• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Sở loạng choạng bước ra khỏi toilet, quần áo ướt sũng vì nước lạnh, tóc bết dính hết lại vào mặt, cả người chật vật vô cùng. Lưu Ly nhìn thấy liền bị dọa cho một trận. Cô nhanh chóng đi lấy khăn chạy đến lau tóc cho hắn, vừa đau lòng vừa trách móc hỏi:

"Cha nuôi, người làm gì trong đó mà ướt như chuột vậy? Muốn tắm thì nói con lấy quần áo cho, sao lại đêm hôm đi dầm nước như thế? Đến bao giờ người mới thôi khiến con lo lắng đây hả?"

Diệp Sở cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Lưu Ly, hai chân mày cô nhíu lại tỏ vẻ không vui, hắn lại có cảm giác ấm áp đến lạ lùng. Bàn tay cô đang nhẹ nhàng lau tóc cho hắn, mỗi ngón tay chạm vào da đầu đều giống như có một luồng điện sượt qua. Cảm giác này làm hắn bứt rứt, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt bắt đầu có biến hóa, bất chợt đưa tay cầm bàn tay đang lau tóc của Lưu Ly, giọng nói vì cố gắng kiềm chế mà trở nên khàn đục:

"Để ta đi thay đồ, con ở đây đi!"

Nói rồi đi thẳng một mạch vào phòng. Lưu Ly khó hiểu nhìn theo bóng lưng của hắn.

"Lạ quá, cha nuôi có chuyện gì chứ?"

Đêm hôm ấy, vì trời quá khuya cô đành phải ngủ lại ở nhà của Diệp Sở. Căn hộ của hắn là căn hộ thiết kế theo kiểu đơn, chỉ độc một phòng ngủ. Cô cảm thấy có hơi lo ngại:

"Cái này, con ra sofa ngủ nhé?"

"Ngủ trong phòng đi, ta ra đó ngủ!"

"Không được! Ban nãy cha nuôi mới dầm nước lạnh, không cho ra đó ngủ!"

"Thế con ra đó ư? Đừng hòng!"

"Vậy...?"

"Ngủ chung!"

"Ơ? Sao lại ngủ chung?"

........

Nói một hồi, cuối cùng cô vẫn phải cam chịu sự sắp xếp của hắn.

Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, giường của Diệp Sở rất lớn, loại King size! Lưu Ly nằm một bên, hắn nằm một bên, hai người xoay lưng lại phía đối phương. Không ai nói ai câu nào, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của đôi bên.

Lưu Ly muốn nói chuyện với hắn một chút, dù sao bọn họ cũng chỉ vừa gặp lại nhau, lời nói còn chưa được mấy câu liền bị lôi vào đây rồi.

"Cha nuôi, người ngủ chưa?"

"Chưa, con sao không ngủ?" hắn từ từ hỏi lại.

"Con... con muốn hỏi người một vài chuyện"

"Ừm?"

Lưu Ly bắt đầu do dự, cô thật sự rất muốn biết câu trả lời. Đây cũng là câu hỏi cô đã tự hỏi rất nhiều lần rồi. Liệu rằng những lời ngày hôm đó hắn nói là thật? Lưu Ly cắn cắn môi:

"Hôm đó, cha nuôi nói người mà người yêu là..."

Một lát sau vẫn không nghe thấy Diệp Sở trả lời, Lưu Ly dần dần sốt ruột:

"Cha nuôi, có nghe con nói không?"

"Con nói gì cơ?" Diệp Sở trả lời bình thản như không có chuyện gì. Lưu Ly nghe hắn đáp mà cứ cảm thấy tưng tức trong người. Rõ ràng là nghe thấy mà còn giả bộ!

Cô bèn nói lớn tiếng hơn nữa, giọng nói như hét vào mặt hắn:

"Người cha nuôi yêu, hôm đó cha nuôi nói đó, là con đúng không?"

May mà hai người quay lưng lại cho nên Diệp Sở không thấy được vẻ mặt của Lưu Ly. Lúc mà cô nói những lời này, mặt đã ửng đỏ lên như quả cà chua chín luôn rồi. Đã vậy mà hắn còn bắt cô lặp lại, cái đồ lão già đáng ghét!

Diệp Sở nghe cô hỏi mà chỉ tủm tỉm cười, hắn biết đây có lẽ là lúc lật lại mối quan hệ của hai người một cách rõ ràng rồi. Diệp Sở không vội trả lời, hắn nằm im ở đó một lúc.

Đến khi cô tưởng chừng như hắn đã ngủ, tâm trạng bất chợt chùng xuống, đang định ngủ thì hắn lại có hành động.

Diệp Sở không nói không rằng thình lình xoay người lại đối diện với tấm lưng mảnh khảnh của Lưu Ly, hắn nhẹ nhàng đưa tay qua ôm lấy. Cánh tay săn chắc vòng qua lưng rồi yên tĩnh đặt trên bụng của cô, sau đó ôm lấy, hành động của hắn rất tự nhiên, rất thoải mái như hai người đã ngủ chung nhiều lần lắm rồi vậy. Hắn còn dịch người lại sát gần cô hơn, trong đêm tối kề bên tai cô thì thầm:

"Anh yêu em!"

Lưu Ly lúc bị hắn ôm đã bắt đầu hơi nghi hoặc, cứ thấy có gì đó sai sai. Tim bắt đầu hơi loạn, mãi đến lúc hắn thì thầm vào tai cô thì... mọi thứ cứ như nổ tung ra. Đầu óc cô đông cứng. Cô chậm chạp phản ứng lại:

"Gì cơ?"

"Không có gì!" Diệp Sở nhắm mắt như chưa từng có gì xảy ra, nhưng cánh tay đang ôm Lưu Ly thì lại ôm chặt không chịu buông.

"Rõ ràng là có mà?" Lưu Ly tức quá, cô xoay người lại luôn. Đối diện với gương mặt đang giả ngủ của Diệp Sở chất vấn:

"Ban nãy cha nuôi nói gì?"

"...."

"Cha nuôi có nói lại không?"

"....."

"Không nói chứ gì? Được!"

Diệp Sở trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mỗi chữ "Được" như thế này của Lưu Ly. Hắn còn nhớ có lần hắn làm chuyện gì đó khiến Lưu Ly giận, cô chỉ nói mỗi chữ "Được!" và sau đó hai tháng trời không thèm để ý đến hắn, hắn làm gì cũng mặc kệ, không quan tâm. Lúc đó cô chỉ mới mười bốn tuổi, chuyện đó làm hắn sợ mãi đến tận bây giờ!

"Lưu Ly"

"...."

"Ta nói lại là được chứ gì?"

"...."

"Con có nghe không?"

"Nói đi, con nghe!"

"Anh yêu em!"

Lưu Ly bất ngờ xoay người lại, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Sở. Hắn bị hành động bất ngờ này của Lưu Ly làm cho giật mình, hắn nuốt nước miếng hỏi:

"Con..."

"Cha nuôi, người đang tỏ tình có phải không?" Lưu Ly mở to mắt lấp la lấp lánh, tinh quái hỏi

"Ta..."

Diệp Sở bối rối xoay người lại không ôm cô nữa. Lưu Ly thấy vậy thì biết chắc lão già này đang mắc cỡ rồi. Cô vòng tay qua ôm hắn, trên môi nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng thì thầm:

"Ngủ ngon!"

Diệp Sở không nói gì, trong lòng chỉ toàn là đường mật. Hắn lẳng lặng đặt tay mình lên tay cô, hai người chìm vào mộng đẹp. Hạnh phúc cứ như thế đến một cách êm đềm.

Mối quan hệ của cả hai, từ đây sẽ chuyển sang trang mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK