Hắn muốn uống cà phê, cô sẽ pha cho hắn.
Hắn muốn uống nước, cô sẽ đi rót.
Hắn muốn xem TV, cô sẽ bật giúp hắn.
Hắn muốn ăn cơm, cô sẽ nấu.
Chỉ có điều, bữa cơm ngày hôm nay, đều là những món hắn thích. Diệp Sở nghĩ ngợi trong lòng, hẳn chỉ là một sự trùng hợp thôi, những món hắn thích người khác cũng có thể thích, hắn lại liên tưởng đến điều gì nữa? Lưu Ly ư? Nhưng hắn đã thành ra bộ dạng như bây giờ, hắn cũng đã quyết định không gặp cô nữa. Tại sao ở chỗ này... Diệp Sở khẽ đặt tay lên lồng ngực, cứ cảm thấy âm ỉ đau!
Lưu Ly thấy Diệp Sở gắp thức ăn rất chuẩn, nhìn sơ qua khó mà đoán được mắt hắn có vấn đề. Nhưng mà nếu quan sát kỹ sẽ thấy, hắn chỉ gắp thẳng một đường từ đối diện mắt và sang trái sang phải một chút.
Diệp Sở đang định gắp thức ăn chợt ngẩng mặt lên, hắn nhìn cô hồi lâu, sau đó nghi hoặc hỏi:
"Cô làm việc bán thời gian hay toàn thời gian?"
"A?"
"Tôi làm toàn thời gian!" nghe hắn hỏi mà cô run hết cả người.
"Vậy... giờ này cô không đi ăn cơm sao? Cô ngồi xuống ăn cùng tôi luôn đi"
Diệp Sở không có thói quen ăn cơm cùng người lạ. Nhất là những người vừa mới gặp, hắn thường thì chỉ tiếp những buổi xã giao bắt buộc, còn lại đều về nhà dùng cơm với Lưu Ly. Không hiểu sao hôm nay khi gặp cô gái này hắn lại cảm thấy thân quen đến kỳ lạ, lại còn buộc miệng mời cô ngồi cùng. Hai năm qua tính cách của hắn cũng đã thay đổi không ít, không còn lãnh đạm khó gần như trước ngược lại còn ôn nhu dịu dàng hơn, điều này hắn không hề nhận ra.
"Vâng, cảm ơn... anh!"
Tiếng "anh" này cô gọi thật sự rất buồn cười. Nó giống như một cảm giác hoàn toàn tươi mới, tim cũng đập rộn ràng hơn. Lưu Ly vui vẻ ngồi ăn cơm cùng Diệp Sở. Cô rất rất muốn gắp đồ ăn cho hắn, chỉ sợ hắn mắc bệnh sạch sẽ, cô bây giờ chỉ là một người giúp việc, làm vậy hắn sẽ đuổi việc cô mất mặc dù trước kia hắn rất thích cô làm thế. Cả buổi không biết đã lén liếc trộm hắn bao nhiêu lần, càng nhìn lại càng thích, không biết nhìn bao nhiêu cho đủ.
Bất chợt, Lưu Ly giở trò lưu manh. Cô muốn xem thử, hắn sẽ nói thế nào về gia đình của hắn.
"Anh sống một mình ở đây ư? Anh không có con cái gì sao?"
Diệp Sở bỗng dừng đũa, hắn cố gắng nhìn cho kỹ dung mạo của người đối diện nhưng không tài nào nhìn rõ được.
Hắn thoang thoáng buồn, vẻ ôn hòa khi nãy biến mất, hắn lạnh lùng đáp:
"Cô hỏi điều này làm gì?"
"À, thì tôi chỉ tiện miệng hỏi như thế, anh không cần tức giận, không cần tức giận..." Lưu Ly hít một hơi thật sâu, điệu bộ của Diệp Sở như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Một hồi lâu tưởng chừng hắn sẽ không nói, không ngờ hắn lại buông đũa. Như chìm vào hồi ức xa xăm, hắn chậm rãi kể:
"Thật ra, tôi có một đứa con gái nuôi. Nó rất đáng yêu, rất hiểu chuyện. Nhưng tiếc là..."
"Tiếc?" Lưu Ly hồi hộp nhìn hắn, cô hình như rất mong đợi câu trả lời này.
"Nó từ lâu đã không còn là con gái của tôi nữa rồi!"
Nói đến đây hắn không nói gì thêm, đôi mắt chằm chằm nhìn người đối diện như đang nói với chính bản thân cô. Lưu Ly bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng tê cả da đầu, nhưng quan trọng hơn cả câu trả lời của hắn lại khiến cô hoài nghi không dứt.
"Anh nói vậy là sao?"
"Có nói cô cũng không biết được, dọn dẹp đi" nói rồi hắn bỏ đi ra ngoài phòng khách để mặc Lưu Ly ngồi nơi đó suy ngẫm.
"Cha nuôi, rốt cuộc người có ý gì?" nhìn theo bóng lưng của Diệp Sở, cô chỉ còn biết thở dài.