Cuối cùng hôn lễ cũng được diễn ra dưới sự chứng kiến của hàng vạn người.
Thi Lâm tới tham dự theo lời mời.
Tô Đồng vốn không muốn đi nhưng cô cũng muốn khiến mình cắt đứt hoàn toàn với quá khứ nên quyết tâm đồng ý tới tham dự.
Ngày hôm đó là một ngày nắng rực rỡ.
Chu Cận Viễn đã mời hầu như toàn bộ các đơn vị truyền thông cũng như các nhân vật tầm cỡ có vai vế của thành phố, bao gồm bạn bè thân hữu của hai nhà Chu, An. An Hân Du ngồi đợi trong phòng dành cho cô dâu, cười tươi như hoa, nụ cười hạnh phúc.
An Hân Du nhìn mình trong gương, cảm thấy mình là cô dâu hạnh phúc nhất… Chu Cận Vẫn có vẻ cũng ăn vận khá chau chuốt, anh mặc một bộ comple Italy được đặt may thủ công, cắt rất vừa người, đóng kín tới chiếc cúc cuối cùng, đôi mắt sâu thẳm, khí chất lạnh lùng cao quý.
Tô Đồng mặc một chiếc váy dài màu trắng, xung quanh có quấn ren, đuôi váy bồng bềnh như sóng biển làm tôn lên dáng người yêu kiều của cô, Thi Lâm mặc một bộ comple màu đen, trên môi luôn nở nụ cười ấm áp.
“Thi tiên sinh!” Trong đám đông có người bước tới bắt chuyện, cười nói: “Tô tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp, tôi thấy tới cô dâu cũng không sánh bằng!”
Vốn dĩ chỉ là một lời khen ngợi khách sáo nhưng vừa hay Chu Cận Viễn nghe được, anh đứng cách đó không quá xa.
Anh nhìn thấy cô xinh đẹp rạng rỡ.
Tô Đồng ngượng ngập khi được khen: “Ngài nói đùa rồi, nhân vật chính hôm nay là Chu tiên sinh và vợ chưa cưới của anh ấy, tôi đâu dám qua mặt?”
“Tô tiểu thư không cần khách sáo vậy!” Người đó tiếp tục cười nói, bỗng nhiên nhíu mày, hồ nghi hỏi: “Có điều tôi thấy Tô tiểu thư trông rất quen, nhất thời không nhớ ra đã gặp cô ở đâu…”
Tô Đồng cố gượng cười: “Chắc Trương tiên sinh đã gặp qua rất nhiều mĩ nữ, người có gương mặt đại chúng như tôi, đứng trước mặt Trương tiên sinh sẽ trở thành quen mặt…”
“Trương tiên sinh!” Tô Đồng chưa dứt lời, một giọng nói mạnh mẽ bất ngờ vang lên, nhìn về phía giọng nói, Chu Cận Viễn tay cầm một ly rượu vang chậm rãi bước tới: “Lâu lắm không gặp, rất vui khi anh tới tham gia hôn lễ của tôi và An Hân Du.”
“A, Chu tiên sinh nói gì vậy chứ? Hôn lễ của anh và An tiểu thư chấn động cả thành phố…” Trương tiên sinh phấn khích nói, sau đó lại chuyển hướng: “Có điều tôi rất hiếu kỳ, vợ cũ của anh đi đâu rồi? Từ khi hai người ly hôn cách đây một năm, hình như tôi không nghe được tin gì về cô ấy…”
Tô Đồng sững người.
Thi Lâm khéo léo tiếp lời Trương tiên sinh: “Trương tiên sinh, anh như vậy không phải là tới tham gia hôn lễ, giống như tới điều tra hộ khẩu?”
“Việc này…”
Trương tiên sinh vẻ mặt bối rối, vội vàng xua tay, không hỏi thêm gì nữa.
Thi Lâm nâng ly hướng về phía Chu Cận Viễn, tay thản nhiên đặt lên vai Tô Đồng.
Chu Cận Viễn nhìn thấy ý khiêu khích trong ánh mắt đó!
Anh ta dẫn Tô Đồng tới tham dự hôn lễ của mình là muốn để cô ấy hoàn toàn thất vọng về mình sao? Chu Cận Viễn không hề nôn nóng, anh cũng nâng ly lên đáp lễ.
Không vội, hãy xem ai có thể cười tới phút chót!
---
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc vang lên.
Cô dâu không dám thở mạnh, cô mặc một chiếc áo cưới đuôi dài màu trắng, được bố dắt tới đầu thảm đỏ, vô vàn ánh đèn flash máy ảnh lóe lên, đây là tin tức trọng điểm của ngày mai, họ nhất định phải chụp bằng được những tấm hình đẹp nhất.
An Hân Du mỉm cười dịu dàng.
Người dẫn chương trình đứng ở giữa lễ đường, Chu Cận Viễn đứng cạnh anh ta, trong tay đang giữ chặt một cái gì đó, miệng mỉm cười, chỉ có điều nụ cười đó quá lạnh lùng, không bộc lộ trong ánh mắt.
Người dẫn chương trình tuyên bố cô dâu tiến vào lễ đường.
Xung quanh, tiếng vỗ tay vang lên.
Trong làn sóng vỗ tay đó, Tô Đồng đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, cô cũng từng mặt áo cưới màu trắng, đi trên thảm đỏ trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người tới bên Chu Cận Viễn, cùng anh tuyên bố lời thề nguyền tình yêu trước báo giới.
Thì ra lời thề cũng dễ dàng bị phá vỡ tới vậy, giống như bong bóng xà phòng.
Mắt cô bỗng cay sè, không còn nhìn rõ nữa.
Cô vội vàng lau mắt không cho phép mình thất lễ, cảnh vẫn thế nhưng người xưa còn đâu, Tô Đồng bỗng cảm thấy nhẹ nhọm, giải thoát, những quá khứ đó hãy để gió cuốn bay.
Cô sẽ không so đo chuyện quá khư nữa. Sau này, ai nấy cũng đều sẽ có một tương lai mới.
Ánh mắt Chu Cận Viễn sâu thẳm, nhìn chằm chặp An Hân Dung đang từng bước tiến lại gần mình… Bỗng nhiên, một bóng người lụ khụ lao ra từ trong đám đông, dáng vẻ là một bà già lớn tuổi, bà ta xách một chiếc xô nhỏ, khi đám đông còn chưa kịp phản ứng gì thì đã xông tới trước mặt An Hân Du.
Rào…
An Hân Du bị hất hẳn một xô chất thải màu vàng cam lẫn lộn!
--- Hết ---