Bội Vy rất hay tìm Lưu Ly trò chuyện, một phần vì buồn chán, một phần vì cô ấy thực sự rất đáng thương. Hai người thân thiết với nhau như vậy, Lâm An Vũ cũng yên tâm.
Chẳng là Bội Vy đang có thai tháng thứ sáu, quần áo bà bầu đều chật cả rồi, cô lại muốn tự tay đi mua vài bộ đồ, sẵn tiện đi tản bộ để khí huyết lưu thông, chứ cứ ở nhà mãi với Lâm An Vũ, anh sắp biến cô thành con heo bị cưng chiều mất rồi a ~
Bội Vy cũng muốn Lưu Ly cùng đi, dạo này Lưu Ly u uất quá, cô chỉ sợ cô ấy sẽ bị trầm cảm mất. Lưu Ly mới hai mươi tuổi đầu, nhưng sự lạc quan của cái tuổi trẻ hừng hực lại không hiện hữu trên gương mặt, đổi lại chỉ là một vài xúc cảm dửng dưng, lạnh nhạt với thế nhân.
"Hai mươi tuổi người ta không là đá nhưng cũng không toàn là xác thịt", cô có trái tim, nhưng trái tim của cô đã đi theo dòng chảy của thời gian, đã bồi táng cùng Diệp Sở từ hai năm trước. Mộ hắn bây giờ đã xanh cỏ, ký ức chỉ còn lại một mảng nhạt nhòa...
Lưu Ly không muốn mua gì cả, trong suốt buổi cô chỉ đi và đi, chẳng có hứng thú gì. Đôi khi cô lại đứng ngẩn ngơ trước một bộ Âu phục nam, sau đó lại chạy đến quẹt thẻ. Bội Vy nhìn mà đau lòng, cô với cô gái hai năm trước ở sông Mie như hai người xa lạ. Con người chắc chắn sẽ có lúc thay đổi, nhưng thay đổi như thế này, thật khiến người khác không đành lòng.
Mua sắm xong xuôi, Bội Vy giao túi đồ lại cho vệ sĩ, hai người đi ra phố đi bộ tản bộ, giờ này rất ít người, đường lại thưa thớt nên cũng không có nguy hiểm. Những vệ sĩ đi theo luôn cố gắng duy trì khoảng cách an toàn nhất.
Hai cô gái trẻ vừa đi vừa nói chuyện, Bội Vy mở lời trước:
"Lưu Ly, sắp đến ngày sinh bé rồi, tôi lo lắng quá!"
"Còn những ba tháng nữa mà, cô cứ bình tĩnh, không sao đâu"
"Lưu Ly, chẳng lẽ... cô định không tìm hiểu ai sao?"
"Tôi?" Lưu Ly chỉ cười cười, sau đó lắc đầu thật nhẹ.
"Cô... không thể quên được anh ấy sao? Cô có thể bắt đầu lại từ đầu, một khởi đầu mới..."
Bội Vy nói đến đây, Lưu Ly thở hắt ra một hơi, lời nói bâng quơ như đang nói với chính mình:
"Không phải tôi không thể quên, mà là vì, tôi không muốn quên. Cho dù sau này tôi có gặp được người tốt hơn, nhưng chung quy lại vẫn không phải là người tôi muốn!"
"Nhưng biết đâu được..." chưa kịp nói hết câu, Bội Vy đã thấy Lưu Ly đang đi chợt ngừng lại, cô đứng ngẩn ra, sắc mặt dần trắng xanh, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cứ nghẹn lại không nói được. Bội Vy nhìn theo hướng của Lưu Ly, thoạt nhìn không phát hiện điều gì.
"Người đó... có phải là cha nuôi? Có phải là cha nuôi không? Có phải người hay không? Cha nuôi, có phải người không?" tâm trí Lưu Ly gào thét, tay chân như hóa đá, cảm giác như hư mà thực như thực mà hư này thật sự khiến người ta tê tái. Khóe mắt cô dần dần chuyển đỏ, lệ nóng trào ra như đê vỡ.
Đến khi cô có thể phản xạ lại, thì bóng người đã đi xa. Lưu Ly vội vã đuổi theo, cô bỏ quên Bội Vy đứng ở đó, một mình điên cuồng chạy theo một bóng người, vừa chạy vừa khóc lớn, miệng không ngừng gọi:
"Cha nuôi, cha nuôi, cha nuôi"
"Đừng bỏ con!"
"Cha nuôi"
Những tiếng gọi thất thanh hòa tan trong không khí cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào, chân vẫn cố gắng chạy đuổi theo, nhưng người đó một chút cũng không quay đầu lại. Cô ra sức chạy, như một đứa trẻ bị lạc mẹ, từng tiếng từng tiếng đều đau đến xé lòng. Những người xung quanh thấy lạ họ chỉ hiếu kỳ đứng xem, cứ như Lưu Ly là một người đầu óc không bình thường. Mãi đến lúc cô đã khàn giọng, đôi giày bệt nện dưới đá, chân vấp ngã trượt dưới mặt đường, đầu gối lã một mảng lớn đến rách da chảy máu người kia vẫn không đứng lại, sau đó họ bỏ đi lên một chiếc xe, rồi khuất hẳn.
Bội Vy đuổi đến nơi cũng chỉ thấy Lưu Ly ngồi đó, mắt dõi theo một hướng xa xăm, lệ rơi lã chã, miệng không ngừng gọi:
"Cha nuôi"
Thật sự Lưu Ly lúc ấy, bộ dáng muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Mặc cho vết thương ở chân, cô thậm chí còn định đứng lên chạy tiếp, nhưng chân bị trặc, không đi nổi.
Bội Vy đưa Lưu Ly về nhà, trên đường về cô hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lưu Ly chỉ đáp vô hồn như một cái máy:
"Cha nuôi, tại sao người không quay lại?"
"Bội Vy cô biết không, hôm nay tôi nhìn thấy cha nuôi, nhưng mà, tôi gọi ông ấy không trả lời, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn tôi..."
Bội Vy như hiểu ra mọi chuyện, trong chốc lát trong lòng dấy lên một hồi xót xa, cô ôm mặt Lưu Ly, thương cảm nói:
"Tôi biết cô rất nhớ Diệp Sở, nhưng anh ấy đã đi rồi, anh ấy không về nữa, người hôm nay cô gặp có lẽ chỉ là có bóng dáng tương tự mà thôi, không phải anh ấy. Nếu không, tại sao anh ấy lại không nhận ra cô được?"
Lưu Ly vẫn kiên quyết, đôi mắt đỏ ngầu, cô khẩn thiết nói:
"Tôi không tin, tôi rõ ràng nhìn thấy cha nuôi, rõ ràng là ông ấy, chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út là ngày sinh nhật của ông ấy, tôi chính tay đeo vào, tôi không thể nhận sai!"
Bội Vy chỉ còn cách thở dài:
"Vậy cô nói xem, tại sao ông ấy lại không chịu nhận cô?"
"Tôi... cái này... tôi không biết..." cô cảm thấy rất buồn bã, tại sao lại như thế? Không lẽ cô nhận lầm người? Do dạo này cô nhớ ông ấy nhiều quá chăng? Nhưng còn chiếc nhẫn, không lẽ lại do cô nhận sai nữa ư?
Lưu Ly cuối cùng vẫn không thể tìm ra lời giải thích, cô im lặng gật đầu, cho rằng mình đã nhận lầm người. Trong tim lại một lần nữa dậy sóng đau thương...