Cổ võ giả bình thường không cần phòng bị tới mức như vậy, Khúc Phàm tuy không thể dùng một tháng để mấy người Lan thúc trở thành tu sĩ, lại có thể khiến họ trở thành cao thủ, có thể tự bảo vệ mình.
Một tháng này, Thước Nhạc chịu trách nhiệm trồng cây ăn quả, bọn họ nghiên cứu thử, tìm lái buôn mua hộ năm người. Tuy nói hành vi buôn bán người này rất khó chấp nhận, nhưng được Lan thúc khuyên nhủ, cậu và Khúc Phàm cũng không quá cố chấp. Thế giới này vốn như vậy mà, người thuê về sẽ có dị tâm, còn người hầu ký tử khế lại khó có khả năng phản bội. Thế giới này chính là một thế giới phân chia giai cấp rõ ràng, muốn ai nấy đều ngang hang là chuyện không có khả năng.
Lúc mua người thì mua luôn cả gia đình. Mùa đông năm ngoái tuyết quá lớn, thôn Tam Họ còn đỡ, nhưng mấy thôn khác thì đều gặp nạn, mấy gia đình này cũng đều gặp khó khăn, đều là gia đình đàng hoàng. Ngày thường cũng làm nông, đều rất quen tay hay việc, có cả nam lẫn nữ, dù sao trong trang cũng có rất nhiều việc, nhất định sẽ có việc cho họ làm. Thước Nhạc cũng đã định ra mức tiền tiêu vặt hàng tháng, quyền lợi được hưởng cho họ, nhà ở thì sẽ xây thêm thanh chuyên ngõa phòng ở chỗ nhà kho kia. Tuy không thiết kế tinh xảo bằng khu bên Lan thúc nhưng cũng đủ ở. Thức ăn trong nhà cũng tốt, còn tốt hơn trong nhà bình thường, mấy gia đình này cũng yên lòng.
Thước Nhạc và Khúc Phàm chỉ gặp họ vào ngày đầu tiên, không tiếp xúc nhiều, mọi chuyện đều giao cho bên Lan thúc. Quyền lợi cũng đã thương lượng với bên Lan thúc rồi mới quyết định. Họ tuy không thiếu chút tiền này, có thể để họ tốt hơn nữa nhưng họ lại không thể làm như vậy được, có vài quy tắc cần phải tuân thủ, đừng để cuối cùng lại sinh lòng tham. Năm hộ gia đình có tổng cộng chín nam tử trưởng thành, bảy nữ nhân, còn có bốn hài tử. Cơ bản vậy cũng đã đủ.
Bởi vì vẫn còn lạnh, chuyện trồng cây trên núi sẽ do Thước Nhạc và Khúc Phàm tự thực hiện, một người đào một người lấp, rất nhanh phiến núi hoang kia đã đầy cây ăn quả. Những cây ăn quả thích hợp với khí hậu nơi này đều trồng một chút, còn thêm chút quả vỏ cứng ít nước: hạch đào, cây phỉ, hạt dẻ, hạt điều… mỗi loại trồng khoảng hai mươi cây, trồng gần kín cả khu núi hoang. Ngoài ra còn thừa lại năm mẫu, trông thêm vài loại nhỏ, để xanh hóa trang viên còn trồng thêm chút cây hoa quế, ngọc lan, hải đường… ở con đường ven hồ. Những cây cối được đánh ra đều là những cây vừa mọc trong không gian chưa được lâu, thực vật trong không gian lớn rất nhanh, vừa cao vừa lớn. Cây cối ở đây không sinh sôi nảy nở ra nhiều như bên ngoài không gian, nhưng để mang ra trồng bên ngoài vẫn đủ. Các loại hạt giống trong không gian cũng lấy ra một chút, để bên Lan thúc tự trồng, trang viên sẽ trở nên thế nào, vậy liền xem mấy người Lan thúc làm ra sao.
Giải quyết xong chuyện trong nhà, Thước Nhạc và Khúc Phàm lại chuẩn bị lên đường. Hai người định sẽ mang theo Sâm Kỳ, Lan Y, Lan Phi và Xuân Lan, cũng hy vọng để bốn người có thể trải nghiệm thế giới bên ngoài. Mấy hôm trước Lăng Tiêu đã tới đây, mời họ tới Tàng sơn gặp sư phụ mình. Có điều chuyện trong nhà còn chưa xong, phải ở lại chờ vài ngày, hôm nay mới cùng đi với họ.
Rời khỏi Tương Viên thành, đi khoảng mười dặm liền thấy một ngọn núi cao ngất, ẩn trong mây mờ. Cấy cối trên núi rất xum xuê, từ xa chỉ thấy một màu xanh tươi, lộ rõ ý xuân.
“Đây là Tàng sơn.” Lăng Tiêu ngồi trên lưng ngựa, chỉ vào ngọn núi cao cao kia nói, nét mặt vui vẻ.
“Hùng vĩ quá.” Khúc Phàm ôm Thước Nhạc, hai người cùng cưỡi một con ngựa, xe ngựa của mấy đồ đệ đi theo bên cạnh.
“Tàng sơn tuy không tính cao, nhưng cũng coi như cao nhất ở Tương Viên thành. Khi lên núi, ta dẫn mọi người đi thong thả, có thể ngắm cảnh đẹp.”
Hai người cũng có chút kinh ngạc, Tàng sơn thế này mà còn không phải là cao, vậy núi ở thế giới này cao đến mức nào cơ chứ.
“Ngọn núi này rất kỳ quái, cao như vậy hẳn có thể nhìn thấy từ Tương Viên thành nhưng mà hiện đến gần như vậy mới có thể thấy được.”
Khúc Phàm híp mắt, ghé sát bên tai cậu nói, “Ngọn núi này rất lạ, anh thấy sương mù trên đỉnh núi kia không giống tự nhiên lắm. Hiện cách quá xa, chờ chúng ta lên núi sẽ biết thôi.”
Thước Nhạc gật đầu, hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, “Đừng nói bên tai em, ngứa lắm.”
Ha ha… Khúc Phàm cười, ngồi thẳng lại, tay ôm eo cậu lại càng thêm chặt.
Nhìn núi chạy chết ngựa, Thước Nhạc cảm thấy phải chăng đơn vị mà Lan thúc nói không giống với trên Trái Đất, rõ ràng nói mấy chục dặm nhưng đã xa đến tận mấy trăm dặm rồi.
“Cũng không phải sai, nói mấy chục dặm cũng đúng, thực tế ra khỏi Tương viên thành, đi hết sông Tương Viên thì đã tới địa phận của Tàng sơn.” Nghe được nghi vấn của Thước Nhạc, Lăng Tiêu cười giải thích.
“Nơi này cũng có thôn xóm sao?”
“Cũng không coi như thôn, trên Tàng sơn thảm thực vật phát triển, cây cối tươi tốt um tùm, một vài thương nhân buôn củi cũng dựng lều ở đây chặt cây rồi chuyển về Tương Viên thành.”
“À, chặt cây, có thể tùy ý chặt cây sao?” Thước Nhạc thấy cây cối nơi này đều rất to lớn, thoạt nhìn đều đã mấy chục năm, chặt thì quá đáng tiếc.
Đây cũng là điểm đặc sắc nhất của Tàng sơn, cây cối trên Tàng sơn mọc rất nhanh, một thân cây như vậy cũng chỉ cần năm năm là được. Cây mọc trên núi nếu không chặt thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của cây cối. Thương nhân buôn củi cũng chỉ có mấy người đó, nơi đó không còn cây nào nữa, nhìn thoáng đãng.” Lăng Tiêu chỉ vào đám đại thúc đang vây quanh bọn họ, cũng không để ý lắm.
Hai người liếc nhìn nhau, núi này có gì đó rất lạ, nào có cây cối ở đâu lại mọc nhanh như vậy, cho dù hoàn cảnh ở xã hội nguyên thủy tốt nhưng không thể nào tốt như vậy được.
Đi qua thôn nhỏ liền tiến vào rừng cây, vào rừng được một đoạn, thấy sương mù mênh mông, Thước Nhạc và Khúc Phàm phát hiện thần thức của họ bị hạn chế, không thể tiến quá xa. Thần thức đi vào sương mù tựa như đi vào chất lỏng đặc quánh, bị ngăn lại.
Bởi hai người vẫn dùng thần thức dò đường, khi sắp ra khỏi khu rừng, hai người phát hiện sự ngăn cản được giãn ra, phạm vi thần thức cũng rộng hơn chút, cảm giác này thật giống như một người đang dùng sức đẩy thật lớn đẩy cửa, rồi cửa đột nhiên bị người ta mở ra, dùng sức quá nhiều nên thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tuy nhiên, lực chú ý của hai người vốn không đặt nơi này, bọn họ lúc này trợn mắt nhìn ngọn núi hung vĩ trước mặt.
“Ha ha, Tàng sơn sở dĩ được gọi như vậy chính bởi vì vượt quá khoảng cách nhất định sẽ không thấy nữa, tiến vào khu rừng bao quanh sẽ nhìn không rõ núi, mà qua khỏi rừng sẽ thấy rõ ràng hơn. Giống như đang ẩn mình vậy.” Lăng Tiêu thấy hai người giật mình mới vui vẻ giới thiệu, vừa rồi không nói cũng vì muốn tạo bất ngờ cho họ.
Lúc này, Thước Nhạc và Khúc Phàm quả có kinh hỉ, nhưng lại khác với hắn nghĩ, nhưng vui cũng không phải bởi núi đã xuất hiện. Bọn họ vui bởi rời khỏi phạm vi sương mù, trong Tàng sơn này lại có lượng linh khí rất lớn, độ nồng đậm kia không khác mấy so với trong không gian của Thước Nhạc, quá khiến người ta ngoài ý muốn mà.