• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hạ Mộng cho tới bây giờ vẫn luôn biết ơn hiệu trưởng Cao.

Nhưng chỉ có một người dù tốt đến đâu cũng vô dụng, trường học cũng không phải của riêng một người.

Hơn nữa khi tình hình phát sinh thay đổi,suy nghĩ và quyết định ban đầu cũng sẽ thay đổi.

- Thật sao? Vậy hãy nói với hiệu trưởng Cao rằng ông ấy không cần phải vội vàng ra viện, lát nữa sẽ có người đến bệnh viện phỏng vấn ông ấy.

Lăng Hải nghe vậy, trong lòng suy nghĩ như chìm xuống đáy.

Hạ Mộng giới thiệu với Thẩm Lâu:
- Phóng viên Thẩm, đây là chủ nhiệm Lăng.

Khi tôi và anh hai đến trường hai lần, là ông ấy đã đón tiếp chúng tôi, ông ấy cũng có mặt trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua, ông ấy cũng là người nắm rõ tình huống nhất.

Sắc mặt Lăng Hải trầm xuống, ông ta xem như là nhìn ra, Hạ Mộng này hiện tại là dầu muối không ăn.

Thẩm Lâu tiến lên một bước, đưa tay phải ra, lịch sự nói:

- Chủ nhiệm Lăng, xin chào, tôi là Thẩm Lâu đến từ Tin tức Bắc Kinh.

Lăng Hải chỉ có thể đè nén tâm trạng hỗn loạn, hơi cúi xuống, dùng hai tay bắt tay nở nụ cười cứng ngắc:
- A, xin chào, phóng viên Thẩm.

Sau khi Thẩm Lâu thu tay lại, lập tức lấy sổ tay và bút ra:
- Văn phòng chủ nhiệm Lăng ở đâu? Hay trực tiếp nhận phỏng vấn của tôi ở đây?
- Chuyện này...!
Lăng Hải không muốn tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nhanh chóng nhìn Hạ Mộng, trên mặt lộ vẻ lo lắng, khẩn cầu:
- Đồng chí Hạ Mộng, nếu có gì không vừa ý, chúng ta vẫn có thể thương lượng..

Thực sự là không cần phải tìm một phóng viên đến tố cáo.

Hạ Mộng đanh mặt, lắc lắc tay nói,
- Chủ nhiệm Lăng, lời này sai rồi.

Tôi tìm phóng viên tới cũng không phải là vì tố cáo, mà là vì chứng minh chúng tôi trong sạch.

Hạ Tiêu vẫn như cũ tức giận thở phì phì, hắn hất cằm lên nói:
- Đúng vậy.

Em gái tôi rõ ràng là bị mạo danh vào đại học, kết quả lại biến thành chúng tôi đã sớm biết chuyện mạo danh này, lại còn nói đồng ý, nhưng sau đó lại bởi vì vấn đề tiền bạc liền nảy sinh mâu thuẫn, cho nên mới tới trường học phản ánh, muốn làm Tần Văn Văn thôi học, chuyện này phải làm rõ ràng mới được.

Thẩm lâu cũng lời lẽ chính đáng nói:
- Hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn và điều tra sự thật, sau đó dùng sự thật để nói.

Đây là nhiệm vụ và nghĩa vụ của tôi với tư cách là một phóng viên.

Tôi hy vọng rằng chủ nhiệm Lăng sẽ không làm khó như vậy.

Ba người bọn họ kẻ xướng người hoạ, làm Lăng Hải thật muốn khóc, ông ta lau mồ hôi trên trán, rất nhanh nói:
- Thật ra, sau khi hai người đi, thư ký Khổng đã khiển trách tôi rất nặng, tôi cũng nhận ra lỗi lầm của mình, tôi không nên khẳng định khi mà tôi chưa tìm hiểu kỹ.

Chúng tôi cũng đã họp và đưa ra một phương án mới là cho Tần Văn Văn, người giả mạo cô thôi học, thứ hai là một khoản tài chính bồi thường, nếu cô muốn tiếp tục học đại học của chúng tôi, điều đó cũng có thể.

Đồng chí Hạ Mộng, cô cảm thấy hài lòng với cách xử lý này không?
Trên thực tế, hiệu trưởng Cao là người đã đưa ra đề xuất khôi phục việc học cho Hạ Mộng, nhưng đã bị ông ta và thư ký Khổng bác bỏ với lý do chưa từng có tiền lệ, cuối cùng, thiểu số tuân theo đa số, nó bị bác bỏ.


Ai có thể ngờ hiện tại tình thế đảo ngược, ông ta lại phải chủ động đem chuyện này nói ra, vì sợ Hạ Mộng không đồng ý.

Đồng tử của Thẩm Lâu co rút lại, lập tức lo lắng nhìn Hạ Mộng, như sợ cô có thể lung lay mà đổi ý.

Chung quy có thể lấy lại học tịch tới trường học và trở thành một sinh viên đại học, sự cám dỗ này không hề nhỏ.

Hạ Tiêu cũng nhìn Hạ Mộng, nếu là trước kia, hắn có thể có chút suy nghĩ, nhưng bây giờ hắn lại không dám để em gái một mình ở dưới mái hiên của những người này.

Hạ Mộng vốn dĩ không muốn học đại học nữa, đương nhiên sẽ không bị dụ dỗ gì cả, nhưng cô cảm thấy cảnh tượng này vô cùng mỉa mai.

- Chủ nhiệm Lăng, bây giờ cho dù ông đồng ý cho tôi tiếp tục đi học lại trường này, tôi cũng không dám đi học nữa.

Đừng lãng phí thời gian, mong ông hãy nhận lời phỏng vấn càng sớm càng tốt.

Ông không muốn tìm ra sự thật sao?
Lăng Hải muốn nói là không muốn, hoàn toàn không muốn.

Đúng lúc này, ngoài cổng đột nhiên có tiếng xe đạp.

Tất cả mọi người nhìn ra theo bản năng.

Thấy thư ký Khổng đi xe đạp đi tới, trên tay lái còn treo cái cặp công văn.

Khổng Vịnh Chí vừa thấy trường hợp này, trong lòng liền có cảm giác không tốt.

Nhìn người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh hai người Hạ Mộng, tay còn cầm một cuốn sổ và một cây bút, ngay lập tức ông ta cũng có một chút suy đoán về thân phận của anh ta.

Hạ Mộng cố tình cao giọng lên giới thiệu với Thẩm Lâu:
- Phóng viên Thẩm đây là Thư ký Khổng của trường.

Thẩm Lâu lập tức đi lên trước, cùng Khổng Vịnh Chí chào hỏi.

Sau đó liền biết được thế nhưng thật sự là phóng viên, hơn nữa còn là từ Tin tức Bắc Kinh, Khổng Vịnh Chí một bên khách sáo chào hỏi, một bên lặng lẽ ném cho Lăng Hải đang đứng đó cái liếc mắt sắc như dao.

Ngay sau đó, Hạ Mộng và những người khác được Khổng Vịnh Chí khách khí mời vào văn phòng.


Thừa dịp gọi người pha trà, rót nước, Khổng Vịnh Chí âm thầm sắp xếp người đến bệnh viện tìm Cao Bác Viễn, xem liệu ông có thể hay không đứng ra trấn an và thuyết phục Hạ Mộng, đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Thật không may kế hoạch của ông ta chung quy cũng sẽ thất bại, cho dù hiệu trưởng Cao có đến thì Hạ Mộng cũng vẫn như cũ không có thay đổi chủ ý.

Hạ Mộng nhìn bộ dạng Cao Bác Viễn còn chưa khỏe, chân thành nói:
- Hiệu trưởng Cao, chúng tôi từ quê nhà đến đây, chỉ muốn báo cáo với nhà trường chuyện tôi đã bị mạo danh vào trường học, hy vọng hãy để trường học có thể cho chúng tôi công lý.

Lại không nghĩ rằng, sự tình biến đổi bất ngờ.

Đầu tiên là ở là chủ nhiệm Lăng nói với chúng tôi cho có lệ, sau lại may mắn được gặp ngày ở bệnh viện, chúng tôi còn cho rằng cuối cùng chờ đến được đến lúc mây tan thấy trăng sáng, nhưng mà tổ điều tra của trường chạy từ đây tới ngàn dặm xa xôi điều tra, cuối cùng cũng chỉ nghe lời nói một bên của người đã đoạt tuyệt quan hệ với nhà chúng tôi liền tin là thật, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chất vấn chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ muốn được trả lại trong sạch, vì vậy chúng tôi không thể không đưa ra hạ sách này, cho nên, tôi chỉ có thể hướng ngài nói một tiếng xin lỗi.

Cao Bác Viễn thở dài thật sâu, ông cảm thấy xấu hổ, càng xấu hổ vì đã để xảy ra sai sót như vậy ở ngay địa bàn quản lý của mình, ông vô cùng bực bội, không nghĩ tới người phía dưới lại làm việc như vậy.

Rõ ràng mọi chuyện có thể điệu thấp và nhẹ nhàng giải quyết tốt vấn đề,cuối cùng lại biến thành kết cục lên báo..

- Hai người không cần phải nói xin lỗi tôi.

Là tôi nên nói lời xin lỗi, vẫn là do người lãnh đạo như tôi đã không làm được chặt chẽ, để cô phải trải qua nhiều bất công cùng ủy khuất...Nếu muốn điều tra phỏng vấn, cũng nên là tôi tiếp nhận.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhìn Cao Bác Viễn, tâm tình trở nên có chút phức tạp.

Khổng Vịnh Chí đột nhiên trở nên lo lắng:
- Lão Cao …
Ông ta vội vàng tìm Cao Bác Viễn đến trường học, không phải để ông nhận phỏng vấn.

Cao Bác Viễn xua tay để ông ta đừng nói nữa.

- Phóng viên Thẩm, chúng ta bắt đầu.

Thẩm Lâu ngay lập tức nhìn ông, sau đó di chuyển ghế của mình, mở nắp bút và sổ ghi chép, sau đó nhìn chằm chằm vào Cao Bác Viễn với ánh mắt như thiêu đốt, bắt đầu cuộc phỏng vấn..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK