Đúng lúc này, rèm cửa bất ngờ được kéo ra.
Chu Cận Viễn sắc mặt giận dữ đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta chằm chặp, trong lòng anh đang ôm chặt một cô gái, bàn tay anh đặt lên mái tóc đen nhánh sau gáy của cô, ấn chặt mặt cô vào trước ngực mình.
Nhân viên phục vụ vô cùng tò mò không biết cô gái kia là ai, nhưng nhìn thế nào cũng không rõ mặt… “Chu, Chu tiên sinh?” không ai nghe nói tối nay Chu phu nhân tương lai cũng tham dự bữa tiệc từ thiện này!
Lẽ nào Chu tiên sinh ngoại tình?
“Cút!”
Chu Cận Viễn lạnh lùng nói một tiếng.
Nhân viên phục vụ giật mình, môi mấp máy nói không lên lời, chỉ đành quay người bước đi.
---
Lúc này ở đại sảnh bữa tiệc.
Thi Lâm vừa kết thúc bài phát biểu khẳng khái của mình, mọi người vỗ tay vang dội, nhân lúc kết thúc anh liền đưa mắt nhìn về phía Tô Đồng, Tô Đồng đã không còn ở đó.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ lo lắng, anh vội bước xuống nhân lúc mọi người vỗ tay, để lại sân khấu cho người dẫn chương trình.
Anh tìm khắp nơi cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng của cô nhưng đang bị Chu Cận Viễn giữ chặt! Mắt cô đỏ hoe, hình như mới khóc… “Hãy nói cho tôi biết, một năm trước rốt cuộc là thế nào?” Chu Cận Viễn giữ chặt Tô Đồng ở trong góc, nóng lòng muốn biết đáp án: “Em và Thi Lâm có quan hệ gì? Hai người đã lên giường chưa? Có phải hắn ta cố tình tạo hiện trường giả em tai nạn qua đời một năm trước không?”
Một năm trước…
Qua đời…
Đầu óc Tô Đồng lập tức ong ong giống như có thứ gì đó sắp nổ tung.
Cô bịt chặt tai, cơ thể mất đi điểm tựa, từ từ ngã xuống, Chu Cận Viễn nheo mắt, đang định đưa tay ôm lấy eo cô thì có một bàn tay khác nhanh hơn anh, ôm Tô Đồng vào lòng.
Một tay Thi Lâm ôm chặt Tô Dồng, tay còn lại bịt chặt tai cô, xoa nhẹ.
Hành động này dường như an ủi được tâm trạng bất an, hoảng hốt của cô, ánh mắt đờ đẫn dần dần tập tung trở lại, cô nhắm mắt, dựa lên vai Thi Lâm:
“Em không muốn nhìn thấy anh ta, đưa em về nhà có được không?”
Thi Lâm chăm chú nhìn cô: “Được!”
Nói xong anh ngẩng đầu nhìn Chu Cận Viễn bằng ánh mắt lạnh lùng tới tận xương tủy, lạnh nhạt chế giễu: “Chu tiên sinh, anh muốn biết điều gì hỏi tôi là được rồi, phiền anh đừng tới quấy rầy vợ chưa cưới của tôi!”
“Vợ chưa cưới của anh?” Kết hợp với những điều mấy cô gái ban nãy nói, Chu Cận Viễn loáng thoáng có thể đoán được tinh thần của Tô Đồng không bình thường, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận, cô chết đi sống lại lại biến thành vợ chưa cưới của Thi Lâm!
Thậm chí, sự ỷ lại vốn dành cho anh bây giờ cũng dành hết cho Thi Lâm!
Anh điên cuồng đố kị!
Anh lạnh lùng chế nhạo: “Đừng nói vợ chưa cưới, tới vợ cưới rồi cũng có thể ly hôn, tôi nói với cô ấy vài câu thì đã sao chứ? Thi tiên sinh thật có khí phách, tới phụ thân anh cũng chưa bao giờ dùng ngữ khí đó nói với tôi!”
Bên tai Tô Đồng có bầy ong vo ve, hàng lông my cong dài của cô khẽ mấp máy, cô giơ tay kéo tay áo Thi Lâm.
Thi Lâm định nói gì đó song lại thôi, anh bế bổng Tô Đồng lên, bước nhanh ra ngoài, dọc đường có người hỏi xảy ra chuyện gì, anh đều không đáp lời! Chu Cận Viễn đưa mắt nhìn theo, cho tới khi bóng dáng của họ đi xa… cuối cùng biến mất.
Lúc này trợ lý của anh cũng tới, vô cùng kinh ngạc:
“Đó… đó không phải Tô tiểu thư sao? Không phải, nếu như cô ấy là Tô Đồng, vậy thì người phụ nữ hỏa táng một năm trước là ai?”
Khi nhận xác ở đồn cảnh sát, mọi đặc điểm trên người người phụ nữ ấy đều trùng khớp với Tô Đồng.
Bao gồm quần áo, trang sức.
Không ai nghi ngờ cô ta không phải Tô Đồng, cho dù Chu Cận Viễn muốn cố gắng thuyết phục bản thân nhưng anh vẫn không thể kháng cự lại được sự thật.
Bờ môi mỏng của Chu Cận Viễn mím chặt thành một đường cong nguy hiểm, sau vài giây anh mới hạ giọng lên tiếng:
“Điều tra! Điều tra giúp tôi quan hệ giữa Thi Lâm và Tô Đồng một năm trở lại đây! Nhớ kĩ, tôi muốn biết chi tiết tất cả mọi việc!”
--- Hết ---