Vừa dứt lời, ba Linh Tịch kỳ và hai Nguyên Anh kỳ còn thêm cả Xuất Khiếu kỳ lập tức đi ra. Trong số Linh Tịch kỳ kia có một người chính là Thương Minh Tử của Thanh Vân môn.
“Là ngươi?”
“Khúc Phàm, giao thứ các ngươi đã cướp ra đây.” Thương Minh Tử nhìn Khúc Phàm và Thước Nhạc nói.
Khúc Phàm lắc đầu, “Chúng ta chưa từng cướp của ai thứ gì.”
“Hừ, đừng sạo sự, tuy nói chúng ta không nhìn rõ mặt người đó, nhưng thân hình của hắn chính là các ngươi. Còn để lại thứ này.” Thương Minh Tử ném ra gì đó, Khúc Phàm vươn tay cầm lấy, nhìn liền nhíu mày, đưa cho Thước Nhạc bên cạnh. Thước Nhạc nhìn kỹ, gật đầu, “Đúng là đồ của chúng ta.” Đó là một túi hương, bởi họ từng đi qua vài khu rừng và đầm lầy, tuy Thước Nhạc không sợ muỗi ruồi côn trùng linh tinh, nhưng nơi đó thỉnh thoảng cũng có mùi khó gửi, lấy ra mấy chiếc túi hương để mọi người đeo. Thứ này có cùng hình dáng, do thím Ngô làm, bên trên thêu hình, lớn cỡ bàn tay trẻ con, bên trong đựng hương thảo, luôn mang theo bên người.
“Vậy cũng không đủ chứng minh, đây là túi hương đã dùng xong, cũng có thể do chúng ta vứt đi.” Khúc Phàm lắc đầu, những đồ nho nhỏ như vậy có rất nhiều trong không gian của Thước Nhạc, rơi vào tay gã ta cũng không lạ gì.
“Sư huynh, chúng ta đừng vô nghĩa với hắn, bắt họ về tra xét sẽ biết ngay.” Lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhìn hai người họ, hung ác nói, sau đó thấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ hơi gật đầu, người này lập tức xông lên.
Thước Nhạc thấy vậy mắt hơi sáng lên, “Em ứng phó.” Không chờ Khúc Phàm nói gì đã nhảy ra ngoài. Nơi họ ở trong Long Thủy các là cạnh thủy vực, hai người này nhảy lên trên mặt nước, lăng không mà đứng. Người nọ phất tay, một thanh phi kiếm bắn tới.
Đây là lần đầu Thước Nhạc sử dụng phương pháp tu chân để chiến đấu, cũng không quen tay, tay vừa phất lên nhanh chóng vẽ trận pháp, hai tay tựa cánh bướm đưa lên hạ xuống, khi trận pháp thành hình thì đẩy phi kiếm kia ra, hoa văn trận pháp trong hư không thế mà rất rõ ràng.
Oanh… oanh… trận pháp chạm vào phi kiếm tỏa ra luồng năng lượng cực lớn, mặt nước cũng vỡ tung ra, dòng nước nghịch chuyển.
“Ha ha, Khúc Phàm, anh thấy chưa, trận pháp cũng dùng như vậy được nữa đó.” Dùng ít lực lượng nhất đạt được hiệu quả cao nhất, trận pháp quả nhiên rất hợp với tấn công.
Người nọ thấy phi kiếm bị đánh bật lại, rùng mình, triệu hồi phi kiếm, nhảy bổ về phía Thước Nhạc, “Phá không trảm…” Phía trên phi kiếm xuất hiện kim quang, bay về phía Thước Nhạc.
Thước Nhạc trực tiếp dùng tay đỡ lấy, một đóa hoa sen hình thành trước người, chắn lại phá không trảm.
Hai đóa hoa sen bị đánh tan, đóa hoa sen thứ ba mới ngăn cản được phá không trảm kia.
Thấy kết quả như vậy, khóe miệng Thước Nhạc cong lên, lập tức có tự tin, lại chắp tay kết ấn, hơn nữa còn phối hợp những thần lực thuộc tính khác nhau, lập tức hình thành một trận pháp thất thải, vung tay lên, bay nhanh về phía người nọ.
“Sư đệ cẩn thận.” Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ thấy trận pháp thất thải kia, ngạc nhiên, mở miệng nhắc nhở, tiến lên đánh ra một trưởng, ánh sáng màu xanh bay từ tay ra.
Sắc mặt Khúc Phàm cũng thay đổi, “Bỉ ổi…” Bước lên phía sau Thước Nhạc, bảo vệ phía sau cậu, tùy tay phất ra một trưởng, kim quang đánh lại thanh quang.
Khúc Phàm không chút thay đổi, mà tu sĩ Xuất Khiếu kỳ lại xám ngắt mặt, phun ra một ngụm máu tươi, tựa như gặp quỷ mà chỉ vào Khúc Phàm, “Ngươi, ngươi ngươi là… Hợp Thể kỳ?”
Hừ… Khúc Phàm hừ lạnh, uy áp cực đại tràn về phía người nọ, phụt… lại thêm một ngụm máu tươi, “Rút…” Sắc mặt người nọ xanh mét, rất nhanh lui về phía sau.
Mấy người khác nhìn hắn cũng run như cầy sấy, vừa nãy một tiếng hừ lạnh kia của Khúc Phàm khiến cho họ đều chịu chút thương tổn.
“Anh sao dọa họ chạy hết rồi thế, em còn muốn thử thêm mà.”
Khúc Phàm cười cười, “Đánh với mấy kẻ bỉ ổi đó làm gì?” Thước Nhạc hiển nhiên muốn luyện tập thêm mấy trận pháp của mình, nhưng đám người này sợ sẽ không thành bia ngắm, nếu họ vây công thì Thước Nhạc sẽ chịu thiệt mất.
Thước Nhạc nhìn đầy vẻ đáng tiếc, chạy nhanh thật đó.
“Được rồi, sau này anh sẽ luyện với em mà.” Nói xong, hắn ôm lấy Thước Nhạc.
“Anh nói đó nha.”
“Anh nói lời luôn giữ lời.”
***
“Nhạc Nhạc…”
“Hả?” Thước Nhạc úp mặt xuống, mệt đến mức buồn ngủ.
Khúc Phàm dùng tay vuốt ve eo cậu, cảm xúc đó tựa như sờ lên lụa vậy.
“Nè, đừng sờ, ngứa.” Thước Nhạc xoay người, “Nói đi, anh có chuyện gì?”
Khúc Phàm và Thước Nhạc, cười một cái, “Đâu có, chỉ muốn gọi em thôi.”
“Buồn nôn.” Thước Nhạc liếc trắng mắt, dựa hết lên người Khúc Phàm, nhắm mắt lại, không lâu sau đã ngủ mất.
Khúc Phàm nhìn mặt cậu, vừa nãy đánh nhau khiến cậu hơi khó chịu, việc đánh nhau không phù hợp với cậu. Hắn còn nhớ trước kia muốn dạy cậu chút thuật phòng thân nhưng lần nào cũng không tìn nguyện, cuối cùng vẫn không học thành. Cậu không thích vũ lực. Không ngờ hiện tại cũng muốn học cách chiến đấu, nghĩ vậy, Khúc Phàm thấy trong lòng chua xót, chưa từng khát vọng có được sức mạnh như bây giờ. Nhưng hắn đã đến giới hạn, hắn vẫn chưa nói với Thước Nhạc, kể từ sau khi khôi phục thần lực trong không gian thứ hai xong, cảnh giới của hắn bắt đầu tăng lên, nhảy vọt qua Tứ Thần thiên, tiến vào cảnh giới thứ năm-Ngũ Kình thiên, nếu không phải có Tùy Tâm quả, sợ rằng hắn đã tự bạo mà chết. Hắn không biết năng lượng như vậy có thể bảo vệ cậu hay không?
Nhẹ nhàng ôm Thước Nhạc vào lòng, Khúc Phàm thấy hơi nóng lòng, hắn không thích cảm giác này, không thể nắm gọn trong tay.
Cảm giác không khí có chút lạnh, Khúc Phàm vươn tay định đắp chiếc chăn đặt bên cạnh lên cho Thước Nhạc, lại đột nhiên dừng lại. Đặt chăn xuống, nhẹ nhàng vén lên chiếc áo ngủ bằng tơ tằm mà Thước Nhạc đang mặc, liền thấy đóa hoa sen trên bụng Thước Nhạc đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là cành, rồi hoa, ngày càng rõ ràng. Rất nhanh, một đóa hoa sen đỏ như máu xuất hiện trước mặt Thước Nhạc.
Khúc Phàm chỉ cảm thấy cái ớn lạnh xuyên dọc từ gáy đến khắp cơ thể.
“Sớm nha…” Thước Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Khúc Phàm mở to mắt nằm đó, tư thế kia thì có vẻ như cả tối đều không hề cử động, “Sao vậy, anh không ngủ sao?” Cho dù không quá khác lạ, nhưng Thước Nhạc hiểu rõ từng biểu hiện, từng động tác của Khúc Phàm, hiểu rõ từng sắc thái của hắn, thấy hắn như vậy chắc chắn cả tối cũng không ngủ rồi.
Khúc Phàm vươn tay sờ tóc cậu, cười nói, “Ngủ ngon không? Đã lâu không thấy em ngủ say như vậy.”
“Ừm, đúng vậy, ngủ ngon lắm, dường như còn mơ thấy con gái nhà Phí Dương, cô bé rất xinh. Chờ khi chúng ta về nhất định phải nhận cô bé làm con nuôi đó.”
Hắn nắm tay cậu, “Sao lại mơ thấy bé, em không phải vẫn luôn mong chúng ta có con gái sao?”
“Đúng nha, tuy Nữu Nữu rất đáng yêu nhưng vẫn không nhịn được mà muốn có được cô con gái giống anh hoặc giống em đó.”
Khúc Phàm nhìn mặt Thước Nhạc, càng thêm nặng nề, Tùy Tâm quả có thể thực hiện ước muốn nơi đáy lòng người, có lẽ trong tận đáy lòng Thước Nhạc chính là hy vọng như vậy.
“Anh nghĩ, nguyện vọng này của em có thể thành hiện thực đó. Con gái chúng ta tới rồi kìa.” Khúc Phàm nói xong nhẹ nhàng xoa bụng Thước Nhạc.
Thước Nhạc ngạc nhiên, lúc lâu sau mới vén áo ngủ của mình lên, đóa hoa sen đỏ như máu kia thể hiện sinh mệnh mới đã tới, “Trời ạ… thật vậy sao?” Cậu không cách nào tin được, quả thực là kỳ tích mà.
“Thật. Em xem, bé đã tới rồi. Anh tin rằng lúc này nhất định sẽ là con gái.” Tùy Tâm quả có thể thực hiện nguyện vọng của con người.
Vẻ mặt mừng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt Thước Nhạc, “Thật sự có, sao lại có thể như vậy chứ? A, tác dụng của Tùy Tâm quả. Trời ơi, quá kinh hỉ.”
“Khúc Phàm, nếu chúng ta có con gái, vậy đặt tên gì đây? A, không biết bé giống anh hay giống em nữa đây? Khúc Phàm, chúng ta… anh làm sao vậy?” Lúc này Thước Nhạc mới phát Khúc Phàm không có vẻ vui mừng gì.
“Đâu có, anh chỉ cảm thấy bé xuất hiện có chút sớm.” Nếu sau khi mọi chuyện sáng tỏ xuất hiện thì tốt rồi.
Thước Nhạc cũng tựa như bị tát cho gáo nước lạnh, thậm chí trong lòng cũng có chút run rẩy, đứa nhỏ xuất hiện quá đúng lúc.
“Anh có cảm giác gì? Có chuyện gì sao?” Thước Nhạc cảm thấy đầu mình có chút trống rỗng, căn bản không thể bình tĩnh lại.
Khúc Phàm vỗ vỗ cậu trấn an, “Không, anh không có dự cảm gì, anh chỉ lo cho bé. Không có dự cảm, thật sự.” Hắn nhất định sẽ không nói, thấy đóa hoa đỏ như máu kia, dự cảm xấu cứ ùn ùn kéo tới. Hắn không rõ vì sao nhìn đóa hoa sen đỏ như máu kia lại có cảm giác nguy hiểm như vậy. Hắn cũng không rõ người gặp nguy hiểm là Thước Nhạc hay là đứa nhỏ. Hắn không thể xác định, thậm chí còn thầm dự tính những chuyện sẽ xảy ra. Nếu trước kia hắn còn có thể nhìn chút về con đường tương lai của Thước Nhạc, mà hiện tại lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Tương lai mù mịt.
Thước Nhạc nhạy cảm phát hiện sự an ủi trong lời của Khúc Phàm, thậm chí còn có thể cảm giác được hắn đang mê mang. Vươn tay sờ sờ bụng, nghe lời của Khúc Phàm, cậu cũng hơi lo lắng. Đứa bé này nha! Con gái của cậu…