• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn, Nghiêm phủ.

Diệp Thần, Đỗ Phi Phi một đường đi vào trong không thấy bóng dáng của bất cứ gia đinh nào, tòa nhà to như vậy lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Đỗ Phi Phi nói: “Không phải chạy trốn hết rồi chứ?”

Diệp Thần hỏi ngược lại: “Nàng nói xem?”

Đỗ Phi Phi suy nghĩ một chút nói: “Không có khả năng.” Nếu Đường Môn mang khí thế hùng hổ mà đến, tất nhiên sẽ chuẩn bị thiên la địa võng, đám người kia sao có thể bỏ trốn dưới mí mắt của bọn họ được?

Diệp Thần nói: “Là tuyệt đối không có khả năng.”

Nói xong, lại nghe thấy phía chính sảnh có âm thanh ầm ỹ càng lúc càng lớn.

Hai người bước nhanh qua hành lang, thấy sân lớn phía trước chính sảnh nhốn nháo rất nhiều người, binh khí đủ mọi kiểu dáng xen kẽ ở trong bóng người.

Đỗ Phi Phi nói: “Quả nhiên là lúc ăn cơm, nhiều người kéo đến như vậy.”

Diệp Thần nói: “Ồ? Thế vì sao bọn họ đều đứng?”

Đỗ Phi Phi thản nhiên nói: “Nhiều người như vậy, sẽ tốn rất nhiều gạo, lấy bản chất keo kiệt trời sinh của Nghiêm Tố Thanh, nhất định không muốn.”

“Cho nên hiện tại bọn họ đang đàm phán?”

“Ừ.”

“Vậy nàng có muốn tham gia hay không?”

“Thực khách nhiều như vậy, cho dù có thêm ta, cũng không ngăn được.” Đỗ Phi Phi phi ý thức rất rõ về bản thân mình.

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ta nói tham gia là cùng đến xin thịt ăn.”

Đỗ Phi Phi vuốt cằm suy xét: “Nếu như có thể chọn món ăn……”

Hai người không coi ai ra gì nói chuyện rốt cục cũng khiến những người chung quanh chú ý. Vài hán tử lỗ mãng quay đầu, cầm vũ khí giương nanh múa vuốt nói: “Thằng nhóc, hôm nay nơi này không phải nơi các ngươi nên đến. Có bệnh đi nơi khác chữa!”

Đỗ Phi Phi nói: “Không được, nơi khác không nhiều kẻ bị bệnh như nơi này.”

Đám hán tử đưa mắt nhìn nhau, rốt cục có một người nhảy ra nói: “Xú nha đầu, ngươi đang mắng ông nội đây đúng không?”

Đỗ Phi Phi thành thật nói: “Không. Ông nội của ta đã sớm nhắm mắt, cỏ ở trên mộ còn cao hơn ngươi. Ta nhát gan, sợ quỷ, không dám mắng.”

Hán tử kia suy nghĩ một chút mới nói: “Sao ta vẫn cảm thấy ngươi đang mắng ta?”

Đỗ Phi Phi nói: “Chứng tỏ rằng trực giác của của ngươi tốt hơn đầu óc.”

Đến đây cho dù đám hán tử không sử dụng ý thức cũng biết mình đúng là bị mắng, lập tức nâng lang nha bổng lên, “Xú nha đầu, lão tử thấy ngươi chán sống rồi! Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, để lão tử tiễn ngươi về Tây Thiên.”

Đỗ Phi Phi nói: “Trước khi đi, ta muốn nói một câu.”

Hán tử lỗ mang kia cũng coi như thấu tình đạt lý, nghe vậy nói: “Ngươi nói.”

“Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, một kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh.”

……

Vài tên hán tử đều sửng sốt.

Hán tử cầm lang nha bổng nói: “Ngươi đọc câu này làm cái gì?”

Động tĩnh của vài người bọn họ quá lớn, khiến cho những người vây xem ngày càng nhiều.

Nghiêm Tố Thanh nghe được động tĩnh, từ trong vòng vây hô lớn ra ngoài: “Là Kiếm Thần và Đỗ cô nương đến sao?”

……

Yên lặng.

Diệp Thần và Đỗ Phi Phi băng qua đám người vừa yên lặng nhường đường đi đến trước mặt Nghiêm Tố Thanh.

Lúc này Đỗ Phi Phi mới thấy rõ, ngoại trừ Nghiêm Tố Thanh, Đường Tinh Tinh và Đường Hồ Lô cũng ở trong trung tâm vòng vây.

Nghiêm Tố Thanh hiển nhiên đã chống đỡ không nổi, nhìn thấy Diệp Thần xuất hiện, hai vai lập tức sụp xuống, như trút được gánh nặng.

Đường Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Phi Phi?”

Đỗ Phi Phi có chút xấu hổ, “Tinh Tinh.”

Đường Tinh Tinh liếc mắt nhìn Đường Hồ Lô một cái, nhẹ giọng nói: “Nghe Tam ca nói, hôm nay huynh ấy mời ngươi ăn cơm?”

Đỗ Phi Phi dùng khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Diệp Thần, phát hiện ra hắn không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, mới yên tâm nói: “Ừ, có điều Đường Hồ Lô không gọi thức ăn.”

Đường Tinh Tinh giật mình nói: “Sao có thể?” Nàng giật mình thật sự, bởi vì lúc ấy nàng hoàn toàn để tâm nói chuyện với Đường Hồ Lô, cũng không để ý trên bàn có thức ăn hay không.

Đỗ Phi Phi nói: “Vấn đề này ta cũng rất muốn biết.”

Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người Đường Hồ Lô.

Vẻ mặt Đường Hồ Lô không chút thay đổi nói: “Quên.”

……

Đỗ Phi Phi vội ho một tiếng nói: “Các ngươi ở nơi này làm gì?”

Ánh mắt Đường Tinh Tinh tối sầm nói: “Gia mẫu bất hạnh táng mệnh ở Nghiêm gia, ta đến đòi công đạo.”

Đỗ Phi Phi nói: “Làm sao cô biết Đường bá mẫu nhất định là bị Nghiêm gia giết? Chưa biết chừng còn có nguyên nhân khác.”

Đường Tinh Tinh nâng tay nói: “Bởi vì trước khi mẫu thân ta bị giết hại đã phát hiện ra một chuyện, vụng trộm phái người đưa một phong thư đến cho ta, nói rõ chân tướng.”

Lúc này Đỗ Phi Phi mới nhận ra trong tay nàng vẫn cầm một phong thư.

Đường Tinh Tinh nức nở nói: “Ngay từ đầu Nghiêm gia làm bộ ban ơn giúp đỡ mẫu thân ta. Sau đó dùng đủ loại phương pháp ép buộc mẫu thân ta nói ra loại độc độc nhất vô nhị của Đường Môn, mẫu thân ta cương quyết không chịu, khiến Nghiêm gia tức giận, cho nên mới ra tay giết hại mẫu thân ta.”

Nghiêm Tố Thanh tức giận đến phát run, “Ngươi ngậm máu phun người!”

Giọng Đường Tinh Tinh càng thêm căm hận: “Có phải ngậm máu phun người hay không, trong lòng ngươi tự biết.”

Diệp Thần chậm rãi nói chen vào: “Nói ra thật khéo, trong tay ta có một bức di thư. Kí tên cũng là Đường Khai Tâm.”

Mọi người đồng thời ồ lên.

Đường Khai Tâm chết ở Nghiêm gia đã ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ lại còn xảy ra chuyện hai bức di thư.

Đường Tinh Tinh hơi giật mình, sau đó lập tức nói: “Hay là mẫu thân ta sợ di thư bị mất, cho nên mới viết thêm một bức nữa?”

Diệp Thần không khỏi bội phục phản ứng của nàng, “Có thể. Có điều nội dung di thư trong tay ta không giống với nội dung di thư trong tay ngươi. Trong thư, bà ta nói, bởi vì bị Đường Môn đuổi giết mà trốn đến Nghiêm gia, không ngờ Đường Môn không chịu bỏ qua, ngược lại liên lụy Nghiêm gia. Vì không muốn hai nhà vì mình mà cuốn vào phân tranh, cho nên lấy cái chết để kết thúc.”

Nghiêm Tố Thanh lập tức phụ họa nói: “Không sai, đúng là như thế.”

Đường Tinh Tinh bình tĩnh nói: “Không biết Diệp đại hiệp lấy được di thư của mẫu thân ta từ đâu, nay nó đang ở nơi nào?”

Diệp Thần lấy từ trong lòng ra một bức thư đưa cho nàng, “Là một nha hoàn ở Nghiêm gia từng chiếu cố lệnh đường giao cho ta.”

Nghiêm Tố Thanh nói tiếp: “Chẳng lẽ là Tiểu Tình?”

Diệp Thần mỉm cười, “Đúng thế.”

……

Đỗ Phi Phi 囧 囧 nghĩ: Bọn họ cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt, dưới con mắt của bao người mà thông đồng với nhau bịa chuyện.

Đường Tinh Tinh nhìn di thư trong tay, hơi trào phúng nói: “Đúng là có bẩy phần giống với bút tích của mẫu thân.”

Diệp Thần nói: “Vậy bức thư trong tay ngươi giống mấy phần?”

Đường Tinh Tinh thở dài: “Diệp đại hiệp, ân tình của ngươi với Đường Môn, Đường Môn khắc trong tâm khảm. Nếu có một ngày, ngươi cần Đường Môn giúp đỡ, Đường Môn có phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ. Chỉ là thù giết thân nhân, không đội trời chung, ngươi cần gì phải cuốn vào?”

“Hay cho câu thù giết thân nhân, không đội trời chung.” Diệp Thần mỉm cười nhìn về phía Đường Hồ Lô, “Quả thật là thế sao?”

Đường Hồ Lô trừng mắt nhìn hắn, từ từ mở miệng: “Phải.”

Thần sắc của Đường Tinh Tinh đứng bên cạnh khẽ động, nhưng không mở miệng.

Đỗ Phi Phi thấy không khí cứng ngắc, cố ý làm dịu nói: “Ách, nhiều võ lâm đồng đạo tới đây như vậy là muốn kiếm cơm ăn sao?”

……

Vì thế, không khí càng cứng ngắc.

Đường Tinh Tinh nói: “Bọn họ vì đạo nghĩa, đến bênh vực Đường Môn chúng ta.”

Nghiêm Tố Thanh cười lạnh nói: “Chỉ sợ là bị Đường Môn áp chế, không thể không đến mới đúng?”

Đường Tinh Tinh hỏi mọi người nói: “Đường Môn có từng uy hiếp các ngươi hay không?”

“Không có.”

“Đương nhiên không có.”

“Tuyệt đối không có.”

“……”

Mọi người lắc đầu như trống bỏi.

Đường Tinh Tinh nói: “Đường Môn xưa nay chỉ dùng độc dược, chưa bao giờ dùng độc tâm.”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Chỉ cần độc dược cũng đã cũng đủ để bọn họ răm rắp nghe lời ngươi.”

Đường Tinh Tinh cười lạnh nói: “Không phải xưa nay Nghiêm gia luôn lấy nhân ái cứu đời làm hoài bão sao? Vì sao hôm nay người đến giúp đỡ còn không bằng Đường Môn chỉ biết dùng độc?”

Nghiêm Tố Thanh nói: “Nghiêm gia đứng ngay ngắn, ngồi thẳng lưng, không cần người khác đến giúp đỡ.”

Đường Tinh Tinh đột nhiên dùng giọng điệu cực nhẹ nói: “Hy vọng khi Nghiêm gia diệt môn, vẫn có thể duy trì tư thế như vậy.”

Tuy rằng giọng nói rất nhẹ, nhưng Đỗ Phi Phi và Diệp Thần đứng ở bên cạnh đều nghe rõ ràng.

Trong lòng Đỗ Phi Phi khó có thể tin.

Đường Tinh Tinh trong nụ cười dấu đao này chính là Đường Tinh Tinh cả ngày cười cười nói nói với nàng ở Đường Môn sao?

“Diệp Thần ở đâu?”

Một tiếng hô quát rung trời lở đất từ bốn phương tám hướng vọt tới chính sảnh.

Đỗ Phi Phi cùng mọi người đứng ở đại sảnh kinh sợ, nhưng cũng chỉ cảm thấy hoa mắt, mà Diệp Thần lại đột nhiên vọt đến phía sau lưng nàng.

“Diệp Thần?”

Nàng xoay người, hắn đột nhiên lui nửa bước đạp lên bàn chân nàng.

Bốn phía yên tĩnh.

……

Đỗ Phi Phi đợi một lát, rốt cuộc không kiên nhẫn nói: “Diệp Thần đại nhân, đến tột cùng ngươi còn muốn đạp bao lâu?”

Chân Diệp Thần chậm rãi dời đi, xoay người.

Ánh mắt Đỗ Phi Phi đột nhiên trợn to.

Một dòng máu đang từ khóe miệng của hắn trào ra, lẳng nhỏ xuống vạt áo trắng, tạo thành một vết tích chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK