ở trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Đỗ Phi Phi nhìn gò má tuấn tú của Diệp Thần khi hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhưng tầm mắt nóng rực không ngừng quét tới quét lui lại khiến Diệp Thần không nhịn được mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn nàng.
Đỗ Phi Phi vô tội nháy mắt, vội vàng nở nụ cười lấy lòng.
Diệp Thần thở dài, “Ngươi muốn nói cái gì thì lập tức nói.”
Đỗ Phi Phi cười nói: “Chỉ là muốn hỏi hai chuyện.”
“Thứ nhất?”
“Vì sao ngươi lại tìm ta làm bảo tiêu?” Đỗ Phi Phi tự nhận là không có sở trường độc môn nào khiến nàng nổi bật trong đám nhân sĩ giang hồ. Thế mà Diệp Thần liếc mắt một cái đã nhìn trúng. Nếu nói đúng dịp, nàng không tin trên đường đi Diệp Thần không gặp cao thủ nào khác ngoại trừ nàng.
Diệp Thần nói: “Mèo mù gặp phải chuột chết, đúng dịp mà thôi.”
……
Trên mặt Đỗ Phi Phi rõ ràng viết hai chữ không tin.
Diệp Thần giải thích: “Từ sau khi ta và Thanh Vân đánh cuộc, trong phạm vi ba dặm bên cạnh ta, cao thủ đều mai danh ẩn tích. Nói cách khác, ngươi là một con chuột lọt ra khỏi cái lưới của Thanh Vân, hơn nữa còn là một con chuột có võ công không tệ.”
……
Đỗ Phi Phi hận chết bữa cơm bá vương kia, từ đó trở đi, tất cả những tai nạn của nàng hình như đều liên quan đến một chữ ‘ăn’. Nàng nghĩ nghĩ, không cam lòng nói: “Thật ra ngươi có thể tìm Tiêu Đại Thánh, hắn là tổng tiêu đầu của tiêu cục nổi danh cường thịnh nhất Dương Châu.”
Diệp Thần nhíu nhíu mày, “Ngươi muốn nói đến quả bí đao lùn kia?”
Đỗ Phi Phi giải thích: “Tuy rằng rằng chiều cao của hắn có hạn, nhưng võ công cũng không tệ, hơn nữa làm người nghĩa khí, lại hòa ái dễ gần……” Nàng thấy sắc mặt Diệp Thần trở nên không tốt, lời nói ra đến miệng đành phải kìm lòng nuốt trở lại yết hầu.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Tiếp tục đi.”
Đỗ Phi Phi thực thức thời nói: “Hết rồi.”
Diệp Thần hỏi: “Ngươi và Tiêu Đại Thánh rất thân thiết sao?”
Nàng lập tức đáp: “Không thân. Chỉ là kiểu gặp mặt thì chào hỏi.”
“Nhưng ngày đó không phải ngươi và muội muội của hắn cùng ăn cơm một chỗ sao?”
……
Hắn còn biết cả Tiên Tiên?
Đỗ Phi Phi mở to hai mắt, khó mà tin nổi nhìn hắn, “Ngươi quen biết Tiên Tiên?”
“Trên giang hồ chỉ cần những người có tên tuổi, trên tay ta đều có bức vẽ chân dung.”
Đỗ Phi Phi cẩn thận nói: “Ta có thể hỏi vấn đề thứ hai được không?”
Diệp Thần gật đầu.
“Đến tột cùng, ngươi là ai?”