Thước Nhạc chớp mắt tỉnh lại, cảm giác mình đang nằm trong cái ôm ấm áp, mở to mắt, là Khúc Phàm, nhìn cậu nở nụ cười, “Em tỉnh, gấp chết anh.”
“Em sao vậy?” Cậu không nhớ rõ lắm, giống như sau khi ra khỏi không gian với Khúc Phàm thì không có ký ức gì nữa.
“Đóa hoa sen thứ sáu của em nở, còn là kim liên.”
“Vậy sao?” Thước Nhạc không cảm thấy cơ thể mình có thay đổi gì.
Thử cảm nhận, quả thật là kim liên, vén lên chiếc chăn trên người, còn mọc ở nơi tim cậu, vươn tay sờ thử, hơi lạnh, nhưng cậu không cảm nhận được tác dụng của kim liên. Có lẽ bởi vì nở ra do sự giúp đỡ của thần thụ nhỉ?
“Chúng ta vào không gian xem thử.” Nói xong, cậu mang theo Khúc Phàm vào không gian thứ hai, nơi này đã hoàn toàn khác.
Không gian tựa như mộng ảo, có rất nhiều sương mù với đủ loại màu sắc chứa những điểm kim quang đang trôi nổi trong không gian, hoa cỏ cũng nhìn không rõ nữa, như ẩn như hiện. Nơi thực vật mọc lên cũng đang di chuyển. Trước kia bởi vì không gian còn nhỏ, Thước Nhạc mới trồng chúng nó tập trung lại, sau đó không gian biến lớn, rất nhiều khu đất bị bỏ trống, lại có nơi lại rậm rạp cây cối. Mà giờ thực vật phân bố khắp nơi, phù hợp với tự nhiên, hoặc giống như một trận pháp. Cho dù bạn nhìn nhận theo góc độ nào cũng đều rất xa hoa, tựa như tiên cảnh. Hai người đi tới nơi thần thụ. Nơi đó đã bị linh tuyền bao lấy, tạo thành một hòn đảo độc lập. Mà lúc này linh tuyền đã tựa như một con sông, hoặc mở rộng ra, hoặc thu hẹp lại, chảy qua toàn bộ không gian, thấm nhuần từng tấc đất.
Thần thụ đã sớm không thể nhìn rõ, cành cây rủ xuống mặt đất, rậm rạp, những luồng khí trắng xen vàng thong thả, liên tục tỏa ra.
Lên tiểu đảo, Thước Nhạc phát hiện mình không thể thuấn di được, nơi này cũng bị ngăn cách hoàn toàn ngoài thức hải của cậu, lại có cảm giác như không gian độc lập. Cậu thoáng nhìn qua Khúc Phàm, hắn cũng không cách nào dùng thần thức được. Đi về phía trước, cành cây lập tức tách ra tạo cho họ một lối đi. Họ đi qua rồi thì lại khép lại. Dường như thấy hai người tiến vào quá chậm, cành cây đột nhiên nâng hai người lên, sau đó tựa như đôi cánh tay ném hai người ra ngoài, cành phía trước lại đón được, lặp lại động tác. Hai người rất nhanh đã bị ném tới thân cây. Quá trình này kéo dài cả vạn dặm, lại được tóm gọn trong nghìn bước.
Ở trung tâm, cành lá lại biến hóa, tạo thành chiếc ghế có dạng sô pha, một vài trái cây được nộp lên trên.
Hai người ngồi xuống, từng nhánh nhỏ tạo thành khay đưa tới trước mặt hai người, “Mời dùng, ân nhân của ta.”
Thanh âm hùng hậu kia khiến hai người cả kinh.
“Đừng sợ, ta chính là cây này. Còn đó là quả của ta. Cũng ngon đó.”
Tuy rằng thanh âm trầm thấp, nhưng ngữ điệu kia cũng coi như rất vui vẻ. Thước Nhạc cầm quả lên, là hai quả mọc cùng một cuống, cắn thử một miếng, hương vị ngọt ngào tiến vào khoang miệng, hương vị không cách nào hình dung được. Quả này vốn không cần cắn, bên trong đều là những chất lỏng đặc sánh.
Ăn xong, Thước Nhạc cảm thấy cơ thể vô cùng dễ chịu, có chút lười biếng, vô cùng thư thái.
Khúc Phàmăn rồi lại cảm thấy thần dịch lực trong cơ thể mình đã hồi phục trở lại.
“Thứ này gọi là gì?” Thước Nhạc chỉ vào quả.
“Nó là Tùy Tâm quả.”
Thước Nhạc trợn tròn mắt, “Đây là Tùy Tâm quả, loại quả thần bí nhất Thần Giới?”
“Ha ha, đây là Tùy Tâm quả.”
“Nhưng ngươi không phải tử kim đàn hay sao?”
“Ha ha, ta quả thật là tử kim đàn, người Thần Giới cũng chỉ biết ta là tử kim đàn, mà ta quả thật cũng là tử kim đàn. Nhưng năm ta thành thần đó đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên mới trở nên như hiện nay.”
“Thành thần? Chẳng phải vốn ngươi đã là thần thụ sao?”
“Không phải đâu, tiểu bằng hữu.” Thước Nhạc nhíu mày, nhưng nghĩ vậy thì thần thụ không chừng đã sống mấy vạn năm rồi ấy chứ. Cậu so ra quả thật chính là tiểu bằng hữu mà, cho nên cũng không nói gì nữa.
“Vạn vật trên thế giới đều có linh hồn, con người các ngươi có thể tu luyện thành tiên thành thần, vì sao cây cối lại không được? Thứ gọi là thần thụ cũng chỉ là thực vật trong Thần Giới, chúng cũng không thể thật sự thành thần, chỉ có tu luyện mới có thể ra khỏi Thần Giới, trở thành thần. Nhưng sau đó sẽ không được gọi là thần thụ nữa.”
Thước Nhạc và Khúc Phàm đều hiểu, quả thật như vậy, vạn vật đều có linh, vì sao lại chỉ có con người mới có thể tu luyện thành thần chứ? Ngẫm lại những thực vật đã có linh thức trong không gian, động vật có linh thức trong nhà, chỉ cần chúng tiếp tục tu hành, vượt qua thiên kiếp, trải qua thần kiếp, chúng nó cũng có thể thành thần. Chẳng qua con đường này quá mức gian nan, trong hàng triệu cũng chẳng có nổi một đứa đi tới đỉnh cao nhất.
“Nếu đã thành thần, sao lại bị con người làm thành phật châu vậy?”
“Aiz…” Thần thụ thở dài, thanh âm mang theo chút ảm đạm, “Quả của ta gọi Tùy Tâm quả, là loại quả thần bí nhất Thần Giới, cũng là quả mà dù thần cũng muốn. Quả này gọi Tùy Tâm quả, cũng có thể gọi là Oan Uổng quả, ăn nó có thể hoàn thành tâm nguyện mà ngươi mong muốn nhất từ trong nội tâm mình.” Thước Nhạc và Khúc Phàm đều đã có dự cảm, Thước Nhạc mấy ngày này cảm thấy mệt mỏi, rất muốn quay lại cuộc sống nhàn nhã trước đây, ăn quả xong, khiến cậu thư thái, những băn khoăn, lo lắng cũng không tiếp tục khiến cậu rối loạn được nữa. Khúc Phàm vì thần dịch lực đột nhiên biến mất, lại không muốn khôi phục trong không gian của Thước Nhạc, trong lòng đang lo lắng đi đến Thánh Thành cũng không thể khôi phục lại nữa, khi đối mặt với Kim Liên sẽ bị bất lợi, cho nên ăn quả vào sẽ khôi phục lại thần dịch lực.
Thước Nhạc còn đỡ, mà trường hợp của Khúc Phàm lại có chút biến thái, lập tức khôi phục lại thần dịch lực, đây tuyệt đối là loại quả nghịch thiên mà.
Thần thụ dường như rất thả lỏng, đột nhiên khôi phục khiến nó có nguyện vọng được dốc bầu tâm sự, “Hai người hẳn muốn biết năng lực của loại quả này. Năng lực thật sự của nó còn mạnh hơn so với những gì các ngươi tưởng tượng, chỉ cần không phải cấp bậc Thần Vương, vậy nguyện vọng hầu như đều có thể thực hiện được. Mà thần nhân chỉ cần ăn một quả vào lúc thăng cấp, thì việc thăng cấp sẽ không có trở ngại gì, thậm chí còn lập tức bước vào trung kỳ. Cho nên Tùy Tâm quả này là thứ mà thần nhân tranh đoạt ở Thần Giới. Mà ở Thần Giới chỉ có ta mới có thể sinh ra Tùy Tâm quả này.”
Thần thụ kia tạm dừng một chút, “Mà loại quả này vô cùng thưa thớt, mười vạn thần niên mới mọc ra một quả, tương đương với một trăm vạn năm của các người đó.”
Thước Nhạc và Khúc Phàm không thể tin được, ngẩng đầu nhìn đám quả dày đặc trên đỉnh đầu, ở đây sao lại có nhiều như vậy được?
“Ha ha, các ngươi không cần nhìn, Tùy Tâm quả mọc ra được có một điều kiện đặc biệt, chính là sinh lực. Sinh lực là lực lượng thần bí, trên thế giới không có ai chân chính có được sinh lực, mà mỗi người đều có sinh lực. Nó vô hình, là loại năng lượng khôn cùng. Ngươi nghĩ sinh lực đã rời khỏi vật sống vẫn còn là sinh lực sao? Mà Tùy Tâm quả này chính là dùng sinh lực của ta ngưng kết thành. Mỗi khi sinh ra một Tùy Tâm quả, ta đều tổn thất mười vạn năm sinh mệnh.”
“Thần tuy được nói rằng có được sinh mệnh vô tận nhưng đây chỉ mang tính tương đối với con người các ngươi mà thôi, vì là thực vật thành thần nên cuộc sống của ta còn nhiều hơn so thần dân, nhưng Tùy Tâm quả sinh ra lại tiêu hao sinh mệnh của ta.”
“Đừng thấy lạ, quả này không có chút tác dụng nào với ta cả, ta lại sinh ra nó khiến đám thần nhân điên cuồng, sinh ra giết chóc, thật đáng ghét.”
Hai người họ nghe được sự bi thương từ trong này, ở tư liệu trong đầu Thước Nhạc ghi lại, mỗi lần Tùy Tâm quả xuất hiện đều sẽ xuất hiện phong trào cướp đoạt ở Thần Giới, mỗi lần đều có rất nhiều thần nhân biến mất. Như vậy xem ra nói nó là loại quả của sự giết choc cũng không quá.
“Ta vẫn muốn trốn tránh số phận như vậy, nhưng mỗi Tùy Tâm quả xuất hiện đều sẽ sinh ra dao động bất thường, muốn chạy cũng chạy không thoát được.”
Thước Nhạc nhớ tới những biến hóa trong không gian, dưới sự khẳng định của thần thụ dĩ nhiên không bằng được khi ở Thần Giới, uy áp này vô cùng rõ ràng, thần nhân thần thông cũng đủ để cảm nhận được sự xuất hiện của nó.
“Mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy đó, ta vẫn luôn tìm nơi có thể che dấu chính mình ở Thần Giới, lần đó ta tìm được một nơi vô cùng hoang vắng, thần lực nơi đó rất khô kiệt, không có tiên nhân nguyện ý tới đó. Dù có thể tránh thoát hay không, ta đều hy vọng có thể có được một quãng thời gian bình yên. Chỉ là thật không ngờ nơi đó lại xuất hiện một khe hở không gian, một khe hở tiếp nối tới hạ giới. Là thần nhân sẽ không thể vượt qua bình chướng nơi đó, khe hở kia cũng chỉ đủ để ta nhìn ngắm phong cảnh nơi hạ giới mà thôi, tiếc rằng ngoại trừ hư không thì không thấy bất kỳ thứ gì khác. Đúng ngày ấy, đột nhiên một phật tu bị truyền tống tới, đó là chuyện ngoài ý muốn, trên người hắn ta vẫn còn mang theo dấu vết truyền tống. Hắn thấy ta, lúc đó ta đã thu hết cành lá trên người, tựa như một gốc tử kim đàn bình thường. Người đó là phật tu, nhưng cũng rất tham lam, có lẽ hắn không chấp nhận việc ta cũng là một sinh linh. Hắn muốn mang ta về hạ giới, tiếc rằng cơ thể của ta đâu phải thứ hắn có thể động vào được. Nhưng hắn làm vậy lại tạo cơ hội cho ta.”
“Kỳ thật khi tu luyện đến trình độ nhất định, ta có thể từ bỏ thân thể, bỏ đi những trói buộc thì có thể có được sự khởi đầu mới, khiến cho ta có thể tiến xa hơn, nhưng vào lúc đó ta còn chưa đạt được trình độ như vậy.”
Nó nói tới đây, Thước Nhạc và Khúc Phàm liếc nhìn nhau, thấy những suy ngẫm đong đày trong mắt đối phương, nếu thật sự giống như nó nói, vậy Kim Liên đã chủ động từ bỏ cơ thể của mình, cho dù nó đưa Thước Nhạc đến nơi này vì nguyên nhân gì, cũng tuyệt đối không phải đòi lại bản thể của nó. Bởi vì bản thể này với nó chỉ là sự trói buộc.
“Nhưng ta đã có thể từ bỏ phần lớn cơ thể, cho nên khi hắn cắt bỏ một nhánh cây của ta, ta liền nhân cơ hội đó tập trung toàn bộ lực lượng căn nguyên vào cành cây đó. Cứ như vậy, ta rời khỏi Thần Giới. Sau đó thì bị làm thành tràng hạt kia. Mà hạt tràng hạt ngưng tụ năng lượng căn nguyên kia của ta, hắn vốn không thể sử dụng được, nhưng những hạt khác không có lại giúp hắn vượt qua thiên kiếp nhiều lần, cho nên ta vẫn đi theo hắn, bởi vì ta cũng muốn tìm một cơ thể mới, ta muốn vứt bỏ cơ thể này. Cần chờ thêm cơ hội nên dù có năng lực tái sinh ta cũng sẽ không làm như vậy. Những năm tháng đó trôi qua rất nhanh, ta không tìm được loại cây nào cao cấp hơn ta, mà dù tìm được cũng bởi vì nó đã sinh ra thần thức mà không thể cướp đoạt được. Ta hy vọng có thể tìm được một cao giai, vẫn còn nhỏ mà chưa sinh ra linh thức. Có vậy thì năng lượng căn nguyên của ta mới có thể đi vào, nếu không năng lượng này sẽ biến mất. Ta không tìm được. Ngày đó, hắn mang ta đến một tinh cầu, hạ giới tinh cầu. Nơi đó ta gặp được một loài còn cao cấp hơn cả ta nữa, một sinh mệnh thực vật không có thần thức. Có điều ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có một cỗ năng lượng cực lớn phát ra, người nọ chết đi, ta bị thương, tràng hạt vỡ tan, căn nguyên của ta sắp tiêu tan. May mà gặp được các ngươi.” Nó nói tới đây thì rất biết ơn. Nó là sinh mệnh thực vật, rất coi trọng những sinh mệnh giống như nó, cho dù chán ghét những hành vi của thần nhân cũng chỉ tránh né chứ chưa từng nghĩ tới việc dùng năng lực của mình trừng phạt họ. Cho nên nó không muốn biến mất, nó muốn sống tiếp.
“Ta rất cảm ơn các người đã đưa ta tới không gian này, ta cũng hy vọng có thể xin các ngươi để ta sinh trưởng tại nơi này. Quả của ta các người có thể tùy ý dùng, đám lá vàng óng ánh trong cùng này có Tùy Tâm quả, còn đám lá từ trong ra ngoài có màu sắc khác biệt thì cũng có tác dụng khác nhau, bởi vì lần đầu tiên như vậy nên ta cũng không rõ về tác dụng của chúng nó. Nhưng nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng. Tùy Tâm quả mỗi lần thăng cấp có thể ăn một quả, nếu ăn nữa sẽ không có tác dụng như vậy, cũng bị giảm một nửa, nhưng không có tác dụng phụ.” Thần thụ thật sự muốn ở lại nơi này, thế mới bắt đầu chào bán quả nhà mình.
Thước Nhạc nhìn thần thụ, không biết vì sao lại có cảm giác như vừa được làm nũng lấy lòng, “Ngươi còn chưa nói vì sao ngươi lại kết được nhiều quả như vậy nữa đâu?”
“Ủa… các ngươi không biết sao? Trong không gian này nơi nơi đều tràn ngập sinh lực nha!”