“Sao em lại tới đây?” Thái độ của Chu Cận Viễn rất lạnh nhạt.
Nghe vậy, An Hân Dư vô cùng bất mãn.
“Duệ Duệ là con ruột của em, tại sao em không thể đến?” An Hân Du bất ngờ gây khó dễ: “Hôn lễ của chúng ta trì hoàn hết lần này tới lần khác, có phải anh sớm đã biết Tô Đồng chưa chết? Anh muốn nối lại duyên xưa với cô ta? Lẽ nào anh đã quên cô ta phản bội anh như thế nào, cô ta đã sinh đứa con hoang đó ra sao…”
“Câm miệng!” Chu Cận Viễn đứng bật dậy, nghiêm giọng ngắt lời cô ta.
“A…”
Duệ Duệ trên giường bị tiếng cãi vã của hai người đánh thức, miệng ú ớ.
Chu Cận Viễn đưa mắt nhìn, giữ chặt tay An Hân Du, kéo cô ta ra ngoài, sau đó đẩy mạnh vào tường, ánh mắt sắc lạnh: “Khi xưa Tô Đồng thực sự đã phản bội tôi sao?”
“Anh… anh nói vậy là có ý gì?” An Hân Du thót tim.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Cận Viễn nhìn thẳng vào mắt cô ta hai giây, sau đó mới buông tha.
“Không có gì, Duệ Duệ không được khỏe, anh đã mời hộ lý chăm sóc con rồi, anh nghe cô Đồng nói gần đây em bị cảm, để tránh truyền bệnh sang cho con, anh thấy em tạm thời đừng vào thăm con nữa!”
Chu Cận Viễn không có ý thương lượng, là trực tiếp ra lệnh.
An Hân Du sững sờ.
Nhưng cô ta không kịp lên tiếng, Chu Cận Viễn đã quay người bỏ đi và dặn cô không cho cô ta lại gần Duệ Duệ, An Hân Du đứng chết lặng ở đó, suy nghĩ một hồi, lẽ nào Chu Cận Viễn đã biết việc gì rồi?
Anh đang điều tra chân tướng sự việc năm đó sao?
Nhưng những người biết sự thật đều đã bị cô đuổi đi hết rồi… Không, vẫn còn người cuối cùng!
Cô Đồng!
Lẽ nào là cô ta tiết lộ?
Buổi chiều, sau khi Chu Cận Viễn tan làm liền lái xe đi dạo.
Bất ngờ anh nhìn thấy một cặp tình nhân đang dắt tay nhau đi bên đường.
Nhìn từ sau lưng, cô gái đang dựa đầu lên vai chàng trai, từng cử chỉ hành động đều toát lên thái độ tin tưởng, ỷ lại, anh dừng xe bên lề đường, ngón tay chà sát vào nhau, muốn cho móc điếu thuốc trong túi.
Lần tìm, không có gì.
Gần đây anh hình thành thói quen hút thu
Hai người nói nói cười cười dường như rất vui vẻ, họ cùng nhau vào siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, sau đó lại tới tiệm cơm gần đó ăn cơm, chàng trai ân cần giúp cô gái bóc vỏ tôm, đưa thịt tôm tới tận miệng cô gái.
Cô gái vừa nói điều gì đó vừa ăn.
Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, nhìn từ rất xa anh cũng có thể cảm nhận được.
Chu Cận Viễn bỗng nheo mắt, anh cảm thấy cảnh tượng này thật gai mắt.
Không lâu sau, chân trời bỗng nhiên dậy sấm, tiếp theo đó là mưa giông ập tới, Chu Cận Viễn vẫn ngồi trong xe không lái đi, rất lâu sau anh mới nhìn thấy một chiếc xe tới đón họ.
Chu Cận Viễn lái xe đi theo sau.
Lái xe về căn chung cư cao cấp của Thi Lâm, anh đột nhiên nhớ ra Tô Đồng từng nói với anh, cô không muốn sống trong biệt thự, cô muốn sống ở nơi có không khí cuộc sống nhộn nhịp một chút… Chu Cận Viễn thực ra rất muốn gần cô thêm một chút nữa, nhưng anh chỉ dám dừng lại nhìn theo.
Anh đã làm tổn thương cô, có tư cách gì lại gần cô?
Trong cửa hàng bán đồ tạp hóa có người bật một bản tình ca của Lương Tĩnh Như “Dường như vẫn là hôm qua. Chỉ có điều hôm qua đã vô cùng xa vời. Nhưng cứ nhắm mắt lại em vẫn nhìn thấy. Chỉ có điều không phải là anh, ở bên em tới tận sau cùng. Từng chung bước nhưng lại lạc mất nhau nơi giao lộ…”
Bản tình ca vẫn vang lên, quá khứ và hiện tại không ngừng đan xen, luẩn quất trong đầu Chu Cận Viễn.
Anh thấy Thi Lâm mở ô, ôm eo Tô Đồng biến mất ở cửa tòa nhà… Tô Đồng đang chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng cứ bám riết lấy mình.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn ra sau.
Sau lưng trống trơn, không có một bóng người.
Thi Lâm hồ nghi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Có lẽ do cô quá nhạy cảm chăng?
--- Hết ---