• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hạ Mộng cong khóe môi:

- Được, cứ cho là ông nói là tình hình thực tế đi, nhưng điều tra tiến triển đâu rồi? Có phải nhà Tần Văn Văn đã cho ông lợi ích gì không, nên ông mới kéo dài thời gian cho có lệ như vậy?

Lăng Hải lập tức chỉ vào Hạ Mộng kích động hét lớn:

- Cô vu khống tôi, lừa gạt người, tôi chưa bao giờ nhận đường kim mũi chỉ nào của nhà bọn họ!

Khi thấy phản ứng dữ dội của ông ta, Hạ Mộng không khỏi cụp mắt, ông ta rõ ràng là chột dạ.



- Có hay không, trong lòng ông không biết sao?

Sau khi Lăng Hải tức giận phất tay áo rời đi, Hạ Tiêu lo lắng nói:

- Em gái, sao em lại làm ông ta tức giận, liệu sau này ông ta có giở trò xấu không?

Hạ Mộng trầm giọng nói:

- Anh hai, anh chưa nhìn thấy sao? Cho dù chúng ta không đắc tội với ông ta, thì ông ta cũng sẽ không đứng về phía chúng ta.

Nhà Tần Văn Văn có thể lực, còn mua chuộc được người khác.

Đừng thấy phản ứng của ông ta giống như ông ta thật sự đang điều tra và nhà họ Tần kia không cho ông ta bất kỳ lợi ích, nếu ông ta ở đó để cản đường thì sao? Chúng ta không nói dối, chỉ cần điều tra viên đến đó kiểm tra, anh ta sẽ biết sự thật!

- Cũng đúng, nhưng mà em chưa từng nghĩ đến việc nói chuyện với nhà trường về việc học tiếp đại học sau khi chuyện này giải quyết xong sao? Anh thấy hiệu trưởng Cao khá tốt, chuyện này cũng không phải là không có cách.



Hạ Tiêu vẫn hy vọng em gái sẽ không đánh mất cơ hội vào đại học, dù sao trở thành sinh viên đại học không chỉ là mong muốn của anh cả và mẹ, mà còn là nguyện vọng sâu kín nhất chôn giấu trong lòng hắn.




Hạ Mộng lắc đầu, kiên quyết nói:

- Cho dù là có suy nghĩ, nhưng bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm Lăng và người phụ nữ nói chuyện ở trường ngày đó, em cũng không yên tâm.

Hơn nữa, em ở đây chỉ có một mình, không thể ngày nào cũng đề phòng bọn họ hoặc người nhà Tần Văn Văn trả thù được, đến lúc đó anh có thể giúp được em sao?

Hạ Mộng nói vậy, nhưng thực ra trong lòng cô đã có quyết định từ lâu rồi, cho dù cô cố gắng học tập để được nhận vào trường đại học để tiếp tục học, nhưng khi sóng gió bắt đầu, lúc đó cô còn chưa tốt nghiệp, những người trí thức đã gặp phải chuyện gì trong mười năm đó, cho dù cô chưa tự mình trải nghiệm nó, nhưng cô có thể nhìn thấy nó trong các tài liệu khác mà cô đã đọc ở tương lai.



Quan trọng hơn, cô vẫn còn là một cô gái, trong cái thời kỳ méo mó điên cuồng đó, bất cứ điều gì đáng sợ đều có thể xảy ra, không gì an toàn bằng việc ở bên cạnh mẹ và các anh.

Nếu đã biết rõ trong núi có hổ thì vì sao cô lại tự làm khổ mình chui đầu vào đó.



Hạ Tiêu lập tức lắc đầu:

- Là không lo được!

Nghe những gì em gái nói, hắn cũng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ đó.

So với việc là một sinh viên đại học, sức khỏe và an toàn của em gái là điều quan trọng nhất.



Hạ Mộng mỉm cười, cô biết chỉ cần cô nói như vậy, anh hai sẽ không nhắc lại nữa.

Đợi điều tra viên về quê điều tra có kết quả sẽ thì mọi chuyện sẽ rõ ràng, hiện giờ hai người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.



Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhanh chóng gửi một bức điện báo cho Tiết Minh Nguyệt để giải thích vấn đề.



Lần này Hạ Tiêu không cảm thấy tiếc tiền nữa.

Hắn muốn để Hạ Mộng làm bất cứ điều gì mà cô muốn.



Khi Tiết Minh Nguyệt ở nhà nhận được điện báo, bà vui mừng đến mức phát khóc nức nở ngay tại chỗ.

Người ta đều nói tất cả những người làm mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con cái, điều này không sai chút nào.



Từ lúc nhận được điện báo hai đứa nhỏ đã đến nơi an toàn, sau đó cũng không có tin tức gì nữa, một người làm mẹ như Tiết Minh Nguyệt không thể không lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra ở đó với hai đứa nhỏ nhà mình, nghĩ xem hai người ăn ở có tốt không, mọi chuyện có suôn sẻ không.

Dù sao đó cũng là một trường đại học, không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được, còn có chú của Tần Văn Văn có chức có quyền, lại có nhiều âm mưu thủ đoạn, nếu bọn họ mua chuộc người sau lưng thì phải làm sao? Cả ngày bà đều nghĩ về những điều này, liền gầy đi rất nhanh, khuôn mặt hốc hác nhìn thấy bằng mắt thường có thể thấy.



Bà vội lau nước mắt, rồi đến tây phòng xúc một ít gạo và bột mì, sau đó đặt thêm tám quả trứng, rồi cầm theo điện báo đến nhà của Hạ Hồng Anh ở sau phố.



Hạ Hồng Anh bị ốm kể từ khi cãi nhau với Hồ Bảo Quân ngày đó, đến nay vẫn không khá hơn chút nào.




Dương Vệ Quốc và con trai lớn đã đi làm, con gái nhỏ đã bắt đầu đi học, chỉ có con trai thứ là Dương Thanh Tuyền tạm thời nghỉ làm, thấy mẹ ốm nên hắn cũng không ra ngoài, ở nhà lo liệu mọi thứ.



Hạ Hồng Anh nằm trên giường, thấy Tiết Minh Nguyệt đang đến liền xoay người muốn ngồi dậy.



Tiết Minh Nguyệt vội vàng đưa túi vải cho Dương Thanh Tuyền, sau đó ngăn Hạ Hồng Anh lại:

- Hồng Anh em nằm xuống đi, vội vàng ngồi dậy làm gì.



Hạ Hồng Anh nói với giọng khàn khàn yếu ớt và:

- Không sao đâu, chị dâu, em nằm nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, vừa lúc chị vừa đến còn có thể nói chuyện phiếm.



Hạ Hồng Anh nhất quyết muốn ngồi dậy, Tiết Minh Nguyệt không thuyết phục bà nữa, đi tới giúp đỡ.



Lúc này, Dương Thanh Tuyền đang ngồi trên giường đất mở túi vải.



Hạ Hồng Anh nhìn thấy, trong lòng nóng lên, hốc mắt cũng có chút nóng:

- Chị đến đây là được rồi, còn mang cái này làm gì.



- Không phải là nghĩ cho em sao, đang ốm yếu ăn cái này xong liền có thể nhanh khỏe hơn chút.

Đừng khách sáo.



Tiết Minh Nguyệt lấy ra bức điện báo đưa cho Hạ Hồng Anh:

- Ta vừa nhận được điện báo, hai đứa nhỏ nói rằng trường đại học sẽ cử người đến điều tra, còn nói rằng hiệu trưởng rất tốt.

.

.



- Tốt quá rồi, chỉ cần kiểm tra thì sự thật sẽ sáng tỏ.



Hạ Hồng Anh cũng rất vui vẻ, nhưng bà học không tốt, cũng không nhận biết được nhiều chữ, vì vậy quay qua nhờ cậu con trai thứ hai đọc cho bà nghe.



Dương Thanh Tuyền nghe xong liền nhanh chóng cầm lấy, đọc to.



Sau khi nghe xong nội dung, khuôn mặt tươi cười vốn có của Hạ Hồng Anh đột nhiên biến mất, bà nhớ ra mẹ mình đã đi mấy ngày, lại không có tin tức gì.




- Chị dâu, người xuống điều tra là tốt rồi, nhưng mà bà nội nhà họ Hạ bên kia cùng Hạ Huy còn không thấy ló mặt ra, em cũng không biết phải làm sao.

Huống hồ, nếu nhà họ Tần ngày đó không chỉ đưa tiền, mà còn đưa cho hai người bọn họ lợi ích gì khác thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.



Tiết Minh Nguyệt sắc mặt cũng trầm xuống:

- Đúng vậy, khó nói.

Cho dùng chúng ta nói đoạn tuyệt với bà ấy thì cũng chỉ là nói miệng, những người xuống điều tra cũng sẽ không biết.

Nếu.

.

.



Tiết Minh Nguyệt biết mẹ chồng bà vì tiền thì có thể làm bất cứ điều gì.

Nếu nhà họ Tần hứa thu xếp hộ khẩu trên này cho Hạ Huy, thì chắc chắn Hồ Bảo Quân không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì.

Bà không muốn chuyện của con gái mình trở nên khó khăn hơn như vậy.



Hạ Hồng Anh cảm thấy Hồ Bảo Quân là do bà dẫn đến, cũng là trách nhiệm của bà.

Ngay lập tức túm tóc lại, sốt sắng nói:

- Chị dâu, nếu chúng ta tự mình đi tìm chắc chắn không tìm được.

Hay là để Thanh Tuyền đi cùng chúng ta đến chỗ làm của cha Tần Văn Văn.

Ngày hôm đó, ông ta đến nhà tìm bà ấy, lại còn cho tiền cho bà, mới dẫn đến những chuyện này, chúng ta không tìm ông ta hỏi thì tìm ai hỏi.



Trước đó Tiết Minh Nguyệt cũng muốn đến đơn vị của cha Tần Văn Văn, nghe vậy liền lập tức đồng ý.



- Vừa lúc cũng để cho người ở trong đơn vị của ông ta biết những chuyện thiếu đạo đức mà nhà ông ta đã làm.




.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK