• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó cô ấy chỉ là trẹo chân, mặc dù có thuốc cao trị kịp thời nhưng cơ thể không thể kiên trì nổi luyện tập dày đặc như vậy được, sau đó mấy ngày cô ấy không thể nhảy nổi vì đau, cổ chân bị sưng to.

Hôm đó nhận được thông báo bị đổi, Khương Thư Hoa vươn eo, cười với Đỗ Minh Trà nói: “Thật tốt, tớ cuối cùng có thể cẩn thận nghỉ ngơi rồi, vất vả cho cậu rồi, còn phải tiếp tục chịu tội như vậy.”

Đỗ Minh Trà biết trong lòng cô ấy khó chịu, chỉ dùng sức ôm lấy cô ấy: “Dưỡng thương cho tốt.”

Khương Thư Hoa dửng dưng như không: “Ai ya, cậu yên tâm đi, mấy ngày này tớ nhất định sẽ làm cho số thịt mấy ngày trước giảm ăn quay trở về.”

Khương Thư Hoa một mình đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, xe đón cô ấy vẫn chưa đến.

Cô ấy ngồi trên bậc thềm, vừa chơi điện thoại, vừa tí tách rơi nước mắt, tay bị gió thổi đỏ ửng, ấm ức thở không ra hơi.

Một chiếc ô nghiêng ra che trên đầu cô ấy, ngăn chặn gió tuyết.

Khương Thư Hoa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Giang Ngọc Kỳ thong dong ngồi bên cạnh cô, ô bị đặt ở giữa hai người, hơi nghiêng về phía cô ấy.

Giang Ngọc Kỳ coi như chỗ không người đốt một điếu thuốc đưa cho cô ấy: “Mít ướt, có muốn thử không?”

Trong mắt của Khương Thư Hoa vẫn còn nước mắt, hít một hơi: “Dựa theo quy định cấm hút thuốc, hút thuốc ở ngoài bị phạt 200.”

“Ồ” Giang Ngọc Kỳ đóng hộp thuốc lá lại, tùy tý mở miệng: “Thế có muốn đi lên phòng tôi hút? Tôi đặt phòng rồi chính là ở trên tầng.”

Mắt của Khương Thư Hoa vẫn còn dính nước mắt: “Ngoài hút thuốc ra không làm cái khác chứ?”

“Làm không nổi rung lắc cấp độ 8” Giang Ngọc Kỳ híp mắt nhìn cô, trong mắt là ý cười trêu chọc “Hai người chúng ta đều họ Giang*, không thể yêu đương cùng họ được.”

[*] Cái này pinyin của từ Khương và từ Giang đều đọc là jiāng nên Giang Ngọc Kỳ mới nói là cùng họ.

Trong khách sạn.

Đỗ Minh Trà luyện tập đến tận 9 giờ tối, tay chân mệt đến tê liệt.

Khiến cho cô không ngờ được là Khương Thư Hoa vẫn còn đang đợi cô.

Hai người kề vai trên tàu điện ngầm, lúc này trên tàu điện mặc dù chật chội, nhưng vẫn còn may không đến mức là không xuống nổi tàu. Kéo căng tay nắm tròn trên tàu, Khương Thư Hoa trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên nói với Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, tình mẹ của tớ đã biến chất rồi.”

Đỗ Minh Trà: “Hử? Cái gì?”

“Tớ hiện tại không phải là fan sự nghiệp của Giang Ngọc Kỳ nữa” Khương Thư Hoa nói “Đậu, tớ muốn thành fan vợ rồi thì phải làm sao!!!”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

“Nhưng anh ta thật sự không phải người làm gì đó với fan” Khương Thư Hoa lảm nhảm “Tớ còn cho rằng thật sự sẽ có cái tình tiết ngôn tình gì đó kết quả thật sự là chỉ hút thuốc…..còn thật sự mẹ nó khó hút….”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

Lời hôm nay của Khương Thư Hoa, sao cô nghe chẳng hiểu gì hết vậy?

Càng không thể hiểu nổi đoạn sau.

Hai ngày tiếp theo giáo viên huấn luyện múa lại loại trừ đi hai thành viên trong nhóm với đủ các loại lý do.

Cho đến tận bây giờ, đội múa của Đỗ Minh Trà từ 18 người giờ chỉ còn 10 người là thành viên cũ của khoa tiếng Pháp.

Những người còn lại đều bị thay thế bởi nhóm sinh viên nghệ thuật của đại học C.

“.....Là một vài người của nhóm nghệ thuật muốn có cơ hội lên hình, đút tiền cho giáo viên huấn hiện tại đó của chúng ta” Hoắc Vi Quân mơ hồ nhắc nhở “Loại chuyện này cũng coi như là quy tắc ngầm, suy cho cùng ra khỏi cổng trường học chính là xã hội, không thể giống như trường học được, cái này tìm cô hướng dẫn chủ trì công đạo cũng chẳng được….”

Đỗ Minh Trà trầm mặc không nói.

“Mấy ngày trước tớ nghe người ta nói năm nay Đặng Tư Ngọc cũng muốn lên diễn, đã kiên trì giảm cân một tháng” Hoắc Vi Quân nhỏ giọng nói “Tớ bảo người đi nghe ngóng chút, Đặng Ngôn Thâm tặng giáo viên dạy múa của các cậu mấy lần quà, chuẩn bị lại đổi một người nữa, cậu nên cẩn thận.”

Đỗ Minh Trà nói: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”

Cô hiểu rõ ý của Hoắc Vi Quân.

Đêm hội mùa xuân của thành phố bình thường thì không là gì nhưng cố tình đây là thủ đô.

Có thể lộ mặt ở đêm hội mùa xuân của thủ đô, cho dù chỉ là múa phụ họa cũng không bình thường.

Có vài người, thủ đoạn với không tới sân khấu đêm hội mùa xuân thì đánh chủ ý đến đêm hội mùa xuân của thành phố. Một mình một tiết mục tất nhiên là chuyện không tưởng nhưng điều này không cản trở họ nhét người vào các tiết mục khác.

Ví dụ như múa phụ họa, nhiều người như vậy, nhét vài người vào cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhóm người trong lòng hiểu rõ, đến ngày hôm nay, nếu như lại có người bị đổi, Đỗ Minh Trà ắt phải là người đứng mũi chịu sào.

Suy cho cùng cô được công nhận là sinh viên nghèo ở trong khoa, không cha không mẹ, không có chỗ dựa, rất dễ xoa nắn.

Lúc tập nhảy buổi chiều, cô dạy múa quả nhiên quả thật nhiều lần nhìn Đỗ Minh Trà.

Cô ta nhận một phần quà lớn của Đặng Ngôn Thâm, phải nhét Đặng Tư Ngọc vào.

Lễ vật còn là Đặng Ngôn Thâm và Thẩm Thiếu Hàn cùng nhau đưa đến, cô dạy múa không có ấn tượng sâu với Đặng Ngôn Thâm, nhưng biết rõ núi dựa sau lưng của Thẩm Thiếu Hàn——Thẩm Hoài Dữ, Thẩm nhị gia.

Tất cả các chi phí múa và luyện tập của nhóm múa lần này đều từ công ty do Thẩm Hoài Dữ đứng tên tài trợ, nói anh là kim chủ của đội múa cũng không ngoa.

Hôm nay bạn của cháu trai kim chủ muốn nhét người vào, cô giáo dạy múa làm sao dám không nhét.

Mặc dù đối phương không nói là muốn đổi ai nhưng đã có người thổi gió bên tai giáo viên, nhắc nhở: “Đỗ Minh Trà không có bối cảnh gì, đổi cô ta cũng không ảnh hưởng gì.”

Đỗ Minh Trà đẹp thì đẹp thật, nhưng biểu cảm múa đích xác là có chút không đúng, không hề thể hiện ra loại dục vọng đó. Mấy ngày trước còn tốt, mấy hôm nay lại kém đi chút ý tứ.

Mà Đặng Tư Ngọc mặc dù tướng mạo, cơ thể không bằng Đỗ Minh Trà, động tác cứng ngắc, nhưng trong ánh mắt của cô ta có thể nhìn thấy dục vọng.

Đỗ Minh Trà không có.

Sau khi cân nhắc hai bên, cô giáo dạy múa quyết định lại cho Đỗ minh Trà cơ hội cuối cùng.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Cô ta cũng cũng cho bản thân một lý do bớt khó coi để cúi đầu.

Đang tập nhảy được một nửa, giáo viên dạy múa gọi Đỗ Minh Trà ra, nghiêm khắc chỉ trích cô: “.....Không phải nói với em phải tràn trề cảm xúc khi nhảy sao? Dục vọng của em đâu? Kích tình đâu?”

Sau khi phê bình một hồi, cô giáo dạy múa nhìn đồng hồ mới nói: “Em tự mình ở phòng tập suy nghĩ cẩn thận một chút, một tiếng sau, cô sẽ qua kiểm tra thành quả. Nếu như còn không được….Cô bên này chỉ có thể đổi người thôi.”

Bây giờ khách sạn đang vào mùa cao điểm, lượng khách đông. Phòng nhảy không ở trong khách sạn được, di chuyển đến trong phòng nghệ thuật vừa mới xây không lâu khác. 𝗧ìm‎ đọc‎ 𝙩hêm‎ 𝙩ại‎ [‎ 𝗧RÙ𝑀‎ 𝗧RUYỆN﹒𝖵𝘯‎ ]

Phòng nghệ thuật này tạm thời vẫn chưa mở cửa cho khách vào, khách sạn cũng chưa chuyển đồ vào, cũng là Thẩm Nhị gia tạm thời thuê cho bọn họ sử dụng.

Đỗ Minh Trà chưa từng thử qua tình cảm nam nữ, ngay cả nụ hôn bị mất đi cũng là trong trạng thái tâm hoảng ý loạn đầu óc choáng váng, sau đó mấy ngày tiếp theo cô vẫn sẽ âm thầm nhớ lại chi tiết cảnh hôn môi lúc đó, nhớ lại nhiều lần. Lần trước cái kiểu sợ hãi, lo lắng và khát vọng đó nếu như lại có thể thử thêm lần nữa, nói không chừng sẽ nhảy ra được dục vọng vừa lòng giáo viên.

Đỗ Minh Trà nhịn không được nhớ đến một người.

Thầy Hoài.

Nếu như hôm nay anh cũng ở đây——

Ý nghĩ này vừa mới lướt qua trong đầu, qua ô cửa kính thủy tinh, Đỗ Minh Trà nhìn thấy ở chỗ hành lang lầu một, một người đàn ông đang đứng, dáng người thẳng đứng, cả người vest đen, đang vẫy tay với cô.

Bất ngờ là Thẩm Hoài Dữ.

Cô sững sờ hai giây, có chút khó thể tin được, đẩy cửa đi ra.

“Sao thầy lại ở chỗ này?” Đỗ Minh Trà kinh ngạc không thôi chạy qua, khói trắng theo nhịp thở phả ra “Chỗ này chắc là vẫn chưa mở cửa đón khách mà nhỉ?”

“Tôi hẹn khách đến xem phòng” Thẩm Hoài Dữ mỉm cười nhìn cô “Nghe nói chỗ này có người đang luyện múa, nghĩ có thể có cô thế nên mới đi qua xem.”

Hai người đã mấy ngày không gặp, trái tim Đỗ Minh Trà đập thình thịch: “Cũng chẳng có cái gì hay để xem.”

“Hả?”

“Hôm nay có thể là ngày cuối cùng tôi đến chỗ này rồi” Đỗ Minh Trà cùng anh đi trên con đường lát đá nhỏ, dưới ánh trăng cùng đi song song, giả vờ thư thái “Cô giáo nói tôi nhảy không ra cảm giác dục vọng.”

Cô lộ ra vẻ thất vọng ở trước mặt Thẩm Hoài Dữ, muốn cố ý thu hút sự đồng tình của anh, cụp mắt: “Cũng tại tôi, chậm hiểu, lần trước khó khăn lắm hiểu được một chút, hiện tại lại quên đi cái cảm giác đó…”

Đỗ Minh Trà vắt óc nghĩ muốn đưa anh vào tròng, dốc sức dùng hết thủ đoạn trúc trắc của mình: “.....Hiện tại thật muốn trải nghiệm lại một chút, nhưng đáng tiếc thầy lại là người truyền thống bảo thủ như vậy, còn phải trả phí tổn thất tinh thần, tôi cũng ngại tìm thầy giúp đỡ, chỉ có thể tìm——”

Vừa đi đến trong núi giả, Thẩm Hoài Dữ bỗng xoay người lại, ấn lên bả vai cô, cắt đứt lời cô, mắt hơi híp lại: “Tìm cái gì?”

Sau lưng chạm vào đá lạnh như băng, xuyên qua quần áo truyền đến.

Đỗ Minh Trà bị ấn lên trên núi giả không chút hoài nghi.

Nếu như cô dám nói ra câu ‘tìm người đàn ông khác’ này, Thẩm Hoài Dữ rất có khả năng sẽ bóp nát bả vai của cô.

Đỗ Minh Trà nhỏ giọng nói: “Thầy lại không giúp tôi.”

“Giúp thế nào?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Như này sao?”

Anh nắm lấy cổ tay của Đỗ Minh Trà, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người anh truyền đến, Đỗ Minh Trà nóng bỏng theo phản ứng sinh lý phát run.

Tay của Đỗ Minh Trà bị anh đặt lên trên vai anh, vô thức đẩy ra, chỉ đẩy một chút thì dừng lại mặt của Thẩm Hoài Dữ dựa sát lại gần, tay trái véo má của cô, tay phải nắm lấy hai tay cô ấn lên trên đỉnh đầu, ấn vào trên mặt đá lạnh.

Anh hỏi: “Hay là như thế này?”

Hai cổ tay bị anh lắm trong lòng bàn tay, giơ lên cao, giống như chú thỏ bị người thợ săn tóm lấy đôi tai, không thể động đậy, bị nắm trong lòng bàn tay.

Khủy tay của Đỗ Minh Trà tiếp xúc với đá lạnh băng cứng ngắc, từ chỗ khớp xương khủy tay từng chút từng chút truyền lên trên người cô.

Thẩm Hoài Dữ nói: “Đừng trốn.”

Đỗ Minh Trà muốn nói bản thân không trốn, nhưng cánh môi vừa mở ra thì anh đã tiến vào.

Không có cách nào trốn, không cách nào nuốt, đến giọng nói cũng bị chặn lại, hơi thở sạch sẽ dễ ngửi bao phủ lấy cả người cô.

Ánh trăng dụ người, tuyết ngày đông như gương.

Ẩn trong núi giả, Thẩm Hoài Dữ dưới ánh trăng tuyết trắng hôn môi cô, hơi thở giao nhau.

Dáng người anh cao, nếu lúc hôn môi không muốn cho Đỗ Minh Trà Minh Trà quá vất vả chỉ có thể khom người cúi đầu đón lấy cô.

Bông tuyết hôm qua bay bổng phủ đầy sân, nhịp tim hôm nay phập phồng vô cùng hồi hộp.

Đỗ Minh Trà vô tình lộ ra chút thở phào nhẹ nhõm, thanh âm đó khiến cho bản thân cô cảm thấy xa lạ, giống như con mèo lười biếng vừa tỉnh dậy vào buổi chiều dụi đầu vào chân người xin ăn đồ hộp, lười biếng kêu meo meo.

Dưới mái hiên trong nhụy của hoa thủy tiên lặng lẽ ngưng thành một tầng sương mỏng, ướt át không rơi, có con chim mỏ dài nhọn đi hút mật hoa thủy tiên, cưỡng chế mở ra, dùng mỏ hút lấy dịch hoa.

Thời gian hôn lần này của Thẩm Hoài Dữ dài hơn so với lần trước, càng ôn nhu, càng tiến sâu, Đỗ Minh Trà nhìn thấy lông mi của anh hơi run run——

Lần này anh nhắm mắt.

Đỗ Minh Trà đã bắt đầu học được lúc hôn môi giữ nhịp thở bình thường như thế nào, mãi cho đến khi bên tai nghe thấy có tiếng đứa trẻ nô đùa ồn ào, Thẩm Hoài Dữ lúc này mới buông cô ra.

Trên hành lang cách đó không xa, người lớn đang kéo tay đứa nhỏ, đi ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy tiếng dạy dỗ đứa nhỏ: “.....Sau này gặp người lớn phải lễ phép có biết không? Nên gọi là ba nuôi thì gọi là ba nuôi, không được xấu hổ….”

Tay của Thẩm Hoài Dữ buông ra.

Khủy tay của Đỗ Minh Trà cuối cùng có thể thoát khỏi vách đá lạnh lẽo, hít thở không thông, gần như phải dán lên núi giả trượt xuống.

Cô vẫn chìm sâu vào lưới tình ngọt ngào do anh giăng ra, không cách nào chạy thoát.

Tại lúc Thẩm Hoài Dữ vừa lùi đi một bước, Đỗ Minh Trà vươn tay, chuẩn xác không sai kéo lấy cà vạt của anh, kéo xuống, ép anh cúi đầu nhìn mình.

Cô ngẩng mặt, kiễng chân lên, mu bàn chân vươn thẳng, cố gắng đứng cân bằng với chiều cao của anh.

Cho dù chiều cách biệt, Đỗ Minh Trà cũng đang thử xây dựng ra một dáng vẻ có thể bình đẳng với anh.

“Thầy Hoài” Đỗ Minh Trà bình tĩnh nói “Tôi vẫn chưa hôn đủ, anh có phải vẫn chưa ăn cơm no?”

Thẩm Hoài Dữ cười.

Ánh trăng thật đẹp.

Đám mây trôi trên bầu trời, tuyết đọng trong như nước.

Trong con ngươi trong veo của của cô phản chiếu Thẩm Hoài Dữ, môi hơi hé mở, có màu đỏ vì bị anh hôn cọ xát nhiều lần mà tạo ra.

Rõ ràng là dáng vẻ chịu không nổi còn muốn cứng rắn chất vấn anh.

Cà vạt của Thẩm Hoài Dữ bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, rõ ràng có thể nhìn ra được cô lo lắng và hoảng loạn, đốt ngón tay vì dùng sức quá mức mà trắng bệch, hít thở giống như rừng trúc bị gió lớn thổi qua.

Đỗ Minh Trà cố gắng nhớ.

Lúc này, nếu như muốn hôn nữa thì nên nói thế nào?

À há, cô nghĩ ra rồi.

Là câu đó, câu kinh điển đó——

[Hôn một cái, mạng đều cho anh]

Thường hay nói, câu này trăm phát trăm trúng.

Thường những lời này vừa nói ra, nếu như đối phương đồng ý, đó chính là hai bên thân mật rồi lăn giường.

Cho dù ngại ngùng xấu hổ, cũng có thể nửa đẩy nửa kéo, hôn cho đối phương chân mềm tim đập thở không ra hơi.

Đỗ Minh Trà dùng sức kéo cà vạt của anh, trực tiếp tấn công lên: “Hôn một cái, mạng đều cho anh.”

“Hả?” Tay của Thẩm Hoài Dữ di chuyển vòng qua eo thon nhỏ của cô, cười “Một cái hôn thì tính một mạng, thế tôi còn nợ cô một cái.”,

Anh cúi đầu, môi dán lên tai cô: “Mạng thì cho không nổi, cho mạng gốc rễ có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK