• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu đừng nói nữa, Andrew” Đỗ Minh Trà nói “Hành vi hiện tại của cậu khiến tôi rất phiền, cậu có hiểu không? Cậu hiện tại giống như con chuột một hơi ăn hai chai dầu đậu nành, ăn sạch dầu ăn trong can dầu.

Andrew: “Dầu là cái gì?”

Đỗ Minh Trà lời ít ý nhiều: “Có vài người tự cho rằng hành động của mình rất oách, rất đẹp trai nhưng người khác nhìn vào chỉ cảm thấy mắt đau đầu càng thêm đau.

Lời từ chối phũ phàng này có hiệu quả rõ rệt.

Andrew bị đả kích, thất bại hoàn toàn, im lặng quay về vị trí làm việc của mình.

Cô gái Tây Ban Nha ở bên cạnh nghe thấy tất cả: “Trà, cậu không nên chỉ trích người yêu mến cậu như vậy.”

“Nói chuyện dịu dàng không chút tác dụng” Đỗ Minh Trà thu dọn xong đồ đạc của bản thân “Anh ta chỉ nghĩ tớ đang xấu hổ.”

Đỗ Minh Trà không biết quân sư quạt mo của Andrew rốt cuộc là ai, thế nhưng lại đưa ra cho anh tao một đống chủ ý sai lầm mà chẳng có tác dụng.

Cái gì “cô gái cự tuyệt cậu nhất định là đã thích lại còn ngại đó”, “cô ấy nói không cần chính là cần đó”....

Một đống luận điểm kỳ quái.

Cố tình Andrew còn tin tưởng tuyệt đối.

Đỗ Minh Trà ngồi xe điện về nhà, lúc đi qua cửa phòng trọ của Thẩm Hoài Dữ nhịn không được dừng bước chân.

Cô có chìa khóa, mở cửa ra, đi vào.

Chỗ này từ khi Thẩm Hoài Dữ rời đi thì lại không có thu dọn xử lý, rèm cửa kéo chặt, một mảnh mờ mịt..

Đỗ Minh Trà mở đèn lên.

Cô thực sự rất ít khi qua bên này, việc học và công việc đều vô cùng bận rộn, khiến cho cô không cách nào phân thân được, không cách nào đi qua.

Lúc cuối tuần, Đỗ Minh Trà bình thường sẽ lựa chọn nghỉ ngơi hoặc là cùng Thẩm Hoài Dữ ngồi xe đi ra ngoài dạo, tản bộ.

Phòng trọ này so với phòng của cô và Khương Thư Hoa thuê nhiều hơn một phòng sách nhỏ, nhưng Thẩm Hoài Dữ đương nhiên là dùng—

Nghĩ như vậy, Đỗ Minh Trà đẩy cánh cửa đó ra.

Cô nhìn thấy một cả bức tường trắng trống rỗng, trên mặt tường toàn bộ đều treo ảnh của cô.

Có lúc hồi nhỏ, sau khi lớn lên….

Cũng không biết Thẩm Hoài Dữ làm cách nào tập hợp được, đầy ắp, sắp xếp cẩn thận.

Phòng sách này không hề to, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, giá sách bên cạnh để đầy sách.

Không phải là kiểu kiến thức học thuật sâu xa gì, cũng không phải là tiểu thuyết, truyện đọc để thư giãn gì mà là đủ các loại thực đơn, món ăn gì cũng có, đến mức còn có loại kiểu như mẹo vặt trong cuộc sống gia đình.

Đỗ Minh Trà bật cười.

Thẩm Hoài Dữ cũng sẽ mua sách để lấp đầy bề ngoài à?

Ôm tâm tình trêu chọc này, Đỗ Minh Trà thuận tay rút ra một quyển, sững sờ.

Quyển này hiển nhiên là đã bị đọc rồi, bên trong còn có chỗ note.

[Sủi cảo nhân tôm: ngày ngày 1 tháng 10, bữa tối. Minh Trà ăn ba cái, phần thích ăn là thịt tôm, nấm hương, tôm khô]

Lại lật trang.

[Bánh thái hậu: Ngày 3 tháng 10, đồ ăn vặt. Minh Trà không thích, chê đường nhiều quá, quá ngọt ngấy]

Bánh thái hậu



Hàng dưới còn có ghi chú mới.

[Ngày 5 tháng 10, làm lại, giảm 10g đường trắng, thêm mứt hoa quả, hàm lượng tỷ lệ các hạt, dầu mè giảm 1g. Minh Trà ăn bốn cái, hợp khẩu vị cô ấy]

Đỗ Minh Trà để quyển sách lại.

Cô có chút kinh ngạc.

Thẩm Hoài Dữ…..

Anh buổi tối trước khi đi ngủ, còn nghiên cứu mấy cái thực đơn sao?

Không chỉ có một quyển này, trên các thực đơn khác, Đỗ Minh Trà cũng có thể tìm thấy ghi chú của Thẩm Hoài Dữ.

Còn có một quyển sổ ghi chú, ghi dày đặc sở thích ăn uống của cô.

[Ngày 2 tháng 10, kỳ sinh lý, không thích ăn cá tôm, không thích ăn thịt kho tàu, ăn nhiều cải xanh. Kỳ sinh lý lần sau, thử làm canh thịt hầm rau cải thanh đạm]

[Ngày 6 tháng 10 Minh Trà nói nướu của cô ấy bị sưng đau, đoán là răng có vấn đề, mấy ngày gần đây làm đồ ăn mềm và dễ tiêu hóa, cuối tuần dẫn cô ấy đi khám răng]

Đỗ Minh Trà vẫn nhớ.

Cuối tuần hôm đó, Thẩm Hoài Dữ nhẹ nhàng nói răng của mình không thoải mái, Minh Trà cùng anh đi khám răng, thuận tiện kiểm tra cho cô luôn, kết quả kiểm tra ra, răng của Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không có vấn đề gì, răng của Đỗ Minh Trà có chút sâu, lập tức hàn lại…..

Cô lật thứ trên trang sách, bên trong còn kẹp tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe của Đỗ Minh Trà, dưới mỗi dòng số liệu, Thẩm Hoài Dữ đều lập ra kế hoạch bổ sung tương ứng.

Cô ngồi trên thảm, lưng dựa vào giá sách lạnh lẽo, gấp quyển ghi chú lại, nhắm mắt.

…….Mắt vừa xót vừa đau.

Lúc sau, Đỗ Minh Trà mới tiếp túc nhìn xuống dưới.

Cô nhìn thấy hồ sơ bệnh án Thẩm Hoài Dữ tiếp nhận điều trị tâm lý.

Trước khi về nước một ngày, Thẩm Hoài Dữ đi gặp bác sĩ tâm lý.

Đỗ Minh Trà không biết anh vì chuyện gì, chỉ nhìn thấy kẹp lên trên tờ bệnh án này, viết đầy tên của Đỗ Minh Trà.

Còn là nét bút của Thẩm Hoài Dữ.

Chỉ hai từ.

Đợi chờ.

Đỗ Minh Trà sờ hai từ đó.

Trong phòng sách yên tĩnh không tiếng động, cô lại sâu sắc cảm nhận được tâm trạng lúc đó Thẩm Hoài Dữ viết ra hai từ này.

Chờ đợi.

Khác biệt là vì lần gặp tốt đẹp hơn, hiện tại tất cả những gì Đỗ Minh Trà làm đều là vì có thể dùng tư thái tốt hơn nữa để sánh vai cùng anh.

Vì vậy phải chịu đựng yêu xa, chịu đựng cho dù bị bệnh, cô đơn cũng không thể có được vòng ôm của đối phương, chịu đựng sự khó chịu cho dù có nhớ nhung thế nào, cho dù muốn nhìn thấy đối phương ra sao cũng chỉ có thể ở trong điện thoại làm nũng nói một câu ‘em nhớ anh’, chịu đựng không có cách nào cùng đối phương ngắm mặt trời lặn, tiếc hận không cách nào chạm vào cuộc sống của đối phương….

Đỗ Minh Trà ôm lấy quyển ghi chú.

Cô của hôm nay không muốn đợi.

Thời gian tan làm vừa qua, Thẩm Hoài Dữ vừa đi ra khỏi phòng làm việc thì gặp Thẩm Tuế Hòa.

Đôi mắt sắc bén của anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Thẩm Hòa đầu tiên, hình sóng nước tròn màu bạc đơn giản.

Thẩm Tuế Hòa cười haha, nhiệt tình mời anh ra ngoài ăn bữa cơm nhỏ, nói là có lời muốn nói.

Thẩm Hoài Dữ không từ chối.

Anh và Thẩm Tuế Hòa từ nhỏ đã bắt đầu quen thân, hai người chút chuyện đó đều hiểu rõ lẫn nhau, họ lựa chọn cách âm thầm bảo vệ nhau, giúp đỡ nhau.

Càng đừng nói là, Đỗ Minh Trà Thẩm Tuế Tri hai cô gái có tính cách tương đồng, lại thân thiết với nhau.

“Gần đây nhìn cậu bận không dứt ra được” Thẩm Tuế Hòa đẩy mắt kính “Không thể đi Paris?”

“Ừm” Thẩm Hoài Dữ cười “Đợi qua thời gian này thì tốt rồi.”

Nhẹ nhàng nói lời này, nhưng chỉ có Thẩm Hoài Dữ biết là một loại dày vò như thế nào.

Anh thực sự có bệnh, bệnh giống như cha anh.

Không nhìn thấy Đỗ Minh Trà, không được chạm vào cô, khiến cho Thẩm Hoài Dữ ăn không ngon ngủ không yên.

Anh từng tiếp nhận trị liệu tâm lý, đáng tiếc bác sĩ cũng bó tay với cái này, không có biện pháp khám và chữa trị tốt.

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh tiếp nhận sự thực này.

Lúc đến được địa điểm, lúc sắp đi vào, Thẩm Tuế Tri lại chạy ra, trên cổ cô ấy còn đeo dây chuyền bằng bạc mảnh nhỏ, trên dây chuyền có luồn chiếc nhẫn bạc rủ xuống, kéo tay anh trai, cười muốn anh qua.

Thẩm Hoài Dữ khoan dung nói: “Đi cùng em gái trước đi, tôi đợi cậu.”

Thẩm Tuế Hòa nói::Cậu đi vào trước đi, tôi đi một lúc thì qua.”:

Nói vậy, Thẩm Hoài Dữ đẩy cửa phòng bao.

Đập vào mặt là một mảnh mờ tối.

Thẩm Hoài Dữ chỉ coi là phục vụ không làm tròn chức vụ, đang định vươn tay chạm vào vị trí bật đèn, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Hoài Dữ.”

Thẩm Hoài Dữ chỉ nghĩ là ảo giác.

Anh gần đây bị loại ảo giác này giày vò rất lâu, đã quen rồi.

Anh bật đèn, nhìn thấy Đỗ Minh Trà đang đứng ở trước mặt.

Thẩm Hoài Dữ đứng hình.

Ảo giác.

Đỗ Minh Trà đang cười với anh.

Cũng là ảo giác.

Đỗ Minh Trà đang ngửa mặt lên nhìn anh.

Cô vươn tay, ôm lấy má của Thẩm Hoài Dữ.

Ảo…..Xúc cảm ấm áp, mềm mại.

Thẩm Hoài Dữ chạm vào tay cô, khẽ nói: “Minh Trà?”

“Ừm” Đỗ Minh Trà nở nụ cười lớn với anh, nhẹ nhàng nói: “Hoài Dữ, đến lượt em quay về ở cùng anh.”

Đỗ Minh Trà nhìn thấy trong mắt Thẩm Hoài Dữ dường như có tâm tình kích động.

Cô biết, lúc này nên là có một nụ hôn thật dài sau đó nước mắt lưng tròng nắm tay nhau, nụ hôn nồng nhiệt đến khi kết thúc bữa tối, lại hẹn nhau trong phòng khách, phòng sách, phòng bếp, phòng ngủ——

Đỗ Minh Trà đã chuẩn bị thật tốt.

Nhưng Thẩm Hoài Dữ lại nắm tay cô hỏi: “Lần này em quay về là xin nghỉ? Nói với giáo sư chưa? Không ảnh hưởng học tập chứ?”

Khó khăn lắm mới tạo được bầu không khí đã lâu không gặp đều bị mấy câu hỏi gì đâu liên tiếp đánh tan rồi.

Đỗ Minh Trà: “Anh sao thế!”

Thẩm Hoài Dữ bị dáng vẻ của cô chọc cười, khom người ôm lấy cô, cằm chống lên đỉnh đầu cô, cọ cọ khẽ nói: “Minh Trà, anh rất vui vì em có thể quay về.”

Đỗ Minh Trà: “Em cũng vậy.”

Dừng lại chút, cô lại hỏi: “Nhưng nếu như ba ngày này anh không nhắc đến học tập thì em càng vui hơn…..”

Ánh trăng như nước, yên tĩnh im lặng.

Thẩm Hoài Dữ đã quen với thế giới ảm đạm mờ mịt, lại vô tình đụng phải một tia sáng mặt trời tuyệt đẹp.

Anh hiểu rõ tính cách đen tối của bản thân, chỉ là đang ẩn giấu, nhưng cô lại có thể nhớ đến mấy cái yêu thích nhỏ của anh.

Hạt giống vô tình rơi xuống theo gió mà phát triển, xuân tươi tốt hạ nở, thu sum suê đông yên tĩnh.

Thẩm Hoài Dữ đợi chờ bốn mùa tuần hoàn, đợi đến cái ôm quay lại của cô.

Cho dù cơ thể bị ngâm trong nước sâu đến lạnh run cũng có cô biết khuấy đảo gợn sóng, để anh dành toàn bộ tình yêu cho tia sáng này.

Hóa ra yêu không phải từ tỏ tình.

Lúc yêu một người, sẽ nhịn không được muốn chia sẻ tất cả những khoảnh khắc tuyệt đẹp của sự vật khi nhìn thấy cho người đó.

Ánh trăng sáng vằng vặc, gió biển thổi nhè nhẹ, tuyết đông, ngày xuân, hoa hè, lá thu.

Mỗi một chiếc lá rơi, mỗi một chồi non mới, những giọt trên mặt băng ngưng tụ lại, những quả anh đào nhỏ chạm vào nhau trong ly rượu.

Mọi thứ trên đời đều đẹp như vậy, khiến anh nhịn không được cũng ra sức tiến lại gần.

Bởi vì yêu em nên muốn làm cho bản thân tốt hơn.

Cảm ơn ánh trăng thương xót, đêm nay lại tròn đầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK