Phía cuối đường, áo cà sa xanh ngọc như cánh bướm bay bay, đón gió núi, phá tan mây mù, nhẹ nhàng bước tới.
Đỗ Phi Phi vội vàng nuốt miếng bánh nướng trong tay, từ dưới đất đứng lên, như gặp đại địch.
Áo cà sa chầm chậm dừng lại, vẫn là khuôn mặt chữ điền tai to, cặp mắt hiền từ như trước, “A Di Đà Phật. Bần tăng đường đột đến cửa, xin hai vị thứ lỗi.”
Diệp Thần vẫn ngồi như cũ, một tay chống về phía sau, ung dung tiêu sái: “Lúc này vẫn có thể dối trá, Thanh Vân, ngươi so với tưởng tượng của ta còn ti bỉ hơn.”
Là Thanh Vân, đương nhiên là Thanh Vân.
Thanh Vân thượng nhân không để ý đến vẻ châm biếm của hắn, chỉ mỉm cười nói: “Nếu ta không ti bỉ, ngươi làm sao có vẻ chính nghĩa?”
Rốt cục Diệp Thần cũng đứng lên, cười đến chân thành, “Cho nên tuy rằng ta dùng miệng mắng ngươi, dùng kiếm giết ngươi, nhưng trong lòng vẫn có chút thích ngươi.”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Ồ. Vậy thì thật khéo. Tuy rằng trên mặt ta đang cười, ngoài miệng đang khen, nhưng trong lòng lại hận không thể dùng một đao đâm chết ngươi.”
Diệp Thần lại cười nói: “Thật tốt. Ít nhất chúng ta cũng có một điểm giống nhau.”
Thanh Vân thượng nhân gật gật đầu, “Hôm nay trên Cô Tuyệt phong hoặc là một người sống hoặc là hai người sống.”
Đỗ Phi Phi khẩn trương nắm đao, nhỏ giọng hỏi Diệp Thần nói: “Đợi lát nữa, ta cũng phải đồng thời ra tay sao?”
Diệp Thần nói: “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh thôi.”
Đỗ Phi Phi nói: “Thế nhỡ đâu……”
Diệp Thần liếc nàng.
Nàng lập tức sửa miệng: “Không có nhỡ đâu, ta yêu tâm, vô cùng yên tâm.” Nàng vừa nói, vừa mang theo trái tim không yên tâm, đi sang một bên.
Thanh Vân thượng nhân nhìn thanh kiếm trắng như tuyết trên tay Diệp Thần, cười hỏi: “Vô Tận còn chưa bị rỉ sắt sao?”
“Còn chưa phá vân, sao có thể rỉ sắt được.”
Thanh Vân thượng nhân chậm rãi rút từ trong tay áo ra một thanh đao, trên chuôi đao loang lổ những vết rỉ sét: “Tiếc là đao của ta đã rỉ sắt rồi.”
Tú đao. [Nghĩa đen của tú đao là thanh đao rỉ sét]
Một danh khí chỉ đứng sau Vô Tận.
Là một thanh đao bị rỉ nhưng chính sự rỉ sét ấy càng khiến nó thêm quý báu.
Diệp Thần nói: “Bây giờ bắt đầu luôn?”
“Đợi chút.” Thanh Vân thượng nhân nói, “Ta có nghi vấn.”
Diệp Thần nói: “Vì sao ta phải trả lời? Đối phó với một đối thủ trong lòng đầy nghi vấn, không phải dễ dàng hơn rất nhiều một đối thủ trong lòng thoải mái sao?”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Bởi vì ngươi là Kiếm Thần.”
Diệp Thần cười nói: “Ngươi hỏi.”
“Ngươi tính được hôm nay ta sẽ đến.” Ngữ khí của hắn vô cùng chắc chắn.
Diệp Thần mỉm cười mà đáp: “Phải.”
“Ngươi biết Nga Mi sẽ bị phá.”
“Phải.”
Trong mắt của Thanh Vân thượng nhân lóe lên tinh quang, “Bởi vì ngươi biết Vu Hữu Chúc là người của Lục Phiến môn.”
Đỗ Phi Phi giật mình.
Diệp Thần không phủ nhận.
“Ngươi biết khi nào?”
Diệp Thần chậm rãi nói: “Lần đầu tiên gặp mặt.”
Rốt cục Thanh Vân thượng nhân cũng ngạc nhiên.
Diệp Thần nói: “Quân không thấy, nước sông Hoàng Hà từ trời cao đổ xuống, chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về; quân không thấy, gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc, sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê; đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng, chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn; trời sinh ta tất có nơi hữu dụng, tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng. Lục Phiến môn báo cho Cẩm Tú hầu biết, người đọc vài câu thơ này, chính là mật thám.”
Lúc này Đỗ Phi Phi mới biết, thì ra Vu Hữu Chúc không phải bỏ gian tà theo chính nghĩa, mà là thám tử ngầm.
Thanh Vân thượng nhân thở dài nói: “Ta không nên mềm lòng, đề cử tên nghiệp chướng này với Nam Dương vương.”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Tuy rằng Vu Hữu Chúc tướng mạo xấu xí, võ công thấp kém. Nhưng tốt xấu gì cũng có tấm lòng yêu nước, hai chữ nghiệp chướng hình như hơi quá đáng rồi?”
Thanh Vân thượng nhân ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết hắn là hái hoa tặc nổi danh trong giang hồ sao?”
“Ta chỉ biết có người thiết lập cạm bẫy, khiến cho hắn không thể không trở thành hái hoa tặc.”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Thì ra ngay cả chuyện này hắn cũng nói với ngươi.”
Diệp Thần mỉm cười, “Ngươi nói xem.”
“Nếu không phải trong lúc vô ý hắn biết được liên hệ giữa ta và Nam Dương vương, ta cũng không bày cần ra hạ sách này.” Trong giọng nói của hắn có chút tiếc nuối, “Hắn vốn là đệ tử nổi bật nhất của Nga Mi.”
Diệp Thần nói: “Chính tà không chung đường.”
Thanh Vân thượng nhân cười khổ nói: “Ta là tà sao?”
Diệp Thần nói: “Từ xưa đến nay là người thắng là chính, kẻ bại là tà.”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Nếu ngươi đứng ở phía Nam Dương vương, không biết kết cục hôm nay có thể thay đổi hay không?”
Diệp Thần nói: “Nếu ngươi đứng ở bên ta, kết cục hôm nay chắc chắn thay đổi.”
Thanh Vân thượng nhân thở dài: “Nam Dương vương là tỷ phu của ta.”
Diệp Thần cũng thở dài: “Hoàng đế là tỷ phu của ta.”
Lập trường của bọn họ, vào thời khắc Nam Dương vương quyết định mưu phản đã được định đoạt.
Thanh Vân thượng nhân nói: “Bởi vậy ngươi không tiếc quyết chiến với Lục Xung Hàng?”
Diệp Thần mỉm cười nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ thua sao?”
“Ngươi đỡ được Vô Hoa của ta, nhưng hắn còn chẳng cho ta cơ hội sử dụng Vô Hoa.” Đáp án không cần nói cũng hiểu.
Diệp Thần nói: “Vô Hoa của ngươi chưa luyện thành, chỉ là tàn hoa.”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Đó là năm ấy.” Hắn dừng một chút, “Bảy ngày trước, Nam Dương vương và tỷ tỷ của ta đã tự sát ở biên cảnh.”
Hoa tươi đã tàn, người cũ cũng mất, còn gì lưu lại?
Diệp Thần nói: “Ta quyết đấu không phải là chỉ vì Hoàng đế.”
Thanh Vân thượng nhân lạnh nhạt cười, “Cô Tuyệt phong quần sơn tiểu, thiên hạ trước nay vô song kiêu. Những lời này đã truyền khắp giang hồ.”
Diệp Thần tự tin nói: “Đây vốn là một câu nói đáng truyền khắp giang hồ.”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Thiên hạ trước nay vô song kiêu…… Lúc trước nếu không phải ngươi cũng mang ý niệm này, ngàn dặm xa xôi đến Nga Mi tìm ta luận võ, có lẽ Diệp tể tướng sẽ không có cơ hội đưa tỷ tỷ của ngươi vào trong cung. Có lẽ hôm nay tỷ phu của ngươi cũng không phải Hoàng đế hậu cung ba ngàn.”
Diệp Thần nhíu mày.
“Mà hôm nay, ở trong lòng ngươi, ta đã không xứng trở thành một trong song kiêu sao?” Tú đao rỉ sét loang lổ trong tay Thanh Vân thượng nhân, toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Vô Tận trong tay Diệp Thần leng keng rung động.
Sát khí phát ra.
Mây mù trên đỉnh núi dần tan đi.
Ở giữa hai người, mặt trời từ từ ló lên ở phương đông, ánh sáng chiếu rọi vạn trượng.
Thanh Vân thượng nhân nói: “Lòng ngươi đã loạn.”
Diệp Thần nhướng mi, “Ngại gì thử một lần?”
Đây là lần đầu tiên trong đời Đỗ Phi Phi nhìn thấy: giao chiến kịch liệt nhất cũng là bình thản nhất.
Giống như hai người chỉ mất một cái chớp mắt, tay vừa nhấc lên, có thể quyết định chiến cuộc.
Mà trên thực tế, từ đầu tới cuối hai người chỉ động một lần, lúc này đây, thắng bại đã phân.
Là người chứng kiến duy nhất cuộc chiến này, Đỗ Phi Phi thật sự không hiểu nguyên cớ.
Giống như hai danh thủ tuyệt đỉnh của hai quốc gia chơi cờ, đứng bên cạnh là một tiểu đồng ngốc nghếch, chỉ thấy hai màu trắng đen phủ kín bàn cờ, nhưng làm sao hiểu thế cờ thâm ảo trong đó?
Nàng chỉ nhớ rõ một chuyện, đó là tiếng thở dài cuối cùng của Thanh Vân thượng nhân trên cuộc đời này: “Ta cho rằng ‘phá’ đã là đỉnh cao nhất của võ học, lại không ngộ ra ‘phá có thể lập lại, phá rồi có vết thương’. Ta bại mà cam phục.”
Trên đỉnh núi gió thổi hắt hiu.
Thêm một nấm mồ trên đỉnh Cô Tuyệt.
Mộ của Vô Tận tuy rằng khiến Phi Phi vô cùng tốn công sức đào, nhưng cái hố này chung quy cũng không phải đào ra vô ích.
Diệp Thần cầm lấy tấm bia gỗ ghi mộ của Vô Tận, lật mặt sau lại, nghiêm túc cẩn thận viết sáu chữ lớn: ‘Mộ của tuyệt đại đao khách’.
Người chết là ai?
Khi còn sống thế nào?
Chết là vì sao?
Cũng không thể nào biết.
Thanh Vân thượng nhân vẫn là một truyền thuyết, sau khi Nga Mi giải tán, sau khi phủ Nam Dương vương bị tra xét, bỏ đi xa, thoát ly hồng trần, quy ẩn nơi thế ngoại.
Hắn vẫn sống ở trong lòng vô số đao khách trẻ tuổi.
Vẫn có vô số đao khách lấy cảnh giới như hắn làm mục tiêu phấn đấu một đời.
Chỉ là trong số những đao khách này, thiếu một ‘Miên Vũ đao’ Đỗ Phi Phi.
Bởi vì nàng đã có thần tượng mới.
Một người khi thì làm người ta giận nghiến răng nghiến lợi, khi thì làm người ta kính trọng không thôi – Kiếm Thần.