Tứ hợp viện tuy rộng, hoàn cảnh cũng tốt nhưng dù sao cũng chỉ là một khu nhỏ, ở lâu ngày cũng sẽ chán. Nhưng Phí Dương vì đứa bé, mấy tháng nay cũng không đi đâu, hơn nữa ngày ngày nói chuyện cùng tiểu bảo bối, hai người cũng rất vui vẻ.
Tư liệu mà Khúc Phàm lấy từ chỗ Thước Nhạc đã dự tính trước tất cả những khả năng có thể xảy ra. Đứa bẻ phát triển bình thường, lấy thực vật làm hồn, máu của cha làm cơ thể, đứa bé còn khỏe mạnh hơn so với những thai nhi bình thường. Nó cũng có ưu thế, sau năm tháng có thể hấp thu linh khí. Mỗi tháng Phí Dương sẽ uống một giọt linh tuyền, đứa nhỏ vừa sinh ra đã có thể tu luyện, so ra, đám nhỏ trong nhà đều kém hơn.
Công ty Khúc Bình tuy đã giao lại cho cấp dưới, nhưng dù sao cũng là đại cổ đông, vẫn phải thường xuyên tới thăm nom, bởi sắp tới ngày dự sinh, anh chuẩn bị xử lý xong hết mọi chuyện trong một lần, sắp xếp hết mọi chuyện để yên tâm ở nhà, cứ như vậy, hai người cũng dọn khỏi biệt thự Khúc gia.
Hoàn cảnh biệt thự Khúc gia không bằng tứ hợp viện, linh khí không nhiều, Phí Dương không muốn đứa bé khó chịu nên uống thêm một giọt linh tuyền, đứa bé lộ rõ vui sướng, mà y cũng vui theo. Sau khi về tứ hợp viện cũng không ngừng, vẫn uống hai giọt, không ngờ lại khiến đứa bé sinh sớm.
Quả Quả và Kỳ Kỳ đi vào trong sân của Khúc Bình-Phí Dương, những người khác trong nhà cũng đã tới, mấy sư huynh đang chờ bên ngoài, tuy nhiên ngoài mẹ Khúc và thím Lâm, Khúc Bình, những người khác cũng không bước vào. Chủ yếu cũng không giúp được gì, còn thêm phiền.
Việc sinh nở của Phí Dương không giống những người khác, đứa bé được chín tháng đã rất lớn, bụng nhô lên rất cao. Sáng nay uống hai giọt linh tuyền, vốn còn thấy rất thoải mái. Bên ngoài rất lạnh, y đang nằm ở tiểu kháng phía Nam ăn nho, Khúc Bình ngồi bên cạnh bóp chân cho y, đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, tình huống này trước nay chưa từng xuất hiện.
Lúc ấy hai người hoảng lên, nhanh chóng gọi mọi người tới. Chờ tới khi mẹ Khúc tới, rốn Phí Dương đã nứt ra tạo thành một chiếc miệng nhỏ, cùng với sự đau đớn mà kích cỡ không ngừng tăng lên.
“Thấy đầu chưa… ai ui” Phí Dương nằm trên kháng, đầu đầy mô hôi hỏi. Tuy bụng đau vô cùng nhưng bởi vì khác với phụ nữ, y cảm thấy hẳn vẫn có thể chịu được. Hơn nữa, như vậy còn tốt hơn so với tưởng tượng của y một chút, ít nhất sẽ không quá mức khó nhịn. Mấy hôm nay uống linh tuyền, tuy nói đa phần đều bị đứa nhỏ hấp thu, nhưng y cũng được nhờ không ít, cơ thể cũng rất tốt. Loại đau đơn như này vẫn có thể chịu được.
“Ừm, thấy rồi, con cố chịu chú. Chị Lâm, đun chút nước ấm.” Mẹ Khúc lúc này cũng không quá hoảng hốt, trước kia cũng đã đỡ đẻ mấy đứa Kỳ Kỳ, bà cũng đã có kinh nghiệm, ít nhất Phí Dương không như Thước Nhạc, khi đó khắp nơi đều là cây cỏ mọc lan tràn. Bà dùng khăn tiêu độc lau vết máu trên bụng Phí Dương, “Đừng vội.”
Phí Dương tuy hơi bối rối nhưng dù sao cũng có thể nhận thấy đứa bé rất khỏe mạnh, mà y cũng hiểu được những chuyện đang diễn ra. Chuyện này giống như gà con phá trứng ra vậy, bảo bối nhà họ sẽ tự chui ra. Đứa bé nằm trong bụng y cũng không phải nằm trong nội tạng nào, vẫn còn cách một lớp nữa. Hai tháng này bụng đã căng đến mức mỏng chỉ còn một lớp, mà vỡ ra cũng là hiện tượng tự nhiên cần có thôi, cũng không chảy máu nhiều lắm, cũng không thấy quá đau. Y vốn khó chịu như vậy cũng bởi đứa bé trong cơ thể vì muốn mau chóng ra ngoài mà dùng sức rất lớn. Chuyện này sẽ không ai giúp được nó cả. Cảm nhận được đứa bé đang rất dùng sức, tuy rằng đau nhưng lại rất thỏa mãn, tình cảm lại càng trào dâng.
Khúc Bình nắm tay Phí Dương, vừa lau mồ hôi cho Phí Dương, vừa cảm nhận động tĩnh của đứa nhỏ, miệng thì không ngừng an ủi Phí Dương. Anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, cũng cảm thấy phức tạp vô cùng, vừa nhìn dáng vẻ vất vả của Phí Dương mà đau lòng, lại vừa cảm nhận được dáng vẻ khỏe mạnh hoạt bát của đứa nhóc nhà mình mà cảm thấy tự hào, còn có sự rung động và cảm động khi sinh mệnh mới được sinh ra.
Đầu đứa bé cuối cùng cũng lộ ra, mẹ Khúc thuần thục ôm đứa bé, nhẹ nhàng lắc, đứa bẻ liền chui ra ngoài.
Oa oa…tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp sân. Theo tiếng khóc của đứa bé, muôn vàn loài hoa trong tứ hợp viên tranh nhau đua nở. Vốn bởi vì Thước Nhạc rời đi, ngoài những loài hoa không đúng mùa, lại không có cậu tác động nên không nở, còn lại đều nở rộ, tựa như có sự sống, hoa tường vi trên tường cũng lập tức nở đầy, hoàn toàn có dáng vẻ của mùa xuân. Một mùi hương đặc biệt lập tức lan tỏa khắp sân.
“Nhà ta lại có thêm một công chúa nhỏ.” Mẹ Khúc ôm đứa bé, nhìn thoáng qua, nụ cười trên khuôn mặt cũng tươi hơn vài lần.
Khúc Bình nghe vậy cũng rất vui, nhanh chóng tiến lại, “Đúng vậy, ai da, công chúa nhỏ của ba ba ~~~”
Phí Dương nghe vậy cũng cười tươi roi rói. Lại nói, trong tứ hợp viện chỉ có Nữu Nữu là bé gái duy nhất, còn lại đều là con trai. Các trưởng bối trong nhà đều rất mong có bé gái, Phí Dương vốn cũng thích con gái, hơn nữa Khúc Bình cũng đã có con trai rồi, nên y cũng muốn có con gái. Tuy nhiên việc này không phải do y quyết định. Từ khi biết mấy đứa Kỳ Kỳ do Thước Nhạc sinh ra, y cũng đánh mất suy nghĩ này, lại không ngờ lại cho y kinh hỉ lớn như vậy. Y lại quên mất, đứa nhỏ này dù sao cũng khác biệt, trước khi không có ý thức thì không có giới tính, ở trong cơ thể y, có quan hệ rất thân thiết với ba mình tất nhiên sẽ biết được mong muốn của ba. Mọi thứ của nó đều dựa theo mong muốn của ba mà hình thành. Lúc này Phí Dương còn không biết con gái nhà mình sẽ mang lại những kinh hỉ gì cho mình.
Mẹ Khúc dùng linh tuyền pha loãng tắm cho nó rồi bao lại. Phí Dương thì theo lời Thước Nhạc, để Khúc Bìnhdùng nước linh tuyền đã pha loãng đun ấm để lau người. Đứa bé sinh ra còn chưa tới mười phút, tầng lá mỏng kia bóc ra, miệng vết thương ở rốn cũng khép lại, cũng không cần khâu lại, hai, ba ngày sẽ khỏi hẳn. Dưới tác dụng của linh tuyền, ngay cả sẹo cũng không có.
Mọi thứ đều dọn dẹp xong, Phí Dương nằm trên kháng ấm áp ngủ vùi. Công chúa nhỏ cũng nằm bên cạnh y, làn da trắng nõn, mặt mũi chưa nảy nở hoàn toàn nhưng cũng nhận ra nét thanh tú, lớn lên không biết sẽ đẹp đến mức nào nữa.
Công chúa nhỏ ra đời khiến trong nhà tràn ngập niềm vui. Tuy Phí Dương không phải ở cữ như phụ nữ, nhưng những ngày này cũng cần an tâm tĩnh dưỡng. Chuyện này thì mẹ Khúc và thím Lâm cũng không qua loa, không quan tâm linh tuyền kia quý ra sao cứ dùng hết, cũng không để ý là nam hay nữ, phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.
Gian phòng mà Phí Dương đang ở đây đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, cũng đặt chiếc kháng lớn, gian bên là nhà vệ sinh và phòng đốt, cần nước sôi hay làm gì cũng rất tiện, mặc dù có siêu điện nhưng vừa đốt ấm phòng vừa đun nước lại càng tiện hơn. Phòng rất lớn, ở giữa đặt một chiếc địa tráo có rèm che, chắn gió. Ở cửa sổ ngoài trừ treo rèm, còn được đặt thêm một tấm bình phong, khiến trong phòng rất ấm áp.
Mấy đứa Kỳ Kỳ đến đây một lúc, đứng bên gian bên ngoài làm ấm người. Tứ hợp viện cũng chỉ có một điểm bất lợi như vậy, đến mùa đông sẽ hơi lạnh.
Chờ người đã ấm lên, cả đám cẩn thận mà bước vào phòng, thấy Phí Dương đang ngồi dựa vào gối lớn, ôm công chúa nhỏ đút sữa cho nó. Sữa trong chai giảm xuống rất nhanh, ăn rất ngon lành.
Phí Dương thấy bọn nó vào, nhìn bọn nó cười cười, ra hiệu bằng mắt để chúng nó ngồi xuống, cũng không dám nói gì, sợ làm phiền cô bé ăn.
Phi Phi, Tiếu Tiếu và Miêu Miêu, ba đứa ghé sát bên kháng, cẩn thận nhìn cũng không dám nói gì. Nữu Nữu ngồi trong lòng a Kỳ Kỳ, mắt cũng rướn qua đó nhìn, Quả Quả không ngồi, nghe thấy tiếng động từ gian vệ sinh bên cạnh, đi qua nhìn thử, Khúc Bình đang giặt tã.
“Bác cả, sao không dùng bỉm, dùng tã lại tốn công giặt giũ.”
“Không sao, bé con còn nhỏ, không nên dùng. Mà dùng thứ kia cũng dễ bị bệnh sởi, công chúa nhỏ nhà bác rất thông minh, đói bụng, buồn tiểu đều sẽ nói, hai ngày nay cũng chỉ thay hai miếng, vẫn tại bác không để ý nên không thấy.” Khúc Bình giặt tã mà khuôn mặt còn rất hạnh phúc, Quả Quả thấy mà vui không nhịn được.
“Bằng Phi đâu?” Khúc Bình phơi tã lên hỏi.
“À, hôm qua đi rồi, cậu ấy về nhà. Hình như có chuyện gì đó.”
“Nó hỏi gì không? Cháu nói sao? Bác thấy thằng bé đó rất tốt, hai đứa đừng vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn.”
Quả Quả nghe xong mặt hơi đỏ lên, dựa vào cạnh cửa, “Không sao ạ.” Lôi Bằng Phi ngày đó cũng thấy trong nhà có chuyện, cậu cũng định giải thích nhưng chuyện này cũng khó mà nói rõ ra được. Kết quả chưa chờ cậu mở miệng, Lôi Bằng Phi đã che miệng cậu, cậu ta tôn trọng sự riêng tư của cậu, hai người cũng nên cho đối phương không gian riêng, có vài việc nếu cứ quá dò hỏi thì lại không tốt. Cậu ta hy vọng có một ngày Quả Quả có thể không chút cố kỵ mà nói rõ tất cả với mình, mà không như bây giờ, sợ mình không thoải mái mới phải giải thích. Như vậy thì chỉ có thể nói mình làm không tốt.
Khúc Bình thấy cậu như vậy cũng yên tâm nhưng vẫn nhắc cậu, “Tình huống gia đình Lôi Bằng Phi, bác cũng biết, nhà họ là quân nhân thế gia, hẳn cũng khó chấp nhận được chuyện này. Chuyện này cũng coi như khảo nghiệm tâm lý của cháu, tuy mấy ngày nay họ không phản ứng gì, nhưng cũng sắp sang năm mới, hẳn họ cũng đang suy xét gì đó. Nhà ta so mặt nào cũng không thua kém nhà họ, cháu cũng đừng e ngại điều gì, cứ làm tốt chuyện của mình thôi.”
Quả Quả gật đầu, nở nụ cười, “Bác yên tâm ạ, cháu biết nên làm gì mà.”
Hai người nói một lúc, đi ra ngoài thì thấy đám nhỏ đang ghé vào cạnh kháng nhìn công chúa nhỏ. Cô nhóc kia đã ngủ, đừng thấy mới sinh có hai ngày, khuôn mặt nho nhỏ của bé đã tròn xoe, trắng noãn đáng yêu. Đám nhóc kia thật hy vọng bé mau lớn lên, có thể chơi cùng với mình.
Vốn nhũ danh của bé là tiểu Lục, nhưng hiện lại không thích hợp nữa, nên sẽ đổi nhũ danh thành Bé Bé (Tiểu Tiểu), xứng đôi cùng Nữu Nữu. Đại danh sẽ theo Phí Dương, mang họ Phí, Khúc Bình đã có Gia Gia, Phí Dương sinh Bé Bé cũng chịu rất nhiều khó nhọc nên mang họ Phí. Cả nhà đều rất đồng ý chuyện này, mà chuyện này do ba Khúc đề nghị. Phí Dương đã thành người nhà họ, đứa nhỏ này cũng là cháu gái họ, chuyện này không thể thay đổi, cho nên mang họ gì cũng không quá quan trọng.
Tên do Gia Gia đặt, được đặt là Phí Thư Nhã, một cái tên rất văn tĩnh, không giống tên của mấy đứa Quả Quả, nghe rất kêu, lại rất thục nữ. Phí Dương rất thích.
Bé đầy tháng cũng không làm lớn, cả nhà tụ họp làm bàn tiệc ăn mừng. Hôm đó, Lôi Bằng Phi cũng tới. Đã được nghỉ đông, cậu ta cứ thỉnh thoảng lại tới ở vài ngày, tuy cậu không nói gì nhưng Quả Quả có thể nhận ra cậu thỉnh thoảng sẽ cau mày ngẩn người, trong nhà hẳn đã bắt đầu có phản ứng.
Mặt mũi Bé Bé cũng đã rõ ràng hơn, khuôn mặt kia nhìn rất giống Phí Dương, hai người vừa nhìn đã biết là hai cha con. Lôi Bằng Phi lần đầu tiên gặp được Phí Dương, trước đó Quả Quả có nói qua quan hệ của y với Khúc Bình nhưng thấy Phí Dương ôm Bé Bé, Khúc Bình bên cạnh còn luôn miệng gọi ‘tâm can bảo bối’, cậu lại nghĩ tình yêu thật quá vĩ đại, ngay cả con gái của người yêu mình cũng có thể chấp nhận. Nghĩ vậy lại nhìn Quả Quả, nghĩ rằng nếu Quả Quả có con, cậu có thể chấp nhận không? Chỉ nghĩ tới việc Quả Quả có con với người khác, lòng cậu cứ tựa như bị dao cứa vậy, đoán rằng cả đời này cậu cũng không thể chấp nhận được, Quả Quả cũng không thể có con của chính mình, cậu nhất định càng phải đối xử tốt với cậu ấy. Nghĩ nghĩ lại càng quyết tâm nhanh chóng giải quyết chuyện trong nhà, tuyệt đối không thể để Quả Quả chịu thiệt thòi.