“Phía trước không xa có chiếc cầu treo, có thể đi qua đó, nơi này là đầu nối giao thông, chỉ có một chiếc cầu treo duy nhất kia, có rất nhiều thương hộ, lữ khách qua lại. Để phòng có người hủy cầu treo, nơi này cũng có quan trông coi, thời gian trôi qua đã thành một khu phố xá náo nhiệt. Chúng ta đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy.” Lăng Tiêu xoay người lại nhìn hai người, ngồi chung trên một con ngựa, rõ ràng là hai nam nhân nhưng cũng không thấy mất tự nhiên, mà còn rất phù hợp. Dọc đường đi, thấy hai người thân mật cũng không chút nào trốn tránh, mà còn thấy thoải mái, hắn thật ra chẳng thấy quái lạ chút nào.
“Vậy sao, qua quan tạp kia có phiền phức hay không? Nơi này chỉ có một đường đó thôi sao?”
“Mỗi người chỉ cần giao chút tiền đồng là có thể qua được, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều người, nếu chỉ người đi qua còn đỡ, nhưng nếu là xe thì sẽ chậm một chút.” Lăng Tiêu nói xong lại nhìn thoáng qua xe ngựa.
Khúc Phàm cười nói, “Chúng ta cũng không vội, hôm nay có thể đi qua là được.”
Nói chuyện liền đã tới quan tạp, cũng thấy được cảnh tượng phồn hoa kia, còn có chiếc cầu treo to lớn kia.
Ngày ấy, Lăng Tiêu tìm đến Thước Nhạc và Khúc Phàm xin được cùng họ đi tới Thánh thành. Họ tuy biết đi cùng Lăng Tiêu nhất định sẽ xảy ra chuyện nhưng cũng không ngăn cản. So với việc trốn tránh để hắn ta ầm thầm làm việc, không bằng giữ bên cạnh. Họ cũng rất thưởng thức Lăng Tiêu, bản thân hắn có cảm giác hiệp khách. Hai người thời niên thiếu cũng đã xem qua rất nhiều phim, tiểu thuyết võ hiệp, vẫn rất hâm mộ những hiệp khách, võ giả trong sách. Hiện tuy rằng đã không còn sự tò mò kia, nhưng gặp được người thật thì trong lòng vẫn rất thích. Mấy đồ đệ bên cạnh cũng không quá hiểu về thế giới này, Lăng Tiêu lại hay ngao du giang hồ nên có hắn đi cùng, đường tới Thánh thành cũng có thể thuận lợi hơn một chút.
Vì vậy, bọn họ lại đợi thêm năm ngày, sau khi Lăng Tiêu lo xong hậu sự cho sư phụ, đoàn người mới xuất phát. Điều khiến họ vui mừng là, Lăng Tiêu chỉ đi một mình, cũng tiện hơn rất nhiều.
Quả nhiên, nhiều ngày qua bớt được rất nhiều đường vòng, hôm nay đoàn người đi tới vực Tuyết Long, thấy được cảnh tượng đồ sộ.
“Vực Tuyết Long này, sâu ba trăm trượng, rộng trăm trượng, phía dưới có sông Tuyết Long, dòng nước chảy xiết, không thể đi thuyền qua, bởi vì sóng dữ không ngừng, bọt nước quay cuồng, từ trên nhìn xuống tựa như con cự long màu tuyết, đó cũng là lý do được đặt tên như vậy.” Lăng Tiêu chỉ vào vực thẳm, giải thích cho họ.
Khúc Phàm kéo dây cương lại, tuấn mã màu đen dưới chân rảo từng bước vững vàng, đi tới cạnh khe núi, cho đến khi chân trước chạm tới bờ vực mới dừng lại. Đầu cùng cổ ngựa đều vươn ra khỏi vực, Lăng Tiêu bên cạnh nhìn mà hết hồn, “Cẩn thận…”
Khúc Phàm khẽ cười, “Không sao, Đạp Tuyết biết chừng mực.” Nói xong, vỗ vỗ ngựa, Đạp Tuyết đáp lại, phát ra tiếng hí từ lỗ mũi, quay đầu nhìn lại, rất nhân tính mà nhìn Lăng Tiêu đầy coi thường, tựa như đang nói, tên nhát chết. Lăng Tiêu nhìn thấy mà khóe miệng run rẩy.
Thước Nhạc cười ha ha, vuốt ve lông của Đạp Tuyết, “Lại nghịch.” Đạp Tuyết là thế hệ ngựa thứ hai trong không gian, hiện mới một tuổi, hiện đã có được cơ thể béo tốt, vô cùng cường tráng, khung xương cùng thân hình so với ngựa trưởng thành còn cứng cáp hơn rất nhiều, các phương diện thân thể kế thừa bộ gien tốt đẹp của bố mẹ, lại được dưỡng dục trong không gian nên mạnh hơn nhiều, cũng càng thêm linh tính, bốn vó trắng như tuyết, Thước Nhạc mới đặt tên Đạp Tuyết, tuy có chút tục khí nhưng lại rất hợp với nó. Nếu phi nhanh thì thật xứng với cái tên Đạp Tuyết.
Cậu và Khúc Phàm đã mang nó ra dưới chân núi, Lăng Tiêu nghĩ họ mua được từ Tương Viên thành nên rất hâm mộ, vô cùng muốn làm quen, nhưng Đạp Tuyết lại không thèm để ý tới hắn, thường ngày ngay cả liếc nhìn cũng không bố thí cho.
Thước Nhạc và Khúc Phàm ngồi trên Đạp Tuyết, nhìn con sông Tuyết Long uốn lượn dưới chân, quả thật một mảng tuyết trắng phau, tên Tuyết Long này cũng thật tên xứng với thật.
Đoàn người xếp hàng dọc theo vực đã đi qua lại khoảng nửa giờ, đi tới quan tạp, thấy cảnh tượng trước mắt, Thước Nhạc lộ vẻ ngoài ý muốn. Cho dù Lăng Tiêu đã nói nơi này có nhiều thương nhân qua lại, nhưng nhìn tận mắt mới biết còn vượt xa suy nghĩ của mình. Giữa vực sâu kia có một chiếc cầu treo dài hơn trăm trượng, cầu treo được treo trên khe núi hai bên bờ sông, lung la lung lay rất dọa người, ai mà bị bệnh sợ độ cao hẳn chẳng dám bước qua nữa.
Có rất nhiều thương nhân lên cầu xuống cầu, có chiếc xe ngựa quá lớn còn phải dỡ bớt hành lý xuống, sửa sang lại mới có thể đi qua. Nơi này là điểm nối giao thông, mỗi thương đội đều có tận mấy chiếc xe, xung quanh quan tạp đều là xe hàng hóa.
Tình huống như vậy cũng hấp dẫn rất nhiều thương gia, hai sườn quanh quan khẩu bày đầy những gian hàng, khiến nơi này tựa như một khu trấn nhỏ.
“Ủa, nơi này sao lại dựng lều vậy?” Người hỏi là Lan Y, trong lúc đó, Lan Y cũng bước từ xe ngựa ra, ngồi ở càng xe. Sâm Kỳ ngồi bên kia.
“Nơi này có vẻ vắng vẻ, đến tối gió lại lớn, nếu xây nhà không chừng mấy ngày sau đã bị thổi bay đi, còn không bằng dựng lều, sáng thu lại, tối lại dựng lên. Mấy người nhìn bên kia kìa?” Lăng Tiêu chỉ vào khu phía sau quan khẩu, lều nơi đó có vẻ lớn hơn chút, “Nơi đó là nơi thường trú của những thương hộ, trên mỗi lều có một lỗ hổng, bên dưới đào rỗng, người ta sống quanh cùng đất bên dưới khe núi. Chỉ cần mặt trời xuống núi, nơi này sẽ chẳng còn ai nữa.”
Hắn vừa nói vậy, Thước Nhạc và Khúc Phàm đã dùng thần thức dò xét bên dưới, quả nhiên dưới lòng đất đều trống rỗng, có khu nhà ở, kho hàng. Hơn nữa bên dưới cũng không phải tầng đất, chung quanh vực thẳm đều là đá, không gian bên dưới đều được tạo thành từ việc đào lớp đá lên.
“Khúc Phàm, chúng ta ở lại đây một đêm đi, em thấy thật thú vị.”
“Ừ, nơi này không đơn giản, cầu treo kia là một tác phẩm luyện khí, hoàn cảnh xung quanh cũng rất đặc biệt, hiện anh không cảm nhận được gió, không biết rằng gió lớn thổi tới hàng đêm được hình thành như thế nào, anh rất hiếu kỳ.”
“Trách không được lại có nhiều xe ngựa đi qua như vậy mà cầu treo vẫn cứ vững chắc, thì ra là sản phẩn luyện khí.”
Lăng Tiêu dẫn họ tới khu lều trại lớn nhất, “Ta từng tới nơi này một lần, chỗ lớn nhất là khách sạn.”
Lều này rất lớn, xe và ngựa cũng có thể dẫn theo vào, trong lều đa số là nơi đăng ký, đăng ký xong thì có thể mang xe tiến vào lòng đất. Nhìn cửa vào kia, Khúc Phàm và Thước Nhạc nhìn nhau cười, hai người cùng nghĩ tới bãi đỗ xe ở Trái Đất, cửa vào nơi này rất giống cửa vào bãi đỗ xe. Mấy chỗ cầu thang đều được làm thành dạng dốc, có tất cả năm tầng, tầng thứ nhất là kho hàng, chuồng ngựa, kho hàng được chia theo từng gian riêng biệt, thương nhân có thể thuê chúng, sau khi thuê rồi khóa từ bên ngoài sẽ do họ tự trông coi, ngựa được nuôi tập trung.
Bốn tầng còn lại cho người ở, nghe nói ban đêm nơi này rất lạnh, càng gần mặt đất càng lạnh, cho nên càng xuống sâu lại càng đắt.
“Xem ra nơi này có rất nhiều người tu hành.” Khúc Phàm như đang cảm thán mà nói với Thước Nhạc.
“Ừm, thật không ngờ chỉ một quán trọ nho nhỏ như vậy cùng dùng cách không lực mở ra.” Trên tường kia có thể cảm nhận được dao động năng lượng rất rõ ràng, Thước Nhạc có thể nhìn thấy một trận pháp có tác dụng bảo vệ. Không ngờ có thể nhìn thấy ở nơi này.
“Đến tối chúng ta lại ra ngoài xem thử. Để xem gió thế nào mà khiến người ta tránh xuống lòng đất.”
“Ha ha, nhưng anh phải giữ em cho chắc, em sợ bị thổi bay xuống khe núi.” Thước Nhạc vui đùa nói.
Khúc Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Thước Nhạc, có chút rục rịch, hai người đã lâu không thân thiết, hoạt động tối nay có nên hoãn lại một chút, có lẽ phải làm chuyện càng thêm quan trọng hơn nữa mới được.
Thước Nhạc nhìn vẻ mặt kia của hắn cũng biết hắn đang nghĩ gì, liếc nhìn rồi đi theo sau mấy đồ đệ, véo tay Khúc Phàm, bảo hắn thu liễm chút.
Khúc Phàm tiện đà kéo tay Thước Nhạc nắm trong tay vuốt ve.
“Sư huynh, huynh xem con ngựa kia, sắp vượt qua linh câu.”
“Ừ, quả là ngựa tốt. Không biết là của ai? Nếu có thể mua về tặng sư phụ, sư phụ nhất định rất thích.”
Hai thanh âm trẻ trung vang lên, cắt ngang màn đưa tình của hai người họ. Hai người theo thanh âm nhìn qua, thấy cách chuồng ngựa không xa có hai người, lúc này chẳng phải đang nhìn Đạp Tuyết nhà họ sao. Mấy con ngựa nhà họ đều đưa qua đó, xe ngựa thì đã gửi bên khố phòng. Lăng Tiêu dẫn Sâm Kỳ đi lo thủ tục, họ thì đứng bên này chờ.
Hai người trẻ tuổi kia, nếu nhìn từ diện mạo thì lớn khoảng hai mươi tuổi, nhỏ khoảng mười bảy, mười tám, đều mặc trường bào màu nguyệt sắc, trên đầu búi kiểu đầu đạo sĩ, cài một cây trâm màu trắng hình kiếm. Trong cơ thể có năng lượng vận chuyển, là hai tu sĩ, Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Lúc này, Lăng Tiêu dẫn Sâm Kỳ trở lại, Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng không chú ý hai tu sĩ kia nữa. Đám người đi xuống bên dưới, vừa xuống tới tầng dưới, đã thấy bảy người đi từ trên lầu xuống, giống như hai tu sĩ vừa nãy, cũng mặc trường bào nguyệt sắc, kết tóc đạo sĩ, năm người cài trâm hình kiếm màu trắng như hai tiểu tu sĩ kia, mà hai người còn lại thì cài trâm màu lam và màu đỏ, mà kiểu dáng kiếm lại càng thêm xinh đẹp. Tu vi hai người cũng khá hơn những người khác.
“Đại sư huynh, các huynh xem nơi này có một thần câu.”
Khúc Phàm và Thước Nhạc nghe thấy thanh âm phía sau cũng không lo cho Đạp Tuyết, nhóc kia rất thông minh, nhưng họ vẫn dùng thần thức quan sát những tu sĩ này. Đây là đoàn tu sĩ đầu tiên mà họ gặp được, từ trên người họ có thể nhận ra những điều gì, cũng có lợi đối với việc giao tiếp với các tu sĩ ở Thánh thành.