• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một ngày sau khi Hạ Bằng cùng Lãnh Dịch Minh lên lâm trường trên núi, hắn đưa Lãnh Dịch Minh đi dạo một vòng quanh lâm trường và thăm một số gia đình những người đã sống ở đây nhiều năm.Sáng sớm hôm sau, Lãnh Dịch Minh cùng Hạ Bằng đi làm.Không khí trong lành của rừng núi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng hót líu lo vui vẻ của loài chim không biết tên nào đó, đôi khi còn có thể nhìn thấy những chú sóc nhỏ leo trèo, nhảy nhót qua lại trong rừng.Hạ Bằng thấy Lãnh Dịch Minh hết nhìn đông nhìn tây, bộ dáng thích thú, tự hào nói:- Trong rừng này của chúng tôi có rất nhiều thứ tốt, như rau rừng, trái cây, hạt thông, quả phỉ, gà rừng, thỏ hoang, còn có gấu, hươu, nai, các loại động vật, nếu may mắn gặp sâm rừng thì còn có thể bán lấy tiền nữa.Hắn vẫn là có chút cố kỵ Lãnh Dịch Minh, nên không đem chuyện Hạ Mộng bán sâm rừng một trăm năm mươi đồng nói ra.Lãnh Dịch Minh nghe Hạ Bằng nói, bộ dáng giống như đã thuộc làu làu, cũng làm hắn cảm giác được nơi này thật đúng là tài nguyên dồi dào.- Nơi này thực rất tốt, không khí trong lành hơn ở thủ đô, ở nơi này chắc chắn sống rất thọ.Hạ Bằng cười lắc đầu:- Sống thọ có thể không nói đến, dù sao mùa đông ở đây quá lạnh, thời gian lạnh lại kéo dài, cũng phải bốn năm tháng.

Nhắc mới nhớ, mười tòa kiến ​​trúc đứng đầu ở thủ đô đều là gỗ từ rừng của chúng tôi giao đến, tất cả đều là gỗ chất lượng tốt.- Tôi cũng nghe Hạ Mộng và Hạ Tiêu nói về chuyện này.


(Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN)Lãnh Dịch Minh thật tâm từ đáy lòng muốn giơ ngón tay cái với Hạ Bằng:- Mọi người vì xây dựng quốc gia cống hiến vật liệu, lại vận chuyển đến các nơi trong cả nước, thật sự đáng hoan nghênh.Hạ Bằng vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:- Cũng đâu có ghê gớm như vậy, không phải đều là vì góp phần làm cho đất nước chúng ta tốt hơn sao?Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới nơi Hạ Bằng làm việc.Khi tiểu trưởng đội vừa nghe Hạ Bằng nói Lãnh Dịch Minh là biên tập viên đến từ thủ đô, đến đây muốn chụp ảnh, hắn lập tức vô cùng nhiệt tình.

Những người công nhân khác cũng thấy tò mò, thú vị.Hạ Bằng cầm cưa máy, một người hỗ trợ đứng đối diện, ong ong ong vang lên hai ba phút, một cây thông đỏ rậm rạp đã đổ ầm xuống.Lãnh Dịch Minh tiến lên cẩn thận xem xét những vòng vân gỗ, ước tính cây thông đỏ này cũng đã hơn trăm năm tuổi, trong lòng hắn bỗng có một cảm xúc khó tả ập đến.

Sau khi tận mắt chứng kiến ​​những người công nhân đốn gỗ, cắt bỏ cành nhánh, cắt ngắn, phân loại, Lãnh Dịch Minh coi như đã có một cái nhìn sâu sắc về toàn bộ quy trình khai thác gỗ.Đến trưa, mọi người đều lấy đồ ăn mang theo ra ăn.Mai Hồng Diệp làm cho hai người họ bánh bao và dưa chua.

Lãnh Dịch Minh còn cố ý mang theo một khúc thịt khô mua với giá cao ở tỉnh lỵ, hắn và Hạ Bằng chia nhau mỗi người một nửa.(Tiểu Bất Hối - TiểuBấtHốiTN)Sau tan làm, hai người lại theo chân những người khác về khu nhà của công nhân, về nhà của Hạ Bằng.

Cách bài trí trong nhà của Hạ Bằng cũng giống như ngôi nhà dưới chân núi nhà hắn, ngôi nhà được chia thành hai phòng, nhưng diện tích lớn hơn chút.


Khi hai người vừa vào đến cửa, liền nghe được có tiếng người nói chuyện.Hạ Bằng vừa nghe liền biết đây là cô em vợ hắn, hắn vội vàng bước nhanh vào trong phòng.Chờ mở cửa, quả nhiên thấy Mang Hồng Mai đang đứng ở phòng bếp, sắc mặt Hạ Bằng lập tức có chút khó coi.- Tiểu Lục, cô tới khi nào?Mai Hồng Mai lập tức rũ mắt, ủy khuất nói:- Anh rể, buổi chiều em mới đến.

Chị Năm mang đồ về nhà, em trai ăn đồ ăn của nó xong còn cướp của em, sau đó bọn em cãi nhau, ba mẹ bênh nó đã đành, còn muốn đánh em, nên em mới bỏ chạy.Hạ Bằng tức giận nhưng không thể nói ngay, hắn trừng mắt nhìn Mai Hồng Diệp.

Nếu là lúc bình thường thì thôi đi, giờ có biên tập Lãnh ở nhà họ, em vợ lại chạy lên, thì thành ra cái gì.Mai Hồng Diệp chột dạ né tránh ánh mắt hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:- Tôi nào biết, bởi vì chút đồ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.Trước mặt Lãnh Dịch Minh, Hạ Bằng cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể khô khan giới thiệu một câu:- Anh Lãnh, đây là em vợ tôi.Mai Hồng Mai nhìn Lãnh Dịch Minh, từ ánh mắt đầu tiên cô ta đã nhìn trúng người này.

Cô ta chỉ cảm thấy bản thân đã lớn từng này, chưa từng thấy người đàn ông nào có thần thái cùng khí chất như vậy, hơn nữa cô ta còn biết hắn lại là sinh viên đại học, là người thủ đô, điều kiện lại tốt, càng làm cô ta động tâm.- Xin chào, tôi tên là Mai Hồng Mai.Lãnh Dịch Minh khách khí chào hỏi, chỉ nói một tiếng xin chào, sau đó về phòng rửa tay thay quần áo.Trong khi ăn, đôi mắt của Mai Hồng Mai nhìn chằm chằm vào Lãnh Dịch Minh.Mai Hồng Diệp lại không ngờ em gái nhỏ lại như vậy, cho dù có thích đi chăng nữa thì cũng phải rụt rè một chút, sao có thể lộ liễu như vậy, phía dưới gầm bàn cô ta âm thầm nhéo Mai Hồng Mai một cái.Mai Hồng Mai vừa muốn phát tác, liền nhìn thấy tư thái dùng cơm tao nhã của Lãnh Dịch Minh ở đối diện, cô ta đành nhịn xuống.Bởi vì điều kiện gia đình khá tốt cho nên từ nhỏ Lãnh Dịch Minh đã gặp qua rất nhiều cô gái xung quanh, cho nên hắn chỉ cần nhìn qua là có thể biết được chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt ấn tượng của hắn về Mai Hồng Diệp cũng kém đi nhiều, nhưng Hạ Bằng có thể là em họ của hắn, hắn vẫn phải giữ mặt mũi, dù sao ban ngày đều ở bên ngoài, chỉ có buổi tối là về đây, vài ngày là xuống núi, chịu khó mấy ngày.

Cơm nước xong Lãnh Dịch Minh liền trở về tây phòng.Hạ Bằng ôm một bụng lửa giận, miễn cưỡng ăn xong bữa tối.Mai Hồng Mai lần này đến nhà bọn họ thế mà lại có vẻ chăm chỉ, chủ động dọn bàn, dọn dẹp bát đĩa.Hạ Bằng đóng cửa lại, ánh mắt bực bội nhìn Mai Hồng Diệp đang ôm đứa nhỏ, đè thấp giọng hỏi:- Khi nào thì em gái cô rời đi?Mai Hồng Diệp vội vàng nhỏ giọng nói:- Tiểu Lục cũng đã tới rồi, ba mẹ ở nhà lại đang nóng giận, chúng ta cũng không thể lập tức đuổi con bé xuống, hơn nữa nó cũng chỉ ở một ngày hai ngày là về.Hạ Bằng rốt cuộc nhịn không được bạo phát, hắn chỉ vào chính mình tận lực đè thấp giọng nói:- Cô nghĩ tôi là đồ ngốc à? Biên tập Lãnh vừa đồng ý đến ở nhà ta, cô về mẹ đẻ, sau đó là em gái cô liền tới, tình cờ vậy sao? Tôi cảnh cáo cô người ta là sinh viên đại học ở thủ đô, lại làm ở đơn vị công tác tốt, người bình thường chưa chắc đã lọt vào mắt người ta đâu, nếu cô và em gái cô có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào thì tôi khuyên hai người nên dẹp bỏ nó đi, bằng không đừng trách tôi trở mặt với cô.Trong lòng Hạ Bằng, Lãnh Dịch Minh là ân nhân đã giúp đỡ gia đình hắn, sao hắn có thể khiến anh (Lãnh Dịch Minh) cảm thấy khó chịu.


Cô em vợ này của hắn là dạng người nào, hắn làm anh rể còn không biết sao? So với em gái hắn thì chính là một trời một vực, đâu đâu cũng không theo kịp.

Em gái hắn lớn lên xinh đẹp như vậy mà còn chưa dám mơ ước người ta, vậy mà cô em vợ này lại tơ tưởng, đúng là hão huyền.Mai Hồng Diệp thầm oán trách em gái cô ta thành sự thì ít, thất bại có thừa, cho nhìn trúng người ta cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy, dễ dàng làm người khác nhìn ra, nhưng cô ta không thể thừa nhận.- Đại Bằng anh hiểu lầm rồi, làm sao tôi có thể làm chuyện này.

Được rồi, tối nay cứ để nó ở lại một đêm, ngày mai tôi sẽ bảo nó trở về.Cho dù nghe được những lời này của Mai Hồng Diệp, nhưng Hạ Bằng vẫn cảm thấy khó chịu.- Ngày mai nhất định phải bảo nó về, không thì đừng trách tôi làm anh rể không cho nó mặt mũi, trực tiếp đuổi người..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK