Anh rõ ràng là uống say rồi, thấy cô nhìn chằm chằm như vậy, cũng không tức giận, ấn lên sofa ngồi dậy: “Em sao vẫn nhìn anh?”
“Thích nhìn” Đỗ Minh Trà nói “Rất thích nhìn.”
Đỗ Minh Trà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ sau khi say rượu.
Nói thẳng ra, Đỗ Minh Trà đối với đàn ông hút thuốc uống rượu không có chút hảo cảm gì.
Vừa nghĩ đến thuốc lá, rượu bia chính là trời nắng nóng, lúc trước vẫn chưa có bắt đầu thi hành cải tạo thành phố, cách tiệm hoa quả không xa các quầy thịt nướng nối tiếp nhau bày ra, những chiếc bàn đơn giản có thể tháo rời, bàn nhỏ, từng két từng két bia để dưới gầm bàn, những chai rỗng ào ào vứt lung tung, đầu dốc ngược.
Mùi khói thuốc, mùi rượu, mùi thịt nướng nồng nặc sắc sụa, mấy người đàn ông đó uống nhiều, ở trên đường đi cũng sẽ không quan tâm gì mà cuộn áo phông lên, lộ ra cơ ngực tràn đầy——
Vô cùng chói mắt.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ không giống.
Anh hoàn toàn không giống với những người khác.
Mùi của Thẩm Hoài Dữ sau khi uống rượu không có khó ngửi, vẫn là mùi hương nhàn nhạt, Đỗ Minh Trà thậm chí còn muốn dán lên hôn anh.
Anh cũng sẽ không bởi vì uống say mà nhân cơ hội nổi điên hoặc là làm một vài chuyện khác khiến người ta kinh ngạc, rất yên tĩnh, đến mức so với lúc bình thường còn yên tĩnh hơn rất nhiều, lông mi dài rậm, trong đôi mắt đen giống như ẩn chứa vì sao.
Yêu nên là từ rất riêng tư, cũng rất nhỏ nhoi.
Nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người.
Đỗ Minh Trà nằm sấp trước mặt anh, ngẩng mặt chuyên chú nhìn vào mặt anh, nhìn anh có chút không tự nhiên, khẽ quở trách: “Đừng nhìn nữa.”
Đỗ Minh Trà mới phát hiện má và dái tay của anh đều có một tầng đỏ nhạt, không phân biệt được là bởi vì lời nói của cô mà xấu hổ hay là vì uống nhiều rượu, bị cồn làm cho kích thích.
Thẩm Hoài Dữ sau khi uống rượu…..
Hình như rất dễ xấu hổ.
Hoàn toàn không giống so với lúc bình thường, hiện tại anh là chính nhân quân tử, nghiêm chỉnh ngồi dậy, chuẩn bị đặt quyển kinh đạo đức vào tay của anh rồi.
Cúc áo cài đến nút cao nhất, cà vạt vẫn chưa nới lỏng, trong cổ áo là yết hầu gồ lên lộ rõ của anh, càng nghiêm túc ngay ngắn như vậy, càng hấp dẫn Đỗ Minh Trà muốn dán lên hôn một cái.
Cái này chắc là dục vọng muốn chinh phục ở bên trong nội tâm kỳ quái của cô quấy phá.
Sự thực là, Đỗ Minh Trà cũng đã làm như vậy, cô nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối của Thẩm Hoài Dữ, dán lên trên cổ anh, ngửi ngửi.
Thơm quá.
Còn có chút nóng.
Nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc của cô.
Một cái đầu nhỏ lông xù cứ như vậy chui ra chui vào, làm cho Thẩm Hoài Dữ vô cùng không được tự nhiên, anh vỗ vào đầu của Đỗ Minh Trà: “Ngửi cái gì?”
Giọng nói đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn, anh thở gấp, miễn cưỡng kìm giọng nói: “Dừng lại.”
Đỗ Minh Trà lại không nghe theo.
Hiếm khi thấy được dáng vẻ như vậy của Thẩm Hoài Dữ, cô còn chưa có trêu đủ đâu. Bình thường đều là đối phương chọc cô, hôm nay khó khăn lắm mới đến lượt cô trêu chọc đối phương một lần, nói cái gì cũng phải đòi bồi thường lại.
Cô đã chủ động ngồi lên trên chân của thẩm Hoài Dữ, vẫn còn chưa ngồi vững, vừa mới ngồi kề bên thì đã nghe thấy đối phương trách cứ: “Xuống đi.”
Đỗ Minh Trà không nghe, cô cứ muốn ngồi lên, còn cố ý ở bên cánh môi của anh dán lên: “Em không.”
Cơ thể lắc lư, Thẩm Hoài Dữ vừa nãy còn muốn cô đi xuống lập tức vươn tay ôm lấy chân của cô, một tay khác nắm lấy cánh tay của cô, đề phòng cô bị ngã xuống, cố tình khuôn mặt lại vẫn đoan chính, nghiêm nghị.
Đỗ Minh Trà vươn tay ôm lấy mặt anh, trán chống lên trán anh, muốn anh nhìn mình: “Thẩm Hoài Dữ.”
Thẩm Hoài Dữ: “Ừm.”
Đỗ Minh Trà nhìn lông mi dài rậm của anh, sống mũi cao thẳng, cô thậm chí còn nhìn thấy một sợi mi bị rụng của anh, đang treo ở hàng mi dưới, khiến cho cô muốn giúp đối phương nhặt xuống.
Cô thổi thổi, Thẩm Hoài dữ khẽ hừm một tiếng.
Lông mi bị thổi bay sang một bên, thẩm Hoài Dữ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, còn có chút ngọt không liên quan.
Cánh môi của anh giật giật, giống như muốn nói gì đó, lại không nói.
Cánh môi mỏng, không có viền môi, rất xinh đẹp.
Mẹ cô từng nói người như vậy thường bạc tình, nhưng cha cũng có hình dáng môi như vậy lại rất chung tình.
Ba chỉ yêu một người là mẹ, dẫn bà ấy từ cái chỗ đó đi ra ngoài, kiên nhẫn dạy bà rất nhiều thứ.
Đỗ Minh Trà tin tưởng Thẩm Hoài Dữ cũng giống như vậy.
Cô nhìn môi của Thẩm Hoài Dữ, đột nhiên rất muốn hôn anh.
Lần trước ở biệt thự đầy hoa tường vi nở đó của Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà ôm lấy cổ anh, như ngày mai là tận thế, liều chết quấn lấy anh thân mật.
“Anh nhìn em” Đỗ Minh Trà hỏi “Anh thích em sao?”
Cô nghiêm túc hỏi, giọng nói có chút run run đến cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Đỗ Minh Trà chưa từng trực tiếp hỏi anh vấn đề này, xuất phát với một tâm trạng không thể nói ra, cô thực sự ngại ngùng mở miệng nói đến chuyện ‘yêu anh’ với Thẩm Hoài Dữ hoặc là không yêu. Giống như bông hoa hồng đẹp nhất là lúc chuẩn bị hé nở, có lúc thực sự bung nở, đóa hoa đó ngược lại không đáp ứng được kỳ vọng của con người.
Đỗ Minh Trà sợ hãi đáp án của Thẩm Hoài Dữ sẽ khác với kỳ vọng, bởi vì như vậy mới chậm chạp không dám mở miệng.
Nhưng hiện tại không giống, cô rất muốn biết.
Hai tay của Đỗ Minh Trà vẫn ôm má của Thẩm Hoài Dữ, hơi ngồi ra sau, nghiêm túc nhìn vào mắt của anh, nhắc lại lần nữa: “Thẩm Hoài Dữ, anh yêu em sao?”
Cô có thể từ trong mắt của Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy mình.
Bởi vì là công ty kiến trúc, công ty không hạn chế phong cách ăn mặc của nhân viên, Đỗ Minh Trà vẫn mặc bộ đồ ban ngày, vẫn là áo sơ mi bằng lụa màu kem, bên dưới là chân váy chữ A màu xanh nước biển.
Giày cao gót đang mắc trên chân lắc lư, móc ở ngón chân, không có rơi xuống.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Hỏi cái này làm gì?”
Tai của anh đỏ một mảng, đến cổ cũng đỏ ửng lên.
Ngón tay của Đỗ Minh Trà ấn lên chỗ đỏ ửng đó, nghiêm túc nhìn anh: “Chính là muốn biết thôi.”
Thẩm Hoài Dữ nói: “Uhm.”
Đỗ Minh Trà dán tai lên: “Anh nói cái gì? Em không nghe thấy gì cả.”
Thẩm Hoài Dữ nói: “Thích.”
”
Đỗ Minh Trà vẫn còn nhớ lần trước anh vô cùng muốn dạy cô nói mấy lời xấu hổ đó, hiện tại phong thủy luân chuyển*, đối phương rơi vào tay mình. Cô nhịn không được cười một tiếng, vẫn cố chấp không theo: “Thích ai? Anh nói to một chút.”
Phong thủy luân chuyển: Ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi
Cô làm động tác muốn đi chọc eo anh, Đỗ Minh Trà biết eo của anh không thể chạm, vừa chạm chính là muốn nắm tay cô.
Tay vừa dán lên, Thẩm Hoài Dữ chuyển thế tấn công, vây hai tay và hai chân của cô lại, đè lên trên sofa, cụp mắt nhìn cô: “Nhóc con, còn thực sự làm phản.”
Đỗ Minh Trà giật mình, cô kêu to: “Anh chẳng lẽ đang giả say?”
“Không có” Thẩm Hoài Dữ khom người, dán lên trên má của cô, hôn lên, mê man than thở “Anh thực sự say, Minh Trà.”
Đỗ Minh Trà vươn tay đập đập vào vai anh, tức giận: “Thế nên vừa nãy cũng là đang lừa em——”
“Anh thực sự say rồi” Thẩm Hoài Dữ hôn lên bên tai cô, hơi nóng phả vào làm Đỗ Minh Trà phát ngứa, nhịn không được muốn đẩy anh ra, lại bị ấn xuống, thành thực không động đậy “Minh Trà, anh yêu em.”
Giọng nói của anh rất khẽ, giống như lông vũ rơi xuống nước, nhẹ bay bay rơi xuống, dính vài giọt nước, giống như ướt đẫm lại giống như chỉ nhẹ quét qua trên mặt nước, chậm rãi, muốn theo làn gió trôi theo dòng nước, càng đi đến một nơi xa hơn.
Có thể là trái tim của Đỗ Minh Trà đến nơi..
Chỉ cần một chiếc lông vũ của anh là có thể chạm đến run rẩy.
Đỗ Minh Trà không vùng vẫy nữa.
Thẩm Hoài Dữ buông lỏng tay.
Anh chồng nửa người, nhìn cô, cà vạt rủ xuống, rũ ở trước ngực cô.
Đỗ Minh Trà muốn anh xác nhận là say rồi.
Nếu không làm sao một câu nói có thể khiến cho cô chìm đắm trong đó, khiến cho cô cũng giống như là đang say, cảm giác lâng lâng bồng bềnh trôi nổi.
“Em chắc đã nghe chuyện của ba anh” Thẩm Hoài dữ khẽ nói “Ông ấy bẩm sinh không nhìn rõ mặt người, chỉ có thể nhìn thấy rõ mặt một người duy nhất đó chính là mẹ anh.”
Đỗ Minh Trà im lặng nghe anh nói.
“Lúc đó mẹ anh đang học cao trung, ba anh dạy bà ấy đàn piano, quan hệ rất tốt với bà ấy nhưng mẹ anh chỉ coi ông ấy như là một người thầy, là anh trai.” Thẩm Hoài Dữ không chớp mắt nhìn Đỗ Minh Trà dưới người “Sau này, mẹ yêu đương, bà ấy yêu em trai của ba, hứa hôn với ông ta, gia đình hai bên đều rất vui vẻ chuyện hôn sự này, duy nhất chỉ có ba anh là ra sức phản đối nhưng không có kết quả.”
“Hôn lễ hôm đó, ba của anh cưỡng ép chạy xe mang mẹ anh đi, tránh ánh mắt mọi người…..sau khi bảy ngày qua đi, mọi người không thể không thừa nhận hai người bọn họ” Thẩm Hoài Dữ nói “Sau nữa, em cũng nhìn thấy rồi đó.”
Đỗ Minh Trà vươn tay, ngón tay cẩn thận dán lên trên má của Thẩm Hoài Dữ.
Cô có chút đau lòng.