An Hân Du mặc một bộ đồ đơn giản thanh lịch, trang điểm tươi tắn xinh đẹp, tay xách hộp giữ nhiệt, mỉm cười bước tới:
“Cận Viễn, anh về rồi sao?”
“Chẳng phải anh đã bảo em sau này không phải tới nữa, ở nhà chăm sóc cho Duệ Duệ sao?”
“Anh thức đêm làm việc, em lo lắng cho sức khỏe của anh!” An Hân Du gượng cười.
Suốt một năm nay anh thường xuyên đi công tác, dường như có tới nửa năm anh đều ở nước ngoài!
Cho dù không đi công tác thì cũng thường xuyên tăng ca, về tới nhà thường là sau hai giờ sáng, cô đợi vài lần, sau khi anh về đều lấy lí do mệt mỏi không gần gũi cô, buổi sáng anh lại đi làm từ rất sớm, nhìn mặt con xong là đi.
Dần dần, họ trở thành hai người xa lạ đồng sàng dị mộng!
Cô không hiểu, tại sao khi Tô Đồng còn sống họ hạnh phúc là vậy? Sau khi cô ta chết đi, anh ngược lại lại mất hết hứng thú với cô? Nếu không phải biết chắc rằng xung quanh anh không có người đàn bà nào khác, cô tuyệt đối đã không thể nhẫn nhịn thế này.
Cô mở hộp giữ nhiệt ra, mùi canh gà thơm phức lập tức lan tỏa khắp văn phòng, cô hăm hở đưa tới trước mặt anh:
“Anh ăn một chút đi rồi hãy làm tiếp!”
“Bổi tối anh đã ăn rồi, em để đó đi, lát nữa anh ăn.”
“Không được, nếu anh quá bận quên mất thì sao?”
An Hân Du tiến sát lại, kéo tay áo anh, giọng điệu nũng nịu, bỗng nhiên cô nhìn thấy trên cổ áo anh có một sợi tóc dài, ánh mắt lập tức sắc lạnh!
Tóc của đàn bà!
Bình thường Chu Cận Viễn không để cho nữ giới lại gần…
“Nghe lời, đừng ồn ào nữa, anh còn bận việc.” Nhân lúc cô ta đang sững sờ, Chu Cận Viễn lặng lẽ kéo cô ra xa một chút.
“Vậy anh nhớ phải ăn đấy.”
An Hân Du không tiếp tục khuyên nhủ nữa, nét mặt có phần nhăn nhó.
Cô phải điều tra rõ xem con hồ ly tinh nào dám quyến rũ người đàn ông của mình.
“Ừ.” Chu Cận Viễn cũng nhận ra công việc của mình quá bận rộn liền bổ sung thêm: “Lâu lắm rồi anh chưa dẫn con đi chơi, sắp tới anh thương lượng xong dự án hợp tác này sẽ dẫn em và con đi!”
“Được.”
An Hân Du mỉm cười rạng rỡ.
Trong lòng càng thêm giận dữ: Anh rất hiếm khi chủ động nói sẽ dẫn cô và con đi chơi, chắc chắn là đã làm việc trái với lương tâm, muốn bù đắp!
Xem ra, từ mai trở đi cô phải giám sát anh chặt hơn nữa!
Khó khăn lắm mới đuổi được Tô Đồng đi, không thể để cho con hồ ly tinh khác hưởng lợi.
---
Ngày hôm sau.
Chu Cận Viễn hi vọng có thể nhanh chóng hoàn tất dự án hợp tác, dành thời gian ở bên An Hân Du và Duệ Duệ.
Trợ lý bất ngờ hớt hải xông vào, quên cả việc gõ cửa phòng, Chu Cận Viễn nhíu mày không vui: “Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
“Xin lỗi Chu tiên sinh, lần sau tôi sẽ chú ý!” Trợ lý cúi đầu, vội vàng nói: “Vừa rồi phu nhân gọi điện nói cô ấy và Duệ Duệ xảy ra tai nạn, Duệ Duệ cứ khóc hoài…”
“Sao cơ?”
Chu Cận Viễn mặt biến sắc, vứt vội giấy bút trong tay, túm lấy áo khoác ở bên cạnh mặc lên người sau đó bước vội ra ngoài.
“Bây giờ họ đang ở đâu?”
“Phu nhân đang bắt xe đưa Duệ Duệ tới bệnh viện, chảy khá nhiều máu…”
Chu Cận Viễn nhíu mày, trái tim co thắt lại, nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, anh tin rằng tim mình đã dừng lại ở một thời khắc nào đó, sau vài giây liền trở thành những cơn đau thắt.
Anh giữ chặt ngực trái, sắc mặt không đổi, bước ra ngoài.
“Nếu Duệ Duệ xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ khiến kẻ gây tai nạn tan cửa nát nhà!” Giây phút đó, anh giận dữ chỉ vì anh là một người cha, một người cha lo cho con trai của mình.
--- Hết ---