"Tiểu thư, cô về rồi!"
"Dì Lâm, chào dì!" cô nhìn bà ấy, vẻ mệt mỏi trên mặt không giấu được, hai mắt đỏ ngầu. Lâm quản gia ngập ngừng một chút:
"Tiểu thư, cô... lại đi thăm mộ của ông chủ?"
Lưu Ly không trả lời mà đi thẳng lên lầu, bà quản gia nhìn theo bóng cô gái nhỏ mà chỉ biết lắc đầu thở dài. Từ khi ông chủ mất, bên ngoài nhìn tiểu thư như không có việc gì, nhưng thật ra trong lòng bà rõ nhất cô đau đớn đến mức nào. Mỗi tháng cứ đến ngày mất của ông chủ, tiểu thư lại lẳng lặng rời khỏi nhà từ sáng sớm, mãi đến chiều tàn mới quay về, lần nào cũng như lần nấy, mỗi lần về nhà mắt đều đỏ au và sưng hết lên, dáng vẻ phờ phạc như cái xác không hồn.
Còn nhớ cái lần bà dọn dẹp trong phòng ông chủ, tình cờ tìm thấy chiếc đồng hồ vỏ quýt cẩn thận cất trong ngăn kéo. Bà mở nó ra, dòng chữ bên trong làm bà bật khóc. Bà biết ngay mà, chắc chắn ông chủ rất yêu tiểu thư, yêu còn hơn chính bản thân mình, yêu đến nỗi không dám thương tổn, cứ nhìn cái cách ông chủ đối với tiểu thư thì biết. Người bên ngoài họ nói ông chủ tàn nhẫn tuyệt tình, nhưng có ai biết được, ông chủ lại còn một mặt ấm áp ôn nhu như vậy, và sự ấm áp ôn nhu ấy, trên đời này chỉ có một người duy nhất được nhận đó chính là tiểu thư! Ngay cả khi yêu Tần Yên, ông chủ cũng không đến mức phải cẩn thận nâng niu như thế.
Rồi cái lần tiểu thư định tự sát, bà nhìn con dao găm đang cứa mạch máu của tiểu thư mà toàn thân run rẩy, sợ hãi không biết bao nhiêu. Bà nhỡ rõ dáng vẻ lúc mình đưa chiếc đồng hồ nho nhỏ đó cho tiểu thư, tiểu thư ôm khư khư nó mà khóc. Hai năm qua bà chỉ nhìn thấy tiểu thư khóc đúng một lần trong phòng khi đó, còn lại đều chỉ thấy một vẻ mặt bình thản hờ hững của cô. À còn mỗi tháng khi đi thăm mộ ông chủ nữa, những lần như vậy đều như muốn vắt kiệt sức lực của cô ấy. Sáng sớm hôm sau, cô ấy sẽ lại trở về trạng thái bình thường, nhưng bình thường như vậy mới khiến cho người ta lo lắng.
Lưu Ly thả túi xách xuống ghế, ngả người nằm lên giường, mắt dán lên trần nhà, thẫn thờ như không có điểm tựa. Những lời Lâm An Vũ nói trước đây khi Diệp Sở mất, cô không cách nào quên được. Bao giờ nhớ lại, tim cũng đều quặn thắt.
"Bây giờ mọi chuyện không còn gì nữa, tôi cũng không ngại nói cho cô biết việc này. Coi như đây là chuyện cuối cùng tôi làm cho Diệp Sở"
"Năm đó, cha cô_ Lưu Hòa là một luật sư có tiếng của thành phố A, ông ấy giỏi đến mức chỉ cần nghe tên ông ấy người ta đều có thể biết ngay kết cục của phiên tòa. Chỉ có điều, tính tình lại cương trực và thẳng thắn, chính vì như vậy, ông ấy mới gặp phải họa sát thân."
"Con trai của phú gia họ Hoàng ở thành phố B là công tử ăn chơi trác táng, hắn cưỡng hiếp con gái nhà lành bị người ta thưa kiện. Gia đình thưa kiện từng có ân với cha cô, cho nên ông ấy chấp nhận ra mặt. Phú gia họ Hoàng thấy luật sư Lưu Hòa ra tòa liền biết phần thắng chắc chắn sẽ không còn, mặt mũi gia đình nhất định sẽ bị hủy hoại."
"Hắn tìm đủ mọi cách mua chuộc Lưu Hòa, nhưng ông ấy một mực không đồng ý. Đến cuối cùng, phiên tòa kết thúc, thiếu gia họ Hoàng phải đền tội. Sau đó, ông ta thuê người của Nhẫn đến giết sạch cả nhà của Lưu Hòa để xả giận. Chuyện này, lúc đó Diệp Sở không biết, vì quyền hành vẫn còn nằm trong tay của Diệp Quân Ninh, mà có biết cũng sẽ không quan tâm, vì suy cho cùng đây chỉ là một cuộc giao dịch... Cô đã hiểu rồi chứ?"
Từng câu từng chữ rót vào tai, không biết phải mất bao lâu cô mới có thể phản ứng lại. Khi chân tướng được phơi bày, vạn vật cũng đã úa màu, tất cả hồi ức, kỷ niệm đều như một nắm tro tàn, tro bay trong không khí để lại đằng sau một bóng người chơi vơi...
Cha nuôi, đời này kiếp này, Lưu Ly nợ người....
"... Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy..."