Tiếng chuông êm tai reo lên, tiếp đó là tiếng bước chân ngày càng gần.
"Cạch" cửa mở ra.
Một bóng người cao lớn xuất hiện, dáng vẻ quyến rũ trong chiếc sơ mi màu đen. Đi cùng với đó là vẻ dửng dưng lạnh lùng.
Hắn thoạt nhìn không có vẻ gì là bất thường, cho đến khi Lưu Ly không nói gì, cứ lặng yên nhìn hắn, cô đã rất cố gắng kiềm chế để không chạy đến ôm hắn khóc một trận. Nhưng mà, con tim nó không chịu nghe lời, mắt cứ đỏ hết cả lên. Rồi khóe mi lại tràn ra những giọt nước mắt đau lòng, cô lấy tay bụm miệng lại, tránh để cho Diệp Sở phát hiện. Lồng ngực cứ nhói lên liên hồi.
Thì ra, cảm giác được gặp lại người mình yêu, nó là như thế này hay sao? Muốn nói không thể nói, muốn òa khóc cũng phải nhịn xuống, ngay cả chạm tay một cái cũng thật khó khăn!
Hắn thấy người đến không nói gì, dáng vẻ cũng giống một cô gái, hắn không nhìn rõ, hắn chỉ lờ mờ đoán thế. Diệp Sở hắng giọng hỏi:
"Cô là...?"
Lưu Ly nhìn gương mặt hốc hác của Diệp Sở, cô thật sự rất rất muốn ôm hắn một cái. Vì cái gì mà hắn lại không muốn gặp cô chứ? Bây giờ, khi cô đứng trước mặt hắn rồi, có gì khổ sở hơn khi người mình thương yêu lại không nhận ra mình? Cô đưa tay chùi vội vài giọt nước đọng trên mặt, cô hít sâu, rồi giả bộ bình thường, nhớ lại những lời Lâm An Vũ dặn, nhanh nhẹn đáp:
"Tôi là người giúp việc mới đến hôm nay"
Âm thanh khi qua xử lí của máy trợ thính sẽ được chuyển đổi thành tín hiệu điện tử, tùy thuộc vào tần số và cường độ âm thanh của mỗi người. Cũng chính vì như vậy mà giọng nói của Lưu Ly lúc này khi vào tai Diệp Sở không khác nhiều so với những giọng nói khác. Hắn bất chợt có một linh cảm kỳ lạ, giọng nói này... có chút quen thuộc, nhưng hắn lại không thể nghe rõ được để phân biệt điều gì. Ngay cả người đứng trước mặt tròn méo ra sao hắn còn không thể nhìn kỹ nữa. Hắn tự cảm thấy bất lực với bản thân. Diệp Sở nhìn Lưu Ly, cảm giác thân thuộc cứ không ngừng ập đến làm hắn có chút bất an.
Hắn lắc đầu nhẹ một cái, gạt bỏ cảm giác hoang đường kia đi, sau đó lạnh nhạt nói:
"Vậy mời cô vào"
Lưu Ly đi lướt qua Diệp Sở để vào nhà, khi cô bước qua, hương thơm thanh mát trên tóc cứ vương vít mãi ở chóp mũi của Diệp Sở. Hắn tự phỉ nhổ mình, mày đang nghĩ cái gì vậy, ngay cả một mùi hương cũng có thể liên tưởng đến Lưu Ly, đúng là hết thuốc chữa!
Cô nhìn một vòng căn nhà của hắn, mặc dù trang thiết bị và nội thất đều hiện đại, sắp xếp cũng ngăn nắp. Nhưng mà, hình như nồi cơm của hắn không cắm điện? Bây giờ cũng đã gần đến giờ cơm trưa rồi còn gì? Ly, tách, chén, bát,... để vào một xó, có vài cái còn bị vỡ. Ngay cả nước nóng cũng không thèm đun? Hắn ăn như thế nào? Uống như thế nào? Cuộc sống của một người thị lực kém cô thật không dám tưởng tượng.
Nghĩ đến cảnh Diệp Sở phải vất vả một mình ở đây, đôi mắt không tiện, lại không có người chăm sóc, Lưu Ly bất giác chỉ muốn đập cho hắn một trận, cái tội cố chấp.
Đã đến nước này rồi còn muốn chơi trò trốn tìm với cô ư? Vì cái gì, vì cái gì chứ?
Lưu Ly bất chợt quay đầu lại nhìn hắn lại đụng phải gương mặt đáng thương kia, lửa giận trong chốc lát lại tan biến như mây khói, chỉ còn lại là sự xót xa cực hạn. Người ta nói quả không sai, đối với người mình thương thì không thể nào giận dỗi nổi!