“Cậu lúc trước nói với tôi những gì? Bạch Tĩnh Ngâm tay đặt lên trên chiếc chăn lông hỏi “Cậu lừa tôi, hiện tại còn không biết xấu hổ nhắc yêu cầu với tôi?”
Lời này trực tiếp đâm trúng vào trái tim của Thẩm Thiếu Hàn, anh ta sững sờ hai giây.
“Đừng cho rằng tôi cái gì cũng không biết” Bạch Tĩnh Ngâm nói “Biểu hiện vừa nãy, cậu còn dám nói với tôi là ‘hai người tâm đầu ý hợp’? Mấy bức thư đó là do cậu ngụy tạo ra?”
Thẩm Thiếu Hàn nói: “Thư không phải——”
Đỗ Minh Trà cắt lời: “Thư gì?”
Bạch Tĩnh Ngâm vén chăn, xuống giường.
Đỗ Minh Trà nhìn cơ thể bà cũng yếu ớt như vậy, một bộ váy ngủ màu hồng nhạt, trên người bà trống rỗng giống như không có chút thịt nào.
Đỗ Minh Trà sợ bà bị ngã, cẩn thận đi theo sau lưng bà, định đỡ bà bất cứ lúc nào.
Bạch Tĩnh Ngâm một đường đi đến tủ phía trước làm bằng gỗ hồ đào, kéo tay cầm mạ vàng lấy ra một đống thứ.
Đỗ Minh Trà chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, nhìn Bạch Tĩnh Ngâm chọn một bức thư ở bên trong ra, còn lại thì đặt ở trên tủ.
“Minh Trà” Bạch Tĩnh Ngâm xoay người gọi tên của cô “Đây là cháu viết sao?”
Đỗ minh Trà nhìn bức thư trên bàn tay trắng nõn của bà ta, nét chữ trên đó có chút quen thuộc, nhíp mắt nhìn lúc lâu, cô mới lắc đầu: “Không phải.”
Sắc mặt của Thẩm Thiếu Hàn trầm xuống.
“Không phải cô?” Anh đi qua, mở một bức thư ra, giọng điệu hơi thay đổi “Đây chẳng lẽ không phải là chữ thời kỳ đầu cô luyện viết sao? Nét bút này, cái này——”
“Sau khi tôi lên đại học thì đã không luyện chữ rồi” Đỗ Minh Trà nhìn bức thư trên tay Bạch Tĩnh Ngâm “Trước tiên không nói nét bút này không giống với bây giờ, anh nhìn câu này đi, [Mỗi tối đều đọc tên của anh để chìm vào giấc ngủ], tôi sao có thể viết ra cái kiểu lời này? Anh cũng đâu phải là cừu, tôi đọc tên của anh làm gì? Tôi bị điên à?”
Thẩm Thiếu Hàn biết Đỗ Minh Trà sẽ không nói dối trong chuyện này.
Ánh mắt cô thẳng thắn, sạch sẽ, không có giễu cợt, chỉ đơn giản nói cho anh ta——
Không phải cô viết.
Thẩm Thiếu Hàn vò nhàu bức thư.
Anh ta bình tĩnh lại.
“Chữ đó là của Biệt Vân Trà mô phỏng theo chữ của cô” Thẩm Thiếu Hàn hỏi “Đây là chữ lúc trước cô ta từng viết có đúng không?”
Anh ta hơi nghiêng mặt, ánh sáng chiếu lên trên mi mắt anh ta, mạ lên những sợi mi.
Công bằng mà nói, diện mạo của Thẩm Thiếu Hàn không tồi, trừ việc ngày ngày cho rằng ‘Đỗ Minh Trà yêu anh ta’ ra, ngược lại cũng không có hành động quá đáng gì.
Cũng không hề chạm vào gái gú, cờ bạc, ma túy, chí ít so với mấy đám bạn xấu ngày ngày muốn đi lừa các em gái ngây thơ lên giường thì tốt hơn rất nhiều.
Đỗ Minh Trà không trực tiếp trả lời, cô hơi lảng tránh: “Không biết.”
“Cô biết” Thẩm Thiếu Hàn nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch “Chính là Biệt Vân Trà.”
Ba từ cuối cùng nói rất khẽ, có chút đành chịu, trong lòng cũng có chút chua xót, anh ta nhếch môi cười, ngón tay đè lên trên tủ đứng.
Anh ta hạ quyết tâm:”Cô biết vì sao nhị gia——”
“Thẩm Thiếu Hàn” Bạch Tĩnh Ngâm giơ bức thư đó lên, chặn mặt anh ta: “Đây là việc nhà của tôi.”
Thẩm Thiếu Hàn dừng lại, anh ta nhắm mắt, lùi sau hai bước,cúi đầu thật sâu với Bạch Tĩnh Ngâm: “Bà cố, cháu chỉ hy vọng bà đừng để con cháu lại bước đi trên con đường cũ của bà, bà chắc cũng đã có trải nghiệm sâu sắc.”
“Liên quan gì đến cậu” Bạch Tĩnh Ngâm nói “Đây là chuyện nhà của tôi, xử lý thế nào là quyết định của tôi, còn không đến lượt tên lừa đảo như cậu ở đây rêu rao.
Giọng của Bạch Tĩnh Ngâm không cao, giống như trời sinh không có cách nào cao giọng nói chuyện được, nhưng Thẩm Thiếu Hàn vẫn chấn động, anh ta vẫn duy trì lễ tiết của con cháu nên có: “Xin lỗi bà Cố, ngày khác con lại đến thăm bà.”
Đợi sau khi Thẩm Thiếu Hàn rời đi, Bạch Tĩnh Ngâm mới mỉm cười chủ động kéo tay của Đỗ Minh Trà.
Tay của bà rất lạnh, đốt ngón tay thon gọn, không có thịt, nhưng trên người có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt như mật đào.
Đỗ Minh Trà không tự chủ được đi theo người đẹp đến bên cạnh bàn, nghe người đẹp tiếp tục chủ đề lúc nãy: “Bác có một người con trai, hơi lớn tuổi hơn cháu một chút, con người cũng rất tốt, không có thói quen xấu gì, cũng có chút sản nghiệp nhỏ.”
Đỗ Minh Trà sững sờ.
Toang.
Đây chẳng lẽ là chuẩn bị giới thiệu đối tượng sao?
“Hiện tại vẫn đang độc thân” Bạch Tĩnh Ngâm cuối cùng cũng nói ra câu trong suy nghĩ của Đỗ Minh Trà đó, vẫn nắm lấy tay cô, ngón tay đặt ở trên mạch đập của cô, nghiêng mặt nhìn cô “Cháu thì sao?”
Đỗ Minh Trà ăn ngay nói thật: “Cháu có người mình thích rồi.”
Tay đang nắm cổ tay của cô dùng sức, Bạch Tĩnh Ngâm buông tay xuống, sắc mặt ngưng trọng: “Là ai? Bạn học của cháu?”
Đỗ Minh Trà mặt hơi đỏ, không tự giác nóng lên, cô tự nhận mình là người da mặt dày, nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Hoài Dữ thì nhịn không được muốn cười, dái tai và má nóng bỏng.
Cô ngồi ngay ngắn: “Không phải, là quen biết khi làm gia sư.”
“Hả?” Bạch Tĩnh Ngâm hỏi “Là người như thế nào?”
Bạch Tĩnh Ngâm túm cô có chút đau, Đỗ Minh Trà sợ làm kinh sợ đến người đẹp như thủy tinh này, nhịn đau, cân nhắc lời nói: “Là người bình thường, nhưng vẻ ngoài rất đẹp, dáng rất cao.”
Tay trống không của Đỗ Minh Trà cố gắng khoa tay: “Cao hơn cháu một cái đầu và một bả vai, thích nuôi rất nhiều động vật nhỏ, nhận rất nhiều chó mèo….”
Không biết có phải là cảm giác nhầm hay không, Đỗ Minh Trà cảm thấy bản thân nói nhiều hơn một câu, tay đang nắm lấy cô lại lỏng hơn một chút.
Bạch Tĩnh Ngâm như trút được gánh nặng thở nhẹ ra một hơi.
Đỗ Minh Trà cảm thấy, ánh mắt bà ta nhìn mình đặc biệt trìu mến, còn có chút phiền muộn viên mãn.
Giống như…..
Nhìn trò chơi bản thân vất vả mà vẫn không qua được màn, lại bị người khác chơi ra kết thúc hoàn mỹ.
“Tốt quá” Bạch Tĩnh Ngâm lẩm bẩm một mình “.....Thật may mắn.”
Đỗ Minh Trà không nói, cô phát hiện người đẹp rất thích mất hồn, giống như đi mãi trong hồi ức, liên miên không nhìn thấy điểm cuối.
“Xem ra, bác không nên nói những lời này với cháu” Bạch Tĩnh Ngâm lại mỉm cười, dịu dàng nói “Vừa nãy đọc thơ có mệt không? Có muốn uống nước không?”
Đỗ Minh Trà được sủng ái mà kinh sợ: “Cảm ơn bác, cháu không khát.”
“Không cần phải xa lạ như vậy” Bạch Tĩnh Ngâm nói “Lúc trước bác với ba cháu có quen biết, cháu nếu không ngại, trực tiếp gọi bác một tiếng là cô là được rồi.”
“Hơn nữa, bác cũng luôn muốn có một đứa con gái ngoan như cháu” Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười “Nếu như không phải lo lắng——khụ, bác còn muốn trực tiếp nhận cháu làm con gái đó.”
Đỗ Minh Trà bị sự nhiệt tình của người đẹp ốm yếu làm cho có chút lúng túng.
Cô chỉ coi là tình bạn bè lúc trước ba cô kết giao, lúc này được người đẹp vỗ về, mắt có chút chua xót.
Người bên cạnh muốn nhận cô làm con gái.
Mà cô lúc này lại nhớ đến người mẹ đã mất của mình.
Đỗ Minh Trà nói chuyện với Bạch Tĩnh Ngâm một lúc, mãi cho đối phương lộ ra vẻ mệt mỏi, đi lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này cô mới đeo cặp rời đi.
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, cô nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc: “Dì Bạch đã ngủ chưa? Tôi mới tìm được vài quyển truyện mới, không biết dì ấy thích nghe cái nào…..”
Đi vòng qua bức bình phong một mặt thì thêu người đẹp và hoa sen, một mặt khác thì thêu xương trắng chi chít, Đỗ Minh Trà nhìn thấy Đặng Tư Ngọc.
Đặng Tư Ngọc cả người váy trắng thuần, đang đứng trước mặt nữ quản gia, trong lòng còn ôm sách, có chút đáng tiếc: “Thế ngày mai cháu lại đến đọc sách cho dì vậy.”
“Không cần nữa, cảm ơn cháu” Nữ quản gia hòa nhã dễ gần “Tĩnh Ngâm đã đặc biệt mời cô giáo Minh Trà đến đọc sách cho rồi, Đặng tiểu thư, xin cô về cho ạ.”
Tay đang ôm sách của Đặng Tư Ngọc dùng sức “Cô giáo Minh Trà?”
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng mặt nhìn, đánh mắt tối đen.
Đỗ Minh Trà đứng ở phía trước tấm bình phong xương trắng, yên tĩnh đối mắt với cô ta.
“Như vậy à” Đặng Tư Ngọc cười “Xin lỗi, làm phiền bà rồi, nhờ bà thay cháu hỏi thăm sức khỏe của dì ấy với ạ.”
Cô ta ôm sách xoay người rời đi, đúng mực, váy trắng tràn đầy ánh mặt trời.
Bà quản gia dẫn Đỗ Minh Trà đi qua, cười nói với Đỗ Minh Trà mấy câu, tự mình tiễn cô ra khỏi cửa.
Tối nay Đỗ Minh Trà vẫn phải đi khách sạn Quân Bạch lên lớp thống nhất huấn luyện vũ đạo, tài xế bên này đưa cô đến cửa khách sạn, đường đi khá xa, cô cúi đầu lướt vòng bạn bè, nhìn thấy Thẩm Tuế Tri đăng ảnh mới.
Người anh trai cuồng em gái của cô ấy dẫn cô ấy đi Iceland chơi, hai người mặc áo dày, ở trước căn nhà tuyết chụp ảnh.
Thẩm Tuế Tri cười rất vui vẻ, trong mắt giống như có sao lại giống như là nước mắt lóe lên.
Cô ấy đeo găng tay dày tự sướng, mà trong tấm ảnh Thẩm Tuế Hòa đang cúi đầu giúp cô ấy phủi tuyết trên mũ.
Bóng người trong tuyết hòa vào làm một, thân mật gần sát.
。
Lại kéo xuống nữa, là bài mới của Khương Thư Hoa, oa oa oa cảm khái Giang Ngọc Kỳ quá đẹp trai, đối tượng hẹn hò tin đồi của anh ta cũng thật ngầu.
Kèm theo đó là bức ảnh Giang Ngọc Kỳ và đối tượng hẹn hò tin đồn của anh ta trên cùng một xe, kèm theo dòng chữ đơn giản tục tằng: [Tôi cuồng idol!!!! Cuồng xe chấn!!!]
……
Đợi đến khi đến khách sạn Quân Bạch, Đỗ Minh Trà liếc cái là thấy Khương Thư Hoa.
Đỗ Minh Trà bước nhanh mấy bước đi qua, có chút bó tay: “Thư Hoa, lúc đăng lên vòng bạn bè có chặn người lớn và giáo viên không?”
“Đương nhiên là chặn rồi” Khương Thư Hoa đưa cho cô một cốc cà phê nóng, còn bản thân thì vẻ mặt hạnh phúc uống trà sữa nóng “Tớ cũng đâu có ngốc.”
“Dám ở trên vòng bạn bè đăng lời lẽ mạnh bạo như vậy, cậu cũng thật lợi hại” Đỗ Minh Trà giơ cao ngón cái “Trâu bò.”
Vừa nói vừa đi vào thang máy, trong thang máy còn có một người, cao cao gầy gầy, đeo khẩu trang màu đen.
Khương Thư Hoa thuận tay cheo trà sữa lên ngón tay cái đang giơ lên của Đỗ Minh Trà, bản thân thì cúi đầu thắt dây giày: “Cái kia mạnh bạo như vậy? Muốn nhìn Giang Ngọc Kỳ và em gái Điềm điên cuồng xe chấn không có sai nha. Chưa từng nghe sao? Giường của tôi có thể trống không, nhưng tôi phải làm cho CP trên giường rung lắc đến cấp 8.”
“Giang Ngọc Kỳ?” Người đàn ông đằng sau đột nhiên nói “Em gái Điềm gì?”
Khương Thư Hoa tự nhiên nói: “Trên hot search đó, anh không thấy sao? Hạng thứ 13, Giang Ngọc Kỳ Điềm Đậu.”
Điềm Đậu là người nổi tiếng ở trên mạng, chính là nữ chính trong bức ảnh kèm theo của Khương Thư Hoa.
Cô ấy đứng lên, nhìn người đàn ông mở điện thoại, cụp mi. Vành mũ kéo xuống thấp, nhìn không rõ mặt anh ta.
Người đàn ông đọc hết hot search, cất điện thoại xong: “Thế cô cả đời này cũng không xem được.”
Khương Thư Hoa lấy trà sữa từ trên ngón tay cái của Đỗ Minh Trà xuống, hút ống hút: “Anh bạn này, anh có thể không sứt nhưng đừng có mà nói quả quyết như vậy, sao anh biết được?”
Đinh.
Thang máy đã đến rồi.
Người Đàn ông kéo khẩu trang xuống, cười với Khương Thư Hoa: “Vì tôi chính là Giang Ngọc Kỳ.”
Khương Thư Hoa sững sờ, miệng há to.
Người đàn ông khom người, hung ác bóp cốc trà sữa của cô ấy: “Cô và tôi còn có khả năng rung lắc cấp độ 8 cao hơn hơn là Điềm Đậu đó.”
Khương Thư Hoa: “.........”
Lần đầu tiên gặp thần tượng, thế nhưng lại bị trêu chọc!!!
Cô ấy sốc đến mức gần như không khép miệng lại được, đợi sau khi thang máy đóng lại, vẫn run rẩy kéo tay áo Đỗ Minh Trà: “Trà——Trà——”
“Tớ nghe thấy rồi” Đỗ Minh Trà cúi đầu ‘ “Ngầu lòi.”
Khương Thư Hoa plus ngầu lòi cả đêm nhảy đều không có phản ứng, tiếp sau còn không cần thận trẹo chân, chút nữa thì ngã.
Dưới tầng có hiệu thuốc, Đỗ Minh Trà xung phong nhận việc, giúp bạn tốt đi mua cao dán thông máu tiêu bầm.
Khách tối nay không nhiều, không phải đợi thang máy, Đỗ Minh Trà vào thang máy.
Xuống dưới tầng 1, cô nhìn thấy người không ngờ đến——
。
Thẩm Hoài Dữ.
Anh rõ ràng cũng không ngờ đến ở chỗ này gặp mặt Đỗ Minh Trà, sững sờ một chút, mới đi vào.
Khoảnh khắc Đỗ Minh Trà nhìn thấy anh, cảm giác giống như hoa ở khắp núi đồi chậm rãi bung nở.
Cô nhịn không được nhếch khóe miệng.
Cô dịch sang bên cạnh, để khoảng trống cho anh, cô nói: “Thầy Hoài, chào buổi tối.”
“Ừ” Thẩm Hoài Dữ ấn đóng cửa “Sao lại đến đây buổi tối?”
“Cô giáo thuê một phòng làm phòng tập, luyện tập nhảy” Đỗ Minh Trà thành thật “Thầy vừa đi công tác——A!!!”
Đột nhiên, thang máy bỗng rơi tự do xuống, rơi thẳng xuống nửa tầng, đèn bỗng nhiên trở lên mờ, Đỗ Minh Trà sợ hãi kêu lên, cô vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình, giây tiếp theo lại cảm thấy Thẩm Hoài Dữ kéo cô vào trong lòng, một tay ôm lấy lưng của cô, một tay đỡ lấy ót cô: “Không sao, đừng sợ.”
Đỗ Minh Trà lần đầu tiên trải nghiệm thang máy gặp sự cố, vừa khéo mấy ngày trước xem <Resident Evil>, bây giờ trong đầu toàn là cảnh trong phim, vì không muốn biểu hiện quá kinh sợ mà ép bản thân trấn định: “Thang máy bị hỏng sao?”
“Chắc vậy.”
Trong bóng tối, Đỗ Minh Trà nhìn không rõ, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực của Thẩm Hoài Dữ gần sát cô——Anh chắc là đang nhoài người về phía trước vươn tay ấn vào nút khẩn cấp.
Chỉ 3 giây thì có tiếng người truyền đến: “Xin chào, xin hỏi có việc gì ạ?”
“Thang máy đột nhiên gặp trục trặc, chúng tôi bị giam ở trong đây” Thẩm Hoài Dữ nói “Cảm phiền đến đây sửa chữa.”
Người bên đó hoảng hốt, sau khi hỏi tình hình, nói sẽ lập tức đi qua.
Thẩm Hoài Dữ rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho Đỗ Minh Trà đang trong tâm trạng sợ chết cũng dần dần dễ chịu hơn chút. Lúc Thẩm Hoài Dữ nói, tai cô chính là đang dán lên trước ngực anh, có thể cảm nhận được sự rung động nhẹ.
Rất an tâm.
“Sợ chết như vậy à?” Thẩm Hoài Dữ cười, giọng nói ôn hòa “Chỉ là một sự cố nhỏ thôi, không sao.”
“Nhưng mấy ngày trước tôi vừa mới xem một cảnh rất đáng sợ” Đỗ Minh Trà run cầm cập: “Nếu như bây giờ chúng ta đi theo hướng cảnh kinh dị, thế đợi chút nữa có khả năng sẽ có ma nữ tóc dài kỳ quái đến quấy rối rồi; Nếu như đi theo hướng cảnh zombie thì chính là vừa mở cửa thang máy thì là zombie tay máu——”
“Sao lại chỉ toàn xem mấy thứ kỳ quái vậy?” Thẩm Hoài Dữ hờ hững nói “Nghĩ theo hướng tốt, nói không chừng chúng ta đi theo hướng tình cảm thì sao.”
Trong đầu Đỗ Minh Trà ầm một cái.
Có thể là cái từ ‘xe chấn’ của Khương Thư Hoa này đã tạo thành ảnh hưởng đối với cô, cô vô thức hỏi “Là theo kiểu tình cảm nào? Kiểu yêu đương thuần khiết? Hay là kiểu yêu đương hành động?”
“Hử?” Thẩm Hoài Dữ khiêm tốn học hỏi, giọng nói êm dịu “Hai kiểu này hướng phát triển không giống nhau à?”
“Đương nhiên không giống” Đỗ Minh Trà nói “Nếu là cái thứ nhất, thế thì đợi lúc nữa có khả năng chúng ta sẽ rơi vào đủ các loại tư thế ngã kỳ quái sau đó hôn môi; Nếu là cái sau, có thể sẽ là bất ngờ ngã rồi đột nhiên cởi quần áo——”
Thẩm Hoài Dữ khen ngợi: “Nghe có vẻ rất thú vị.”
Đỗ Minh Trà thật không có tiền đồ.
Rất thú vị? Anh cảm thấy cái nào thú vị nha? Cái trước ngược lại dễ nói, cái sau đó….rõ ràng là cảnh hạn chế người xem nha!
Đang suy nghĩ lung tung, Đỗ Minh Trà cảm thấy Thẩm Hoài Dữ đang khom người cúi đầu.
Cô nhìn không rõ, chỉ cảm thấy cánh tay của Thẩm Hoài Dữ đang đặt ở trên lưng cô, vốn dĩ là dáng vẻ an ủi, theo cuộc trò chuyện, bất giác đa biến thành dáng vẻ giam cầm rồi.
Hơi nóng theo hơi thở phả vào cằm và cổ của cô, tác động đến Đỗ Minh Trà.
Trái tim của cô run rẩy, từ cổ cho đến xương cụt tê dại khó tả, giống như là bị điện giật vậy, ngón tay ấn lên ngực anh.
Đỗ Minh Trà run rẩy: “Thầy Hoài, thế chúng ta hiện tại như vậy coi như là kiểu nào?”
Thẩm Hoài Dữ thấp giọng: “Tôi không rõ.”
Hô hấp Đỗ Minh Trà có chút đình trệ: “Thế thầy hiện tại đang nghĩ cái gì?”
Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói: “Đang nghĩ làm cách nào phá hỏng camera trong thang máy.”
Môi của anh cách dái tai 3 cm thì dừng lại, khẽ nói.
Hơi nóng quét qua dái tai cô, Đỗ Minh Trà nhịn xuống, cẩn trọng nói: “Thế thầy muốn kiểu nào?”
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh: “Chắc là kiểu rung lắc cấp độ 8 đó.”