Bùm một tiếng, giống như vô số bom mìn nổ bên tai Chu Cận Viễn.
Mảnh vụn bay tứ tung, làm mắt anh mờ đi.
Anh nhìn chằm chặp dòng tin nhắn không đảo mắt, cho tới khi không còn nhìn rõ những chữ kia nữa.
Tô Đồng.
Cô ta chết rồi sao?
“Sao vậy anh?”
An Hân Du còn đang ngẫm nghĩ xem lát nữa phải giải thích thế nào với anh về số tiền một trăm lăm mươi triệu, không ngờ sắc mặt Chu Cận Viễn lại trở lên kì lạ tới vậy, trong lòng cô ta không khỏi hồ nghi.
Nhiệt độ trong mắt Chu Cận Viễn giảm xuống.
“Anh ra ngoài một lát!”
Anh chỉ nói một câu sau đó bước vội ra ngoài, vừa đi vừa dặn trợ lý lập tức chuẩn bị xe, anh cần tới đồn cảnh sát nhận xác!
Khi trợ lý nghe nói đi nhận xác, miệng há hốc:
“Chu, Chu tiên sinh, ai chết vậy?”
Đôi mắt đen lánh của Chu Cân Viễn sắc lạnh, vẻ mặt cau có, không trả lời trợ lý.
Đồn cảnh sát.
Sĩ quan cảnh sát Vương phụ trách vụ án của Tô Đồng.
Anh ta dẫn Chu Cận Viễn đi nhận xác, vẻ mặt băn khoăn: “Chu tiên sinh, anh hãy chuẩn bị tâm lý trước, khi xảy ra tai nạn, Tô tiểu thư vì muốn bảo vệ đứa bé nên đã cúi gập người, điều này khiến cơ thể cô bị chèn biến dạng, hơn nữa… diện mạo bị hủy hoại.”
Sắc mặt Chu Cận Viễn không hề thay đổi.
Trong lòng anh chất chứa vô vàn tâm trạng… lo lắng, bất an, bực tức, ngờ vực, giống như vực sâu sắp sửa nuốt chửng lấy anh, anh không biết những tâm trạng tiêu cực này từ đâu mà có, rõ ràng đó là một người đàn bà đã phản bội anh!
Người đàn bà đẻ ra đứa con hoang!
Trong phòng giữ xác, một xác chết phụ nữ lạnh lẽo nằm yên trên giường xác, cơ thể đã được làm sạch nhưng gương mặt vẫn loang lổ vết máu, ngũ quan biến dạng, cả gương mặt trở lên méo mó, không thể nhận ra diện mạo trước đây.
Chu Cận Viễn dừng chân cách cô nửa mét, anh không thể bước tiếp về phía trước được nữa.
Anh không muốn tin…
Người đàn bà đã bị hủy hoại dung mạo, không còn hơi thở này chính là Tô Đồng!
Một Tô Đồng từng tranh cãi với anh, chứng minh với anh, to tiếng với anh, thậm chí hãm hại nhà họ Chu để ép anh phải cưới cô!
“Chu tiên sinh, đây là di vật của Tô tiểu thư.”
Sĩ quan Vương giao túi di vật cho Chu Cận Viễn.
Chu Cận Viễn nhận lấy, nhìn thoáng qua thì thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, đó là chiếc nhẫn anh sai trợ lý đi mua một ngày trước khi kết hôn, cho dù là vậy Tô Đồng vẫn vui vẻ, ngây thơ đeo nó, khi đi tắm cũng không nỡ tháo ra…
[Cận Viễn, cám ơn anh đã tặng em nhẫn cưới!]
[Sau này chúng ta là vợ chồng, em sẽ đối xử thật tốt với anh, anh có thể thường xuyên cười với em không? Không cần quá nhiều, chỉ một chút thôi…”
[Cận Viễn, khi nào anh về nhà?]
[Cận Viễn, có sấm, em sợ sấm, tối anh về nhà với em được không?]
[Cận Viễn, Cận Viễn… Tên của anh thật hay.]
[Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?]
[Ai cũng nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là giả nhưng em cho rằng là thật, bởi vì ông trời đã cho anh xuất hiện trước mặt em, đời này chỉ cần nhìn anh thấy anh là em không thể rung động trước người đàn ông khác…]
Vô sống cảnh tượng đan xen trước mắt, vô số kí ức xuất hiện trong đầu, cuối cùng dừng lại ở một câu…
[Chu Cận Viễn, lẽ nào nhất định bắt em phải chết anh mới chịu bố thí cho em một chút lòng tin sao?]
Từng câu từng chữ đanh thép, gay gắt.
Trái tim anh đột nhiên như bị thứ gì đó bóp chặt.
Trong túi di vật còn có điện thoại của cô, quần áo rách, là đồ bầu, vóc dáng của cô khác xa so với kí ức của anh, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ lên vạt áo lạnh tanh, mắt anh hơi đỏ.
Khi anh tận mắt nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác nằm chung trên giường, gian phu thậm chí còn nói chính xác những đặc điểm riêng tư của cô, thời điểm đó anh nổi giận đùng đùng, chỉ muốn xé xác cô.
Có lẽ…
Không phải vì căm hận, là… đố kỵ.
Kết hôn ba năm anh chưa một lần chạm vào cô, vì anh không thể vượt qua rào cản tâm lý, bị một cô gái ép cưới, nhưng cô lại không thể chịu đựng cô đơn trèo lên giường người đàn ông khác, lại hết lần này tới lần khác lừa dối anh!
Cuối cùng anh cũng thừa nhận, trong lòng anh ngập tràn đố kỵ!
--- Hết ---