Diệp Thần ở bên cạnh không ngừng thở dài nói: “Phi Phi à, ngươi càng ngày càng ăn nhiều.”
Đỗ Phi Phi vừa húp cháo, vừa hàm hồ nói: “Dù sao ăn không hết thì rất lãng phí.”
“Nhưng…” Ánh mắt Diệp Thần chuyện từ khuôn mặt đến bộ ngựa của nàng, “Ngươi ăn nhiều như thể để nuôi nơi nào vậy?”
“Khụ khụ!” Đỗ Phi Phi ho sặc sụa.
Tiêu Đại Thánh duỗi tay muốn giúp nàng vỗ vỗ lưng, lại nghe thấy Diệp Thần lạnh lùng nói: “Không nghe nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Tiêu Đại Thánh phẫn nộ rút tay về, lớn tiếng lẩm bẩm: “Cũng không biết đêm qua là người nào cô nam quả nữ ở chung một phòng.”
Diệp Thần rất vui vẻ trả lời: “Là ta và Phi Phi.”
……
Tiêu Đại Thánh kinh sợ vì độ dày mặt của hắn.
Hoắc Bình Bình ở một bên cười nhẹ nói: “Đỗ tỷ tỷ quên mình vì người, tự nguyện nằm ngủ dưới đất, thật sự khiến tiểu muội bội phục.”
Đỗ Phi Phi cảm thấy hai chữ ‘tự nguyện’ này dùng thật thâm sâu.
Tiêu Đại Thánh lại bắt đầu lớn tiếng, “Diệp Thần, ngươi căn bản là không phải nam nhân, lại để nữ nhân nằm ngủ dưới đất!”
Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Thật ra, không ngủ dưới đất cũng được.”
Ánh mắt Đỗ Phi Phi sáng lên.
Chẳng lẽ từ nay về sau sau nàng có thể thoát khỏi kiếp ngủ dưới đất?
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Dù sao giường cũng rất lớn.”
……
Tiêu Đại Thánh đồng tình nhìn Đỗ Phi Phi. Ngươi chịu khổ rồi.
Hoắc Bình Bình ghen tị nhìn Đỗ Phi Phi. Ngươi hưởng phúc đấy.
Đỗ Phi Phi im lặng nhìn bát.
Ăn điểm tâm xong, vốn muốn lập tức khởi hành lên đường, nhưng Hoắc Bình Bình lại nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng riêng với Diệp Thần, bởi vậy hành trình bị trì hoãn.
Đỗ Phi Phi đứng ở đại sảnh của khách điếm, nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu, ánh mắt chuyển nhanh như chớp.
Tiêu Đại Thánh đột nhiên nói: “Không phải muội đang muốn một mình rời đi chứ?”
Đỗ Phi Phi hoảng sợ, “Ai bảo? Ta là người có chữ tín, nếu đã thu tiền của Diệp Thần, đương nhiên sẽ làm người tốt đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, đưa hắn lên kinh thành.”
Tiêu Đại Thánh nói: “Nhưng ta thấy cho dù hắn có lên được kinh thành cũng không tính thả muội đâu.”
Đỗ Phi Phi nhớ tới câu ba đời ba kiếp kia, không hiểu tại sao tim trong lồng ngực lại đập loạn.
Tiêu Đại Thánh trầm giọng nói: “Đừng nói ta không nhắc nhở muội, Diệp Thần là kẻ có mới nới cũ. Nếu muội theo hắn, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ.”
Đỗ Phi Phi hơi giật mình.
Khi hắn nói những lời này, rõ ràng có oán hận.
“Không phải hắn đã từng vứt bỏ huynh chứ?” Đỗ Phi Phi gian nan mở miệng. Một nam nhân, bị một nam nhân khác vứt bỏ…… đây là tình huống gì?
“Sao có thể?!” Tiêu Đại Thánh nhảy dựng lên.
Đỗ Phi Phi im lặng nhìn hắn.
Tiêu Đại Thánh tự biết mình thất thố, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ nghĩ đến Tiên Tiên mà muốn nhắc nhở muội thôi.”
Đỗ Phi Phi mỉm cười, “Đa tạ Tiêu đại ca.”
Tiêu Đại Thánh nói: “Có điều nếu muội muốn chạy trốn, tốt nhất làm sớm đi. Kéo dài càng lâu, khả năng bị phát hiện càng lớn.”
Đỗ Phi Phi: “……”
*
Trong phòng, Hoắc Bình Bình im lặng nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần chăm chú sửa móng tay.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc, lại không mất vẻ mạnh mẽ. Hoắc Bình Bình nhìn thấy tay của nhiều người, thầy thuốc, nhạc công, thư sinh, kiếm khách…… Nhưng không ai có đôi tay đẹp như của hắn.
Nàng nhìn có chút mê mẩn.
“Ta ở lại, là vì sửa móng tay.” Diệp Thần thản nhiên nói.
Hoắc Bình Bình hơi giật mình. Ý của hắn là, hắn chỉ thuận tiện ở lại nghe nàng nói chuyện thôi sao?
“Ừ.” Nàng cười nhẹ đáp lại, không có lộ ra nửa phần không vui. Trong lòng không phải không ủy khuất, nhưng nàng biết, cho dù có nổi nóng, giả bộ đáng thương hay bất cứ chiêu trò nào ở trước mặt Diệp Thần đều là vô dụng, hắn sẽ chỉ càng thấy nàng phiền chán.
Khi mới gặp Đỗ Phi Phi, Hoắc Bình Bình từng vụng trộm quan sát nàng ta. Bởi vì nàng không tưởng tượng ra được nữ nhân như thế nào có thể khiến Diệp Thần ưu ái, nhưng kết quả sau đó vẫn là mê mang.
Luận mỹ mạo, luận trí tuệ, luận gia thế, luận cách nói năng, Hoắc Bình Bình tự nhận mình không thua. Như vậy là cái gì? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy tội cho cá tính.
Nhưng một người dịu dàng như nước lại thua bởi một người ngây ngốc sao, nàng không tin.
Cho nên nàng muốn đánh một đòn cuối cùng.
Thắng tất nhiên là tốt, nếu thua, như vậy cũng chỉ có thể thở dài cho rằng Diệp Thần không có mắt nhìn, nàng đã toàn tâm sẽ không hối hận.
Cân nhắc một chút, Diệp Thần đã đổi sang bàn tay khác, lúc này nàng mới kinh ngạc nhận ra đã lãng phí không ít thời gian.
“Diệp đại hiệp.” Nàng điềm đạm đáng yêu cúi đầu, “Thật ra lần này ta đến, là muốn làm chuyện gì đó, bù lại sai lầm lúc trước.”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Độc của đệ đệ ngươi đã được giải chưa?”
Trong con ngươi của Hoắc Bình Bình lóe lên một tia đắc ý, nhưng vẫn không có biểu hiện gì nói: “Thanh Vân thượng nhân chỉ đưa nửa cây Kim Cận Thảo cho ta, mưu tính tiếp tục kìm kẹp ta. May mà gia phụ từng đọc trong sách cổ có nói đến loại cỏ này, đặc biệt mời người đi thu mua ở khắp nơi, quả nhiên có thể mua được từ một thương nhân buôn thuốc. Hiện nay toàn bộ Hoắc gia đã thề, không đội trời chung với Nga Mi.”
Diệp Thần nói: “Xem ra thế cục của Nam Dương vương đã suy yếu rồi.”
Sắc mặt Hoắc Bình Bình ửng đỏ, cười gượng nói: “Lời ấy của Diệp đại hiệp giải thích thế nào? Bình Bình không hiểu.”
“Từ trước đến nay Hoắc Đình Sơn của Thái Nguyên có giao tình rất tốt với quan lại trong triều, trong đó có cả thân tín của Nam Dương vương. Nếu không phải biết xu thế của Nam Dương vương đã suy tàn, lấy sự cáo già của Hoắc Đình Sơn, cho dù một người con trai bỏ mạng, hắn cũng tuyệt đối không dám tuyệt giao.”
Tuy rằng lời nói của Diệp Thần cay nghiệt, nhưng Hoắc Bình Bình lại không thể phản bác được nửa câu. Lần trước ra tay hãm hại Đỗ Phi Phi và Diệp Thần, một nửa là vì sốt ruột cứu đệ đệ, một nửa khác thật sự là bởi vì phụ thân đã bị Nam Dương vương sai khiến, cho nên cố tình nhắm một mắt mở một mắt.
Hậu duệ của Hoắc gia quả thật rất nhiều, thiếu một người con trai không đáng kể chút nào. Cho dù là nàng, nếu không phải dựa vào danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, chỉ sợ đã sớm bị phụ thân ném đến nơi nào đó để có thể mượn sức. Nay phụ thân để nàng tự do, chẳng qua là chưa tìm được cái giá thích hợp mà thôi.
Cái giũa trong tay Diệp Thần nhẹ nhàng mà chà sát móng tay ngón áp út.
Trong lòng Hoắc Bình Bình đau đớn.
“Cho dù là ý của gia phụ, nhưng cũng không phải tâm ý của ta.” Hoắc Bình Bình mở to mắt, nước mắt như mưa rơi xuống.
Sắc mặt Diệp Thần không chút thay đổi đem cái giũa chuyển qua ngón tay út.
Hoắc Bình Bình lần đầu tiên phát hiện nước mắt của mình không thể khống chế, rõ ràng muốn giữ chừng mực, nhưng nhìn thấy một thân quần áo màu trắng trước mặt, lại không thể ngăn cản rơi ra.
Diệp Thần bỗng nhiên dừng tay, đem cái giũa đặt lên bàn, đứng lên.
Hoắc Bình Bình nói: “Ta còn chưa nói xong.”
“Nhưng ta đã nghe xong.”
Nàng thấy hắn sắp bước ra đến cửa, cuống quít nói: “Cẩn thận Tiêu Đại Thánh!”
Bước chân Diệp Thần hơi dừng lại.
“Hắn thật ra là con trai của Nam Dương vương.” Hoắc Bình Bình để mặc nước mắt rơi như mưa, tí tích nhỏ xuống mặt đất, yên lặng nhìn bóng dáng hắn.
Diệp Thần chậm rãi mở miệng, “Sao ngươi biết?”
“Có một lần, ta nhìn thấy hắn cùng với con trai Tri Phủ đi dạo, lỡ miệng nói ra.”
“Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Đại Thánh đối với ngươi thật tâm, ngươi lại dễ dàng bán đứng hắn.” Hắn dừng một chút, “Ngươi thật là vô tâm.”
……
Hoắc Bình Bình ngây ngốc nhìn hắn mở cửa.
Bóng lưng màu trắng kia dường như chốc lát nữa thôi sẽ mãi mãi rời xa, nàng không biết lấy dũng khí ở đâu, vọt lên trước.
Diệp Thần yên lặng nghiêng người tránh đi.
Hoắc Bình Bình dừng bước chân, sửa lại tóc mai, quay đầu nở nụ cười, “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng từ người có tình trở thành thân thuộc với Đỗ tỷ tỷ sao?” Nụ cười mang theo nước mắt, như hoa đào gặp mưa, hải đường ngậm sương, quả nhiên là mỹ lệ kinh người.
Nhưng Diệp Thần nhìn nàng, cũng chỉ như nhìn một cái đầu gỗ, hờ hững nói: “Ồ?”
“Ta cũng là nữ nhân, ta hiểu tâm tư của nữ nhân. Nếu muốn biết rõ xem nữ nhân có tình cảm với ngươi hay không, phương pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất, chính là để nàng ghen tuông.” Nàng quyến rũ cười, “Trong lòng nữ nhân, không thể dễ dàng tha thứ nhất, chính là tình địch.” Đương nhiên, nếu Đỗ Phi Phi vô tâm với ngươi, nàng sẽ nhân dịp này, một đao cắt đứt.
Nhưng lời cuối cùng, nàng không nói ra.
Khóe miệng Diệp Thần bỗng nhiên cong lên.
Trong lòng Hoắc Bình Bình vui vẻ.
“Ngươi cảm thấy……” Giọng nói của hắn kéo thật dài.
Lòng của Hoắc Bình Bình cũng theo giọng nói của hắn mà bị nhấc lên.
“Ta cần phải dùng loại thủ đoạn này sao?” Nụ cười trên khóe miệng hắn trở thành khinh thường lạnh lùng, nhẹ nhàng tránh khỏi nàng, đi xuống bên dưới.
Ở cửa lớn, Đỗ Phi Phi và Tiêu Đại Thánh đang đứng hai bên trái phải giống như hai vị thần coi cửa.
Sau khi Đỗ Phi Phi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục hạ quyết tâm, chuẩn bị trốn chạy, thì nghe thấy Tiêu Đại Thánh vội ho một tiếng. Nàng quay đầu nhìn, Diệp Thần đã sắp đi tới.
“Phi Phi.” Hắn nở nụ cười hòa ái.
Đỗ Phi Phi lập tức thẳng lưng, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy vô cùng may mắn: May mà động tác của nàng đủ chậm.
“Chúng ta đi thôi.” Hắn duỗi tay vén sợi tóc bởi vì phiền muộn của nàng mà rối loạn ra sau tai.
Tiêu Đại Thánh ghé sát vào người hắn, thấp giọng nói: “Vừa rồi Bình Bình nói gì với ngươi?”
“Nàng nói.” Diệp Thần chậm rãi mở miệng, “Gần đây trời khô vật hanh, trên đường phải nhớ uống nhiều nước.”
Tiêu Đại Thánh: “……”