Đáp án?
Đỗ Phi Phi 囧 囧. Đã nói đến mức này, hắn vẫn còn chấp nhất với đáp án sao.
Trong ánh mắt Đường Hồ Lô có những con sóng vạn trượng mãnh liệt, giống như một bức tường bằng nước mênh mông cao ngất, khiến cho ngực nàng khó chịu: “Nếu ngươi muốn thoát khỏi Diệp Thần, đây là cơ hội duy nhất.”
Chỉ cần khẩu khí của hắn có một chút bố thí, Đỗ Phi Phi nhất định sẽ vênh váo tự đắc mà cự tuyệt.
Nhưng hắn không có.
Hắn nói vô cùng bình tĩnh, lại mạnh mẽ.
Nàng nghĩ, có lẽ trước khi Nam Dương vương tạo phản, nhất định cũng dùng khẩu khí như vậy thương lượng kế sách với nhóm phụ tá. Có lẽ còn kích tình hơn một chút.
Có điều nàng không thật sự thất thần, bởi vì Đường Hồ Lô còn đang nhìn nàng.
Nàng trầm ngâm một lát, nói: “Vì sao ngươi muốn thành thân với ta?”
Ánh mắt Đường Hồ Lô trở nên thâm trầm.
Giống như màn nước vạn trượng đột nhiên sụp đổ, xoáy thành hình xoắn ốc lặn xuống dưới vực sâu.
Đỗ Phi Phi dời tầm mắt đi.
Nàng không muốn nhìn thấy vẻ u tối khiến cho người ta nghẹt thở kia.
Đường Hồ Lô hé miệng, do dự một lát, mới chậm rãi nói, “Ta thích ngươi.”
Đỗ Phi Phi sợ hãi.
Không phải là giọng nói run rẩy mang theo vài phần khẩn trương của Diệp Thần khi nói những lời này. Mà ngữ khí của hắn khi nói câu kia khiến nàng không thể nghe nổi, buồn bực chỉ muốn lật bàn. (Cái cảnh anh tỏ tình quan trọng như thế mà bà tác giả chỉ nhắc đến qua lời kể của chị Phi thôi hả??? Ta muốn lật bàn . Thật sự là không tưởng tượng ra cảnh anh thần run rẩy và khẩn trương khi nói câu đó, tác giả không tả cảnh đó cũng đúng)
“Đây là lời nói dối hoang đường nhất mà ta từng nghe.” Đỗ Phi Phi nói thẳng. Đối với một kẻ muốn lấy chung thân đại sự để lừa người lừa mình, nàng không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt hài hòa được nữa.
Trên mặt Đường Hồ Lô hiện lên vẻ mất tự nhiên, ngón tay nắm chén rượu co rút lại.
Chén rượu vỡ vụn.
……
Hắn lại bóp vụn cái chén?
Đỗ Phi Phi sau khi giật mình lại có loại cảm giác vô cùng phẫn nộ.
Rõ ràng người nên tức giận, nên nhăn mặt là nàng mới đúng!
Tay nàng nắm đao, đang nghĩ có nên rút đao chém bàn hay không.
“Ta ghét Diệp Thần.” Đường Hồ Lô dùng một câu cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nhìn hắn, “Vì sao?”
Giọng nói của hắn lạnh như băng: “Ngươi cảm thấy ta ghét hắn còn cần lý do sao?”
“Không, ta cho rằng ngươi không chỉ ghét hắn, mà phải oán hận hắn mới đúng.”
……
Đường Hồ Lô không nói gì.
Hiển nhiên ý nghĩa câu nói của hắn cũng không chỉ là chán ghét.
Đỗ Phi Phi rất nhanh dò ra tâm tư của hắn, “Cho nên, ngươi muốn thành thân với ta, chỉ bởi vì ngươi muốn đả kích Diệp Thần?”
Đường Hồ Lô hỏi vặn lại: “Đây chẳng lẽ không phải hy vọng của ngươi?”
Đây chẳng lẽ không phải hy vọng của ngươi?
Lời nói của hắn giống như một cái búa tạ đập vào lòng nàng.
Nếu là thật lâu lúc trước, có lẽ nàng sẽ không chút do dự mà gật đầu, sau đó hưng phấn nghĩ ra mấy trăm loại phương pháp khiến Diệp Thần thống khổ.
Nhưng dường như đó là thật lâu trước kia, mà hiện tại, nghe thấy lời nói của hắn nàng chỉ thấy vô cùng tức giận.
Nàng không rõ vì sao mình phải tức giận, nhưng theo bản năng nàng thấy được sau nó là hậu quả vô cùng nghiêm trọng, khiến nàng không muốn suy nghĩ.
Đường Hồ Lô lặp lại: “Chẳng lẽ đây không phải hy vọng của ngươi?”
Đỗ Phi Phi nói: “Vì sao ngươi cảm thấy ta có thể đả kích được Diệp Thần?”
……
Đường Hồ Lô im lặng.
Đáp án này không phải hắn không biết, nhưng hắn không muốn nói ra.
“Bởi vì có thể.”
Đáp án của hắn ngắn gọn mà mạnh mẽ.
Khóe miệng Đỗ Phi Phi từ từ cong lên, “Ta cự tuyệt.”
Đường Hồ Lô cũng không thể hiện quá giật mình, hắn chỉ lạnh nhạt hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ta không thích ngươi.”
Một đao cắt đứt ý niệm.
Đỗ Phi Phi xoay người đi ra ngoài cửa, trước khi rời đi, nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi đã đưa bảy phần lễ vật. Ta rất thích, có điều không có công không hưởng lộc, ta nhận thành ý.” Nhớ tới bảy phần lễ vật kia, lòng nàng lại bắt đầu bởi vì tiếc hận mà run rẩy, chỉ có thể mở cửa bước nhanh đi.
Trong phòng, Đường Hồ Lô buông mảnh vỡ trong tay xuống. Lòng bàn tay cắt qua vài vết máu. Nhưng hắn làm như không thấy, tiếp tục cầm lấy bầu rượu, chậm rãi rót vào trong miệng mình.
“Ta cược, nhất định Phi Phi không nhớ rõ Diệp Thần đã cứu nàng bao nhiêu lần, lại hại nàng bao nhiêu lần.” Đường Tinh Tinh dựa người vào khung cửa, vẻ mặt phức tạp. Đỗ Phi Phi tuyệt đối là loại người càng xa lánh càng có thể nhìn rõ ràng, nhưng càng thân cận lại càng mơ hồ.
Đồng tử Đường Hồ Lô co rút lại.
Một tiếng vang giòn, bầu rượu nứt ra.
Hương rượu bay ra bốn phía.
Đường Tinh Tinh thở dài nói: “Huynh hà tất phải làm vậy?”
Đường Hồ Lô nói: “Ngươi cảm thấy ta thua?”
Đường Tinh Tinh nói: “Huynh chưa bao giờ tham gia chiến trường, sao có thể coi là thua?”
Đường Hồ Lô quay đầu, nhìn bàn tay đầy rẫy vết cắt, “Ta sẽ thắng.”
Đường Tinh Tinh nói: “Không, là chúng ta sẽ thắng.”
“Chúng ta?” Đường Hồ Lô nở nụ cười, vô cùng bi thương: “Thời điểm ngươi tính kế cha ta, có nghĩ tới ‘chúng ta’ hay không?”
Ánh mắt Đường Tinh Tinh ảm đạm, “Ta chỉ muốn cứu Sở Việt.”
“Muốn cứu Sở Việt hay là muốn hoàn thành dã tâm của ngươi?” Đường Hồ Lô cười lạnh nói, “Bởi vì cha ta và mẹ ngươi, chúng ta không cần khổ công nghiên cứu chế tạo độc dược mà vẫn có thể ở trong Trung Tâm thành, chẳng lẽ điều này với ngươi mà nói không phải là một lợi thế sao?”
Đường Tinh Tinh nháy mắt đứng thẳng thân thể, “Huynh cảm thấy ta là người như vậy?”
“Ta không cảm thấy.” Đường Hồ Lô gằn từng chữ một, “Bởi vì ngươi vốn là người như thế.”
Đường Tinh Tinh rất muốn quay đầu bước đi, nhưng nàng nhịn xuống, “Ngày mai người kia sẽ đến.”
Đường Hồ Lô im lặng không lên tiếng.
“Diệp Thần đã chờ đến ngày hôm nay, chúng ta phải kéo dài thời gian.” Nàng không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói, “Huynh yên tâm, ta sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện.”
Trong khoảnh khắc nàng xoay người, Đường Hồ Lô lạnh nhạt nói: “Ta vốn muốn giết ngươi.”
Đường Tinh Tinh dừng bước chân lại.
“Có điều hiện tại không muốn.” Hắn lại cười, so với vừa rồi còn lạnh hơn, “Bởi vì ngươi so với ta còn đáng thương hơn. Ngươi ngay cả tư cách hận cũng không có.”
“Cho nên, để chúng ta tự theo nhu cầu của mỗi bên đi.” Đường Tinh Tinh bước ra cửa.
Đỗ Phi Phi đi ra khỏi Thiên Hương lâu, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy bóng người trắng toát hoàn toàn khác với cảnh sắc bốn phía.
Nàng bất đắc dĩ đi qua.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Giải quyết xong rồi?”
Đỗ Phi Phi gật đầu.
Đoan Mộc Lương Tú đột nhiên thò đầu ra, nịnh nọt nhìn nàng nói: “Phi Phi đi trừ bạo an dân sao? Tại sao không đợi ta đi cùng? Ta thích nhất là nhìn thấy tư thái oai hùng của Phi Phi khi gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ.”
Đỗ Phi Phi 囧 囧 nhìn Diệp Thần nói: “Sao hắn lại ở chỗ này?”
Diệp Thần nói: “Hắn đi ngang qua.”
Đoan Mộc Lương Tú phẫn hận nói: “Ta đi ngang qua? Ta ăn no rửng mỡ không ở kinh thành ôm mỹ nhân, chạy tới nơi này chỉ để đi ngang qua?”
Diệp Thần nhíu mi.
Đoan Mộc Lương Tú thấy mình nói lỡ lời, vội vàng quay đầu luống cuống tay chân giải thích với Đỗ Phi Phi: “Không có, không ôm mỹ nhân. Bình thường đều là các nàng dính đến ôm lấy ta. Ta cũng không ôm lại, có điều nếu là Phi Phi……”
Đỗ Phi Phi đột nhiên rút đao, xoát một cái đem cái bàn trước mắt chém thành hai nửa.
Đoan Mộc Lương Tú ngơ ngác giương lớn miệng nhìn nàng.
Diệp Thần vỗ tay, sau đó lấy ra một lượng bạc ném cho chủ quán đang ở bên cạnh nhìn đến run rẩy: “Một lượng bạc này ta bỏ ra rất cao hứng.”
Đỗ Phi Phi rút đao ngay ở trên đường, cho nên ngượng ngùng không muốn ở lại lâu, vì thế ba người trở lại khách điếm.
Cuối cùng Đoan Mộc Lương Tú cũng lấy lại tinh thần, liên tiếp dùng ánh mắt u oán quét về phía Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi không nhịn được hỏi Diệp Thần nói: “Đến tột cùng hắn tới làm cái gì?”
Diệp Thần nói: “Làm giả.”
Đỗ Phi Phi thưởng thức lời nói của hắn thật lâu, rốt cục cũng bừng tỉnh, lập tức nghi hoặc hỏi: “Để hắn giả trang thành Đường Khai Tâm, có phải không giống lắm hay không. Dù sao thì Tinh Tinh cũng là con gái đẻ của bà ta, rất khó qua mặt thì phải?”
……
Diệp Thần vuốt cằm nói: “Cái này cũng có thể coi là một biện pháp.”
Đoan Mộc Lương Tú nói: “Ta đến giúp đỡ.”
Diệp Thần gật đầu nói: “Chuyện đó cũng là giúp đỡ.”
Đoan Mộc Lương Tú cắn răng nói: “Ta đến để làm giả di thư.”
……
Lúc này Đỗ Phi Phi mới giật mình thì ra làm giả có ý nghĩa này.
Diệp Thần lấy từ trong lòng ra một phong thư.
Đoan Mộc Lương Tú nhận lấy mở ra, nhìn chăm chú một lúc, cười to nói: “Mưa gió đi thuyền, cùng quân ngồi chung, kiếp này vô ưu. Mưa gió đi thuyền, cùng quân qua sông, đồng sinh cộng tử. Mưa gió đi thuyền, cùng quân nắm tay, đến chết không buông. Không ngờ Đường Khai Tâm lại có thể viết ra bài thơ buồn nôn như thế.”
Đỗ Phi Phi nghe xong lại đặc biệt khó chịu.
Không biết sau đó khi Đường Khai Tâm cùng với Đường Khôi Hoằng giết Cổ Quỳnh, trong lòng còn nhớ đến tâm tình khi viết bài thơ này không, trong lòng không biết có do dự chút nào không.
Không biết khi Cổ Quỳnh chết, có biết người giết hắn chính là người từng viết thơ tình, từng muốn cùng hắn đồng tâm hiệp lực, đồng sinh cộng tử, đến chết không buông hay không.
Diệp Thần nói: “Có thể bắt chước không?”
Đoan Mộc Lương Tú nói: “Hai ngày, ta nhất định có thể bắt chước bút tích giống hệt.”
“Quá lâu.”
Đoan Mộc Lương Tú trầm ngâm nói: “Một ngày.”
“Lâu.”
Đoan Mộc Lương Tú hừ lạnh nói: “Như thế ta cũng chỉ có thể viết loạn.”
Diệp Thần mỉm cười nói: “Vậy thì viết loạn.” Hắn nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đoan Mộc Lương Tú và Đỗ Phi Phi, lạnh nhạt nói, “Dù sao, ta nghĩ cũng sẽ không có ai để ý.”