Mạch Nhất Tôn bước tới chỗ Linh Ưu Ly cười nói. Không khỏi khiến Linh Ưu Ly nhíu mày, tên này có vẻ tham vọng quá lớn rồi.
" Còn tùy tâm trạng coi "sếp lớn" muốn làm dự án hay không nữa kìa."
Ý Linh Ưu Ly dĩ nhiên là Đông An nhưng ai mà chẳng biết sếp lớn người ta là người lười đến nổi chẳng bao giờ mò mặt ra quản lí mấy cái vụ ấy, ngay cả đi tiệc cũng vứt không thèm đi, bàn hợp tác cũng vứt cho Linh Ưu Ly tuốt. Rõ ràng làm muốn làm khó hắn. Mạch Nhất Tôn cười gượng, hắn đắc tội cô khi nào vậy? Cùng lúc Lục Tầm Thu đi tới chào công ty tai to mặt lớn như Ulth cũng phải khựng người.
Hắn thật ghen tị, đúng vậy, thật không dễ chịu một chút nào. Người ta chỉ lập công ty, tùy ý vứt đấy, chẳng cho ai mặt mũi cũng leo lên Top 1, Top 2. Người ta đến giờ ngay cả gót chân cũng chẳng nhìn đến, biết đến ra sao. Còn hắn? Tuy có sở hữu công ty lớn nhưng nhiều lúc cũng phải cuối người, hắn thật không muốn. Mà nếu nói ra cũng không phải là 50% cổ phần công ty DN thuộc về Đông An sao? Nếu có số cổ phần đó gộp thêm công ty DN Xia mới lập nữa là hắn đứng trên tất cả rồi. Cứ tưởng rằng di trúc của mẹ sẽ chuyển cho hắn, ai nhè lại cho con nhỏ phản loại đấy chứ. Lục Tầm Thu không ngừng hận.
Nhưng hắn nào biết số cổ phần đó Đông An không sở hữu, liệu một cô gái có thể tồn tại tới giờ không? Khi luôn có một người luôn canh me cơ hội trừ khử cô. Đáng thương? Ai là người đáng thương hơn còn chưa chắc à.
" Cũng phải, đến lúc ấy tôi sẽ đích thân qua chào sếp lớn."
Mạch Nhất Tôn cười cười coi như không có gì.
" Tôi đây cũng rất mong đợi."
Linh Ưu Ly cười nhạt, đích thân tới chào sếp lớn? Buồn cười, gặp mới lạ loại người như Đông An đâu có thấp kém đến nổi đi gặp hắn, mà có gặp hắn cũng chả ngờ Đông An lại là sếp lớn. Với lại vụ việc ở sân bay nữa, Viết Uy đã kể lại với cô nên cô không ấn tượng tốt với loại mặt hàng này được. Ai biểu chống đối Đông An ăn hiếp Uy Uy... A không tiểu đệ cô làm chi, đúng vậy tiểu đệ chỉ cô mới có quyền ăn hiếp.
" A đây không phải Lục tổng nổi tiếng đình đình đây sao."
Linh Ưu Ly ra vẻ ngạc nhiên, bỏ qua Mạch Nhất Tôn hướng tới một phía nói.
" Được Ưu Ly tiểu thư đây biết đến thật vinh hạnh, Tổng dám đốc của cô lại không đến nhỉ."
Lục Tầm Thu cười nói. Linh Ưu Ly suýt trợn mắt đừng gọi tên người ta buồn nôn vậy được không? Sếp lớn đến, dĩ nhiên là có đến. Mà do đầu óc cặn bã nhân phẩm thấp kém hiển nhiên không có quyền biết đến rồi, thế nhưng Linh Ưu Ly lại cười lại nói.
" Biết đâu được, ai biểu sếp lớn rất lười làm chi. Lười đến nổi ngay cả dự án phát triển cũng vứt không thèm xem. Để cho tôi làm nó tùy ý làm nó hỏng cũng được."
Mạch Nhất Tôn cùng Lục Tầm Thu như bị ai đó tát cho một cái tát thật đau thật vang dội.
Mạch Nhất Tôn đen mặt, không phải nói để sếp lớn quyết định, bây giờ lại nói tùy ý làm sao cũng được. Đơn thuần là muốn chỉa mũi nhọn vào hắn. Mạch Nhất Tôn gượng gạo bỏ đi, nhưng hắn tự đánh giá mình quá cao rồi. Mũi nhọn chỉa về Lục Tầm Thu, chẳng qua lúc Linh Ưu Ly tạt nước, hắn đứng cạnh làm chi để bị dính.
Lục Tầm Thu cười, ánh mắt hơi loé âm trầm. Đây là đang nói hắn thua kém sếp của cô sao? Sếp của cô tùy ý đưa cho cô chơi đùa muốn nát cũng được, nhưng cô lại làm rất tốt vươn lên rất cao. Ngay cả cô hắn đấu không lại thì có tư cách gì xách dép cho sếp của cô. Đây đang là lời nhắc hắn xem lại vị trí của mình, đừng có quá tự đại về thiên phú và trí thông minh của mình. Trên đời này có rất nhiều người hơn hắn, mà hắn có cố gắng chạy cũng không bằng người ta lết từng bước nhỏ?
Thật sao? Lục Tầm Thu cười nhạt trong lòng. Còn chưa chắc đâu, hắn mới là không tin tà, chưa đến cuối cùng làm sao biết ai thắng. Hắn sẽ chơi đến cùng.
" Sếp của cô là một người thú vị."
" Hẳn là vậy."
Linh Ưu Ly cũng cười nhìn hắn, cô cũng không ngu ngốc đến mức nói vài ba câu là khiến hắn tự ti về mình đâu. Cứ để hiện thực chứng minh cho hắn thấy, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
" Uống một li không?"
Lục Tầm Thu cầm lấy li rượu vang lên hỏi.
" Không, tôi uống nước ép."
Linh Ưu Ly cầm lấy li nước ép cam lên, kinh nghiệm vàng đừng nên uống rượu không rõ đưa tới, rất dễ có "độc". Nước cam này từ nãy đến giờ cô cầm sẽ không có vấn đề.
" Mời."
Luc Tầm Thu thấy cô uống cũng, đưa li rượu lên nhấp một hơi. Hai người như hai con cáo nhìn nhau cười, sau Lục Tầm Thu lại chạy về với Lục Mộng Diệp. Linh Ưu Ly nhếch môi trào phúng.