• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chiếc xe truyền thuyết này tài xế lái xe phía trước, phía sau tổng tài cũng đang lái xe.

Hai tay của Đỗ Minh Trà bị trói bằng cà vạt, rất không may ngồi ở phía sau.

So sánh với xe của bà Sarah, chiếc xe này của Thẩm Hoài Dữ rõ ràng có không gian rộng hơn rất nhiều, Đỗ Minh Trà lúc đầu ngồi xe này đã thực sự nghĩ như vậy, hóa ra chỗ đằng sau xe có thể bạch bạch ở trong sách là thực sự có thể phát huy mà không phải là tác giả không có chút kinh nghiệm nào bịa ra.

Ghế da dưới tay có chút lạnh, lưng của Đỗ Minh Trà dựa vào cửa xe, rõ ràng không gian trong xe còn rộng như vậy nhưng cô vẫn bị Thẩm Hoài Dữ đè cho gần như không cách nào hít thở. Găng tay da đen rơi trên cổ cô, trên mặt còn mang theo chút hơi lạnh, cho dù đã gần đến tháng 5, nhiệt độ ở đây nhiều nhất không đến 14-15 độ.

Toàn bộ nhiệt cơ thể của Thẩm Hoài Dữ đều bị ẩn dấu bên dưới găng tay, găng tay da không chút nhiệt độ, giống như là không có sinh mệnh đè lên trên xương quai xanh của cô, Đỗ Minh Trà bị chạm vào phát run, đang định mở miệng nói, tay đang đeo găng tay này ấn lên trên miệng cô.

Trái tim của Đỗ Minh Trà nhảy lên đập nhỡ một nhịp.

Sự cách biệt về hình thể giữa cô và Thẩm Hoài Dữ lúc này hoàn toàn lộ ra, lòng bàn tay anh to lớn, lúc này bịt lấy miệng và cằm của cô, ngón cái đè lên bên cạnh sống mũi của cô, đỉnh của găng tay da chạm vào lông mi của cô, ngón út và ngón áp út kẹp lấy cằm cô, khiến cho ánh mắt của cô không cách nào trốn tránh, buộc cô phải nhìn trực tiếp vào mình.

Không cách nào trốn chạy.

Đỗ Minh Trà ngửi thấy mùi hương trên găng tay của anh, có hơi lạnh lẽo giống như bông tuyết, cô ưm ưm hai tiếng, lại không thể ưm ra cái gì, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào anh.

Thẩm Hoài Dữ không cười.

Ánh mắt anh nhìn Đỗ Minh Trà khiến cô sợ hãi.

Quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như là đại dương bao la mênh mông.

Không, đại dương còn sẽ có gió to sóng cả, sẽ có cá heo, cá nhám voi nhưng anh là biển chết không có bất cứ sinh vật nào tồn tại, là sự trầm tĩnh mãi mãi không dậy sóng.

“Minh Trà” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nhắc nhở cô “Chỗ này hiệu quả cách âm không được tốt.”

Đỗ Minh Trà:!!!

Thế nên, ý của anh là gì?

Đỗ Minh Trà không hiểu mục đích của anh khi nói ra câu này, trong lòng càng lo lắng không thôi, hoàn toàn không biết được vị đại ca này tiếp theo muốn làm cái gì…..Nếu như không đoán sai, đây chắc là lần đầu tiên Thẩm Hoài Dữ tức giận, mà nguyên nhân của sự tức giận này còn là do cô.

Còn có, giả dụ tấm chắn này không cách âm, thế lúc trước mấy tài xế trong tổng tài đó đều chịu khổ như vậy? Đều là trong tình huống phía sau đốt lửa cả ngày vẫn tiếp tục duy trì lái xe, giống như là xe bọc thép trong lửa đạn chiến tranh với kẻ địch anh dũng tiến về phía trước….

Tay không đeo găng tay kia của Thẩm Hoài Dữ chạm vào dái tai của cô, trầm giọng: “Nghe lời, quay về sẽ trừng trị em.”

Anh dùng từ trừng trị này.

Trong lòng Đỗ Minh Trà hiểu rõ là kiểu trừng trị nào.

Ohh.

Đỗ Minh Trà bị anh ấn sắp thiếu oxy rồi, vẫn không chịu thua dùng hai mắt nhìn chằm chằm anh. Giống như tối hôm trước khi rời đi đó, bọn họ liều mạng muốn cho đối phương phải đầu hàng trước, Đỗ Minh Trà của hiện tại cho dù bị anh áp chế, bị anh mang lên xe, cũng không hề có ý nhận sai.

Cô cố gắng mở miệng, cách lớp găng tay, chuẩn xác không sai cắn ngón tay của anh.

Thẩm Hoài Dữ bị cô cắn một cái như vậy, mắt hơi híp lại, khẽ hừ một tiếng: “Chó con, răng miệng còn rất tốt đó.”

Anh ngược lại thả lỏng tay, nhìn răng nhỏ đều tăm tắp của Đỗ Minh Trà.

Cắn người cũng không đau, cô lấy tự tin ở đâu, cảm thấy có thể dùng răng nhỏ để uy hiếp anh?

Không.

Còn là tàn nhẫn cắn anh một cái.

Lúc quấn quýt trước khi chia tay, hai người gần như đồng thời cùng bại trận, trong cuộc giao đấu đó cả hai người đều mất kiểm soát, Thẩm Hoài Dữ sống chết dính lấy mông cô mà Đỗ Minh Trà thì tàn nhẫn in dấu răng rất sâu trên bả vai của anh, cắn ra máu.

Vết cắn của chiếc răng cùn nhỏ không hề đau, nhưng vết thương bị cô cắn rách qua một tháng vẫn có vết mờ mờ.

Cô vẫn còn có thể cắn anh bị thương.

Ví dụ như lần không từ mà biệt cố ý giấu diếm này.

Không nói một lời, Thẩm Hoài Dữ kéo hai tay đang bị trói của Đỗ Minh Trà qua, ấn lên chân mình, giống như đứa nhỏ không làm xong bài tập, Đỗ Minh Trà từ trong lồng ngực nghẹn ra một hơi: “Ưm.”

Ngực ở mép chân anh, eo ở trên chân anh, úp sấp lên quần tây được ủi phảng của anh, lòng bàn nóng bỏng giữ lấy khủy tay không thành thật giở trò xấu của cô, tay đang đeo găng tay giơ cao, giọng nói của Thẩm Hoài Dữ không chút gợn sóng: “Đếm cho kỹ.”

Đỗ Minh Trà sững sờ.

Cô nói: “Đếm cái gì——A!”

Tay đeo găng tay da đập vào mông cô, tuy đối phương đã khống chế lực nhưng vẫn khiến cho Đỗ Minh Trà kinh sợ kêu lên một tiếng, cô thử nhỏm dậy, càng ra sức ngọ nguậy: “Anh làm cái gì vậy?!”

Ba của cô cũng chưa từng đánh cô như vậy.

Thẩm Hoài Dữ không quan tâm đến sự phản kháng vùng vẫy của cô, thậm chí còn không giải thích cho cô, chỉ lạnh nhạt nói: “1.”

Bộp.

Lại một cái.

Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Hoài Dữ: “2.”

Đỗ Minh Trà hoàn toàn sững sờ.

Trong tất cả cuốn sách cô từng đọc qua, tiểu bạch hoa đáng thương bị tổng tài tức điên túm lên trên xe, mông tiếp xúc với đồ chơi kỳ quái, hoặc tiếp xúc với bảo bối bí mật của tổng tài, khẩu vị nặng thì cùng lúc tiếp xúc với hai cái loại được nhắc ở trên.

Cho dù là kiểu nào thì đều không có kiểu tổng tài xách tiểu bạch hoa lên xe rồi đánh mông.

Thẩm Hoài Dữ cho rằng bản thân là thầy giáo tiểu học sao, cho rằng anh là thầy giáo vi phạm đạo đức đánh học sinh không nghe lời à?

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đau đớn của da thịt dưới tác dụng của ngoại lực mà truyền đến tứ chi xương cốt, Đỗ Minh Trà kêu lên một tiếng, úp sấp trên quần tây của anh, vẫn kháng nghị: “Em cũng không phải học sinh tiểu học.”

Thẩm Hoài Dữ không hề bị lay động, anh chỉ cụp mắt nhìn Đỗ Minh Trà đang úp sấp trên đùi mình.

Tóc bởi vì kéo khăn lụa xuống mà có chút rối, vài sợi tóc buông rơi ở bên cạnh tai trắng nõn của cô, có xúc cảm mềm mại như nhung quen thuộc, sờ lên khiến anh có được sự yên tâm ngoài ý muốn. Vừa mới bị anh hơi hung ác túm lấy, chỗ dưới cằm và cổ cô có vết đỏ, còn chưa có tan, lúc này đang đối mắt với anh, đôi mắt tròn xoe bên trong hàm chứa sự ngang bướng không chịu khuất phục.

Dáng vẻ như kiểu ‘anh đánh đi đằng nào thì em cũng không nghe’.

Cô đích thực là như vậy, nói ra lời mắng chửi thì vô bờ bến, cố tình Thẩm Hoài Dữ lại yêu dáng vẻ đắc ý vênh váo đó của cô, cũng yêu tính khí ngang bướng không chịu khuất phục trước người khác, nó khiến cho anh càng muốn dạy dỗ một trận.

Quá trình dạy dỗ còn rất dài, không cần vội, Thẩm Hoài Dữ đối với cô luôn có sự nhẫn nại.

“Đừng nói em là” Thẩm Hoài Dữ nói “Sinh viên đại học anh cũng đánh như vậy.”

Cũng không phải thực sự đánh, anh nếu thật sự ra tay tàn nhẫn, hiện tại Đỗ Minh Trà đã sớm gào khóc rồi, anh lại không phải chưa từng thấy dáng vẻ lúc bị đau của Đỗ Minh Trà, vẻ mặt tủi thân cũng không cần, chỉ che mắt khóc.

Đỗ Minh Trà nói: “Quân tử động khẩu không động thủ——Hu!”

Lúc cái thứ ba đánh xuống cô đang cố gắng thuyết phục Thẩm Hoài Dữ dùng cách thức hòa bình để giải quyết nhưng lại thất bại.

Anh tránh đi chỗ hai lần trước lặp lại, điều chỉnh tốt góc độ, một cái đánh nhẹ rơi xuống, hai tay Đỗ Minh Trà bị trói, khủy tai lại bị anh ấn, vô dụng nằm trên chân anh, muốn tránh cũng chẳng có chỗ để tránh, cứ như vậy cứng rắn chịu cái đập này đánh xuống.

Không đau như hai cái trước hoặc có thể là vì đã quen, Đỗ Minh Trà không hề cảm giác đau đớn gì nhiều, phản xạ theo điều kiện hô lên một tiếng, chân run lên hai cái, bắp thịt co giật.

“Đây là cái thứ 3” Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, ôm lấy eo cô, giọng nói dịu dàng kiên nhẫn giống như đang nói giảm hình phạt cho học sinh “Tổng cộng là 30 cái, đếm cho kỹ, đếm sai chúng ta lại làm lại từ đầu.”

Đỗ Minh Trà ngọ nguậy hai cái, cô còn không có từ bỏ biện pháp trốn tránh, muốn giãy ra——

Không có tác dụng.

Cô chạy không nổi.

“Cẩn thận suy nghĩ bao nhiêu chuyện xấu mấy ngày nay em làm ra” Thẩm Hoài Dữ nói “Em cho rằng anh là kẹo cao su? Nhai xong thì nhổ đi?”

Đỗ Minh Trà nói: “Chẳng lẽ anh là kẹo mạch nha? Dính vào rồi thì không gỡ tay được?”

Thẩm Hoài Dữ đáp lại cô bằng một cái tét vào giữa mông cô.

Không nhẹ không nặng.

Da đầu Đỗ Minh Trà tê dại, kìm giọng chút nữa thì vô thức từ trong cổ họng bật ra, cô nói: “Anh tốt nhất là thay đổi chỗ khác đi, đừng đánh chỗ này, quá kỳ quái rồi.”

Thẩm Hoài Dữ không hề nhìn cô: “Sai rồi, đếm lại.”

Đỗ Minh Trà gắng gượng quay mặt nhìn anh, kháng nghi: “Anh lại không nói——”

“Còn cãi?”

Đỗ Minh Trà tủi thân úp sấp, nhắm mắt, lúc sau thở ngấp, giọng nói khàn khàn: “Một.”

“Anh không nghe thấy” Thẩm Hoài Dữ nói “To lên, nếu không lại bắt đầu lại.”

Đỗ Minh Trà nhắm mắt: “Một!”

Mãi đến hôm nay, tất cả những lời văn tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa xây dựng ra ở trong lòng cô toàn bộ đều sụp đổ.

Làm gì có tổng tài bá đạo nào lại kéo tiểu bạch hoa lên xe đánh mông chứ, không phải đều trực tiếp ấn mông không thể mô tả sao?

Tuy rằng đều là đập nhưng cái đập này không phải cái đập kia.

Đỗ Minh Trà hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm đếm số, trong lòng oán thầm. Âm thầm nhẫn nhịn cơn giận của Nữu Hỗ Lộc Thẩm nhị gia, may mà anh không có thật sự tụt quần đánh, trừ quần ngoài ra còn có áo khoác gió và áo len dài làm phòng vệ, càng đừng nói anh từ đầu đến cuối đều đeo găng tay da, lực ở lòng bàn tay, phần lớn thời gian chỉ nghe thấy tiếng vang, ngược lại không có đau đớn do hình phạt thể xác.

……

“20.”

Lúc Đỗ Minh Trà đếm đến 20, chịu không nổi.

Giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt.

Hiện tại Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn đang trong trạng thái tức giận, chỉ là bên ngoài không lộ ra vẻ gì, dịu dàng giống như một……tên biến thái.

Biến thái dịu dàng.

Một bộ mặt mà cô chưa từng tiếp xúc, vẻ mặt đen tối của Thẩm Hoài Dữ vào lúc này, cuối cùng khiến cho Đỗ Minh Trà cảm nhận được.

Đây mới là Thẩm Hoài Dữ chân chính mà không phải cái người thầy Hoài lương thiện đó.

Nhưng cô lại không hề sợ hãi.

Đỗ Minh Trà bình tĩnh phân tích, trong tình huống này vẫn là không nên chọc giận đối phương trước.

Tránh cho Thẩm Hoài Dữ thật sự mất khống chế, giống như trong mấy quyển tiểu thuyết mô tả đó, đem cô ấn trên xe trừng phạt.

Hiệu quả cách âm không tốt, người phía trước nhất định có thể nghe thấy.

Không được, Thẩm Hoài Dữ nếu thật sự không cần mặt mũi nhưng cô thì vẫn cần mặt mũi nhé.

Thế là, Đỗ Minh Trà dùng sức chớp chớp mắt, nặn ra giọt nước mắt, đáng thương nói:: “Thầy Hoài, em đau.”

Đến tiếng gọi cũng thay đổi rồi.

Thẩm Hoài Dữ hơi híp mắt, anh nhìn rõ Đỗ Minh Trà lúc này má đỏ ửng, trên cánh môi có dấu răng nhỏ, đôi mắt to rưng rưng, không biết là thực sự rơi lệ hay là giả vờ nặn ra nữa.

Đối với người hiểu rõ cô mà nói, không chút nghi ngờ là cái sau.

Anh từng thấy Đỗ Minh Trà có bao nhiêu giảo hoạt, thích ỷ vào chút trí khôn vặt này mà hoành hành ngang ngược, lấy sự đồng tình của người bên cạnh.

Thẩm Hoài Dữ hiểu rõ lúc này cô tỏ ra vẻ yếu đuối với anh chỉ là kế hoãn binh mà thôi nhưng lúc bị ánh mắt đáng thương của cô nhìn lại không tự chủ được trái tim run lên một cái.

Anh rõ ràng biết rõ nhưng anh không nhảy qua được.

Người bị lún vào trong vũng bùn không cách nào thoát ra được từ đầu đến cuối đều chỉ có một anh.

Cho dù Thẩm Hoài Dữ ở trong mối quan hệ này biểu hiện ra vẻ mạnh mẽ, cho dù anh quan sát mọi hành động của Đỗ Minh Trà.

Từ đầu đến cuối, người chú ý đến đối phương trước là người thua cuộc rồi.

Má của Đỗ Minh Trà đỏ ửng, khủy tay khó khăn lắm mới chạm đến ghế ngồi, cô cố gắng chống nửa người nhổm dậy, mũi bởi vì cọ sát mà đỏ ửng: “Hoài Dữ….”

Thẩm Hoài Dữ không nói một lời, anh đỡ Đỗ Minh Trà dậy, cẩn thận hôn cô.

Đỗ Minh Trà rõ ràng vẫn chưa từ trong chuyện vừa nãy hồi thần lại, có chút tay chân luống cuống chống lên ngực anh, vẫn mở to mắt, muốn từ trong biểu cảm của anh xác nhận anh rốt cuộc còn tức giận nữa hay không.

Thẩm Hoài Dữ che mắt Đỗ Minh Trà lại, hôn đến cô bắt đầu thở gấp, mới buông lỏng

Đỗ Minh Trà cho rằng bản thân đã dỗ dành anh ổn rồi.

Cô hơi thở nhẹ một hơi, có chút mừng thầm.

Quả nhiên co được dãn được mới là đại trượng phu.

Cái gì chứ, cũng chỉ như thế này mà thôi, đơn giản như vậy tỏ vẻ đáng thương là có thể dỗ được, xem ra lúc trước mấy tiểu bạch hoa gì đó căn bản không nắm chắc được tư thế chuẩn xác trải lông cho tổng tài cứng đầu——

Suy nghĩ này dừng lại ở đây một chút.

Thẩm Hoài Dữ lại lần nữa ấn cô lên trên chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Minh Trà lại tiếp tục nghiêm túc đánh.

“Còn thiếu 10 cái nữa” Thẩm Hoài Dữ nói “Một cái cũng không thể thiếu.”

Đỗ Minh Trà chửi thề một cầu: “Fuck me.”

“Quay về lại fuck em, thời gian còn nhiều” Thẩm Hoài Dữ vẻ mặt vô cảm, ấn khủy tay cô “Tiếp tục.”

Đỗ Minh Trà kháng nghị: “Không được, em không đồng ý.”

“Anh không phải đang trưng cầu ý kiến của em.”

Đỗ Minh Trà còn định nói cái gì đó, nhưng găng tay da của anh đã đánh xuống rồi.

Vừa bắt đầu còn tốt, năm cái cuối cùng đánh xuống chịu không nổi.

Thật sự chịu không nổi.

Đỗ Minh Trà vùng vẫy muốn tránh, không có tác dụng, vốn dĩ lúc trước còn rất vui vẻ, cuối cùng không kiên trì nổi, cũng không kháng nghị dược, tí tách rơi lệ, càng nhịn càng tủi thân, không kìm nén được dụi đầu vào quần tây của anh, gào khóc.

Thẩm Hoài Dữ dừng lại.

Anh ôm Đỗ Minh Trà lên, muốn cô nhìn thẳng vào mình: “Hiện tại biết tủi thân rồi?”

Đỗ Minh Trà biết bây giờ bản thân khóc nhất định là rất khó coi, cô không kêu lên một tiếng.

“Em có từng nghĩ anh tủi thân biết bao nhiêu không?” Thẩm Hoài Dữ dịu giọng nói “Anh là một người truyền thống bảo thủ như vậy, bị em bắt nạt lừa lên trên giường. Em ngược lại thì hay rồi, ngủ xong thì chạy, đến chào hỏi một câu cũng không.”

Đỗ Minh Trà nói: “Đừng giả bộ, anh nếu như là truyền thống bảo thủ thì trên trái đất này không có ai hư hỏng.”

Thẩm Hoài Dữ không nói, anh chỉ vươn tay, mượn khoảng trống ôm lấy cô, cầm điện thoại trong túi của cô đi.

Đỗ Minh Trà kinh ngạc kêu lên, vệt nước mắt vẫn còn dính trên mắt: “Anh làm gì đó?”

Cô vươn tay ra, ưu thế về chiều cao cùng tay chân dài được bộc lộ ra lúc này, Thẩm Hoài Dữ nhẹ nhàng nhanh chóng tránh được tay cô, Đỗ Minh Trà không cẩn thận đặt mông ngồi xuống hẳn, vừa khéo ngồi lên chân Thẩm Hoài Dữ, bi đau hít một hơi khí lạnh.

“Trường học của em vẫn còn chưa khai giảng, hiện tại không cần lên lớp” Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói “Anh có một tuần nghỉ ngơi.”

Lời còn lại, anh không nói.

Đỗ Minh Trà cũng hiểu rõ.

Điện thoại bị cầm đi, cắt đứt liên hệ của cô với bạn tốt, đây là nước Pháp, Đỗ Minh Trà không có đồng nào, không quen thuộc đối với thành phố Paris này.

Gần như không khác biệt với căn phòng tối rồi.

Mặc dù là vậy nhưng.

Có chút kích động.

Trong đầu của Đỗ minh Trà đã xuất hiện ra tiêu đề——

<c ch=""></c>

Ohhh

Khương Thư Hoa đang ở trong phòng bệnh đợi bạn tốt đi vệ sinh, đợi mãi đến nửa tiếng đồng vẫn không thấy người quay về.

Cô ấy không ngồi yên được nữa.

Bình truyền cũng đã truyền xong, sau khi giảm sốt, cô ấy cũng có chút tinh thần hơn.

Thêm nữa có sữa nóng của Đỗ Minh Trà bổ sung thể lực, Khương Thư Hoa chậm rãi ăn nốt chỗ phần bánh mì còn thừa lại.

Trong lòng Khương Thư Hoa vẫn còn có chút lo lắng.

Cô ấy suy nghĩ, cho dù bị tiêu chảy cũng không lâu như vậy chứ.

Vừa sợ lại vừa lo lắng bạn tốt gặp chuyện ngoài ý muốn, Khương Thư Hoa gọi điện, không có ai nhận.

Cô ấy lập tức xoay người xuống giường, tay xác túi truyền nước biển, giơ cao đi ra ngoài, còn chưa ra đến cửa thì đã đụng phải một người không ngờ đến.

Khương Thư hoa kinh ngạc há to mồm, khó có thể tin được: “Giang Ngọc Kỳ?”

Giang Ngọc Kỳ hiển nhiên cũng không ngờ rằng sẽ gặp Khương Thư Hoa với bộ dạng này, mỉm cười, đánh giá từ trên xuống dưới: “Bộ dạng xác túi này của cô là muốn đi làm cái gì?”

Khương Thư Hoa: “........”

Bên cạnh cú sốc vì gặp được thần tượng lúc này, cô ấy vẫn còn nhớ đến chuyện chính nói: “Minh Trà đi ra ngoài, tôi đi tìm cậu ấy——”

“Đừng tìm nữa” Giang Ngọc Kỳ bình tĩnh nói “Cô ấy với Thẩm Hoài Dữ ở cùng nhau, cô yên tâm, rất an toàn.”

Khương Thư Hoa: “Ở cùng với anh ta mới càng không an toàn thì có.”

Tính của Đỗ Minh Trà không phải là kiểu thích lấy chuyện cá nhân ra để buôn chuyện, nhưng Khương Thư Hoa vẫn có thể từ trong biểu cảm ngày thường của cô ý thức được cái gì đó.

Gần một tháng nay không có nhắc đến thầy Hoài cái tên này, Khương Thư Hoa đoán giữa hai người có thể đã xảy ra chút mâu thuẫn gì đó. Nhưng mâu thuẫn chắc cũng không quá lớn, thỉnh thoảng Minh Trà cũng sẽ nói chuyện điện thoại với anh ta.

Chỉ là cho dù nói như vậy, Khương Thư Hoa suy cho cùng cũng là người ngoài, không thể nhúng tay vào chuyện tình cảm của bạn tốt, cô chỉ có thể đoán ra như vậy, làm không làm được cái gì.

“Tôi lấy đầu ra đảm bảo, Thẩm Hoài Dữ không lỡ bắt nạt cô ấy” Giang Ngọc Kỳ nói “Bệnh nhân là đừng chạy loạn bên ngoài, nghỉ ngơi cho tốt.”

Khương Thư Hoa còn không yên tâm với Thẩm Hoài Dữ nhưng đối với đầu của thần tượng vẫn có chút tin tưởng.

Cô ấy lại lần nữa nửa ngồi lên trên giường, Giang Ngọc Kỳ dáng người cao, giúp cô ấy treo túi nước biển lên. Sau khi làm xong tất cả điều này, Khương Thư Hoa nhịn không được lại hỏi: “Thẩm Hoài Dữ mang cậu ấy đi đâu? Muốn làm cái gì?”

“Cái này tôi không rõ” Giang Ngọc Kỳ đang búng nhẹ lên bộ truyền nước một cái, bong bóng khí lại lần nữa quay trở lại trong túi bên trên, cụp mắt nhìn cô ấy, bỗng nhiên cười, uể oải lười biếng “Đằng nào thì cũng không phải cái kiểu tối hôm qua cô đối với tôi.”

Khương Thư Hoa: “......”

Chuyện tình tối qua cô không chút ấn tượng, chỉ có bóng dáng mơ hồ.

Dùng tay không châm kim che ngực, Khương Thư Hoa hỏi: “Tối hôm qua tôi làm chuyện quá đáng với anh à?”

“Cái đó ngược lại không có.”

Khương Thư Hoa nói: “Thế thì tốt——”

“Nhưng mà vừa ôm tôi lại hôn lại sờ, vừa kêu con trai vừa kêu cha” Giang Ngọc Kỳ làm như không có chuyện gì nói “Sau đó còn ồn ào đòi làm fan vợ của tôi, còn muốn tôi thề với cô sau này chỉ có thể rung chấn cấp độ 8 với cô mà thôi.”

Khương Thư Hoa: “......”

Cô ấy muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK