Chu Bắc Thành rất biết ơn và kính trọng Bạch Hoằng Nghị, vì vậy anh nhẹ nhàng nói:
- Anh chưa từ bỏ, vậy tại sao phải thuyết phục tôi?
Bạch Hoằng Nghị thở dài, nhìn lại từ chính bản thân mình, hắn cũng có thể hiểu được tâm tư của cậu.
- Thực ra dựa vào thế lực cùng khả năng của cậu, không theo chúng tôi thật đáng tiếc, nhưng cậu nhỏ của cậu đã từng nói anh ấy không muốn cậu đi theo con đường của anh ấy...
- Đúng vậy, cậu nhỏ đã từng nói với tôi.
Nếu không phải là cha mẹ anh ngăn cản thì Chu Bắc Thành đã theo chân, làm việc giống như cậu nhỏ.
Sau này, khi cậu nhỏ mất, mẹ anh luôn cảm thấy may mắn bà đã cố gắng ngăn cản anh, nhưng Chu Bắc Thành lại luôn cảm thấy giống như có một khuyết thiếu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm về Lục Văn Thao, thời gian cũng qua nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh đã đi tới chân núi.
Chu Bắc Thành biết rõ Bạch Hoằng Nghị là người hiểu cáo lông đỏ nhất, hơn nữa anh cũng muốn cảm ơn hắn đã giúp đỡ vụ án của Hạ Mộng, vì vậy liền mời Bạch Hoằng Nghị đến một nhà hàng quốc doanh ăn tối.
Bạch Hoằng Nghị cố ý nhắc đến Hạ Mộng:
- Nghe nói cô gái nhỏ xinh đẹp mà cậu cứu là đồng nghiệp cùng đơn vị với cậu.
Bất chợt, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng vụt qua trước mắt Chu Bắc Thành, khóe môi anh nở nụ cười nhỏ:
- Đúng vậy.
Bạch Hoằng Nghị mỉm cười:
- Hai người thật là có duyên.
- Đúng vậy.
Chu Bắc Thành cũng thừa nhận điều này.
Anh biết Bạch Hoằng Nghị sẽ không dễ dàng nói ra chuyện anh muốn biết, nhưng không sao, anh có kiên nhẫn, không vội vàng.
Qua ba vòng rượu, năm vòng thức ăn thì vẻ mặt Chu Bắc Thành vẫn như thường, không say, còn Bạch Hoằng Nghị khuôn mặt đã đỏ bừng, đôi mắt lờ mờ.
Khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Hoằng Nghị dùng sức lau mặt vài cái thật mạnh.
- Tôi biết cậu muốn hỏi chuyện gì, nhưng tôi thật sự không thể nói cho cậu...!Nhưng nếu tôi không nói gì, có lẽ...!cậu đi theo tôi.
Hắn nói xong lại nhịn không được che miệng ho khan
- Được.
Chu Bắc Thành nhìn hắn vì ho khan mà tấm lưng ọp ẹp gập xuống, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Một bên khác sau khi hai cha con nhà họ Tần bị bắt đi, Tần Nghĩa Xương bị điều tra dò hỏi một chút liền được thả, còn Tần Văn Văn lại bị nhốt lại.
Tần Nghĩa Xương biết việc cần thiết bây giờ là phải tìm được cách cứu con gái ra ngoài, vì vậy khi vừa về tới nhà, nhìn thấy vợ ông ta đang đang khóc lóc, ông ta ngay lập tức lôi kéo vợ đi đến chỗ Trần Quốc Thắng.
Bây giờ Trần Quốc Hương thậm chí còn không có sức để hận Hạ Mộng, Tiết Minh Nguyệt hay bất cứ ai, giờ bà ta chỉ muốn nghĩ cách làm thế nào để gánh tội cho con gái mình.
- Anh à, anh có thể nghĩ cách giúp em được không, dù sao em cũng đã từng tuổi này, vào bao lâu cũng chẳng sao, nhưng Văn Văn còn nhỏ không thể ngồi tù được, nếu nó vào tù rồi cuộc sống sau này của nó không phải sẽ bị hủy hoại sao?
Tần Nghĩa Xương và Trần Quốc Hương đều có chung ý kiến, đều không muốn con gái phải vào tù.
Ông ta lo lắng nhìn anh vợ.
Trần Quốc Thắng đang hút thuốc, miệng phun từng đợt khói trắng, khuôn mặt đen như đáy nồi, ông ta không nói lời nào.
Càng như vậy Trần Quốc Hương lại càng nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng.
Bà ta luôn cảm thấy rằng nếu con gái ở đó thêm một phút, thì sẽ nhận thêm một phần hành hạ, thống khổ.
Nhìn thấy Trần Quốc Thắng không nói lời nào, bà ta nhịn không được hét lên một tiếng:
- Anh, đến lúc này rồi, anh nói cái gì đi, em vội muốn chết rồi.
Trần Quốc Thắng dập dập tàn thuốc, cau mày nói:
- Việc này không phải cô muốn thay thế nó là có thể thay thế được? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn không có đầu óc như vậy.
Ông ta lần này đã biết cháu gái tùy hứng là tại ai, nếu theo em rể thì có lẽ đã tốt hơn, chắc chắn sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.
Trần Quốc Hương đau khổ lại lo lắng khóc:
- Em chính là không đầu óc, vậy thì sao, nếu anh có đầu óc, thì anh nhanh nghĩ biện pháp cứu Văn Văn nhà em ra đi.
Con bé vốn dĩ bởi vì những chuyện gần đây mà lo lắng, sợ hãi, buổi tối còn gặp ác mộng, ở nơi đó có khi phát điên mất.
Trần Quốc Hương hiểu rõ hơn ai hết tình trạng tinh thần hiện tại của con gái mình rất bất thường, vì vậy bà ta lo lắng muốn chết.
Tần Nghĩa Xương bây giờ coi Trần Quốc Thắng giống như cọng rơm cứu mạng, sợ vợ vội vàng mà chọc giận ông ta, nên kéo kéo vợ một cái.
Trần Quốc Hương tức giận đẩy ông ta ra:
- Đừng có đụng vào tôi, tất cả đều tại ông, nếu lúc đó ông không mở cửa thì đâu đến nông nỗi này, ông làm bố thế này sao, chính tay giao con gái ông ra?
Khóe miệng Tần Nghĩa Xương chua xót như ăn phải hoàng liên, hai mắt đỏ lên muốn phản bác:
- Bà cho rằng tôi muốn sao, cho dù tôi không mở cửa, người khác cũng sẽ...
- Đừng nói nữa, rốt cuộc cũng là ông vô dụng.
Trần Quốc Hương thật hối hận đã không về nhà sớm một chút.
Nhìn vợ chồng em gái cãi vã, Trần Quốc Thắng xoa xoa cái đầu đau đớn vì mệt mỏi.
- Được rồi, hai người có thể dừng, vẫn là nói cái gì có tác dụng đi.
Trần Quốc Hương xúc động hét lên:
- Nói những cái đó vô dụng, anh, anh nói điều gì có tác dụng đi, chúng ta rốt cuộc nên làm sao bây giờ.
Tới lúc này rồi, người làm cậu như anh cũng không thể buông tay mặc kệ nó được.
Trần Quốc Thắng thật sự là bị Trần Quốc Hương làm cho tức đến điên rồi, trên trán gân xanh nảy lên:
- Tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, tâm sức vì chuyện của gia đình cô, có khi nào tôi mặc kệ chưa?
Trần Quốc Hương hối hận đã nói không lựa lời, vội nhận sai:
- Anh, anh cũng đừng chấp nhặt với em, em cũng là bởi vì quá sốt ruột thôi, gần đây Văn văn không tốt lắm, buổi tối đều ngủ không yên.
Trần Quốc Thắng nghe xong thật muốn ném cái gì đó.
- Nó không ngủ được sao? Vậy tôi có ngủ được không? Cô có biết vì đứa con gái ngoan mà cô nuôi nấng gây ra chuyện này mà tôi bị động như thế nào không? Mọi thứ đã được sắp đặt xong thì đều bị nó không biết lượng sức mà làm bậy mà phá hỏng hết, nếu nó thật có thể tìm được người giết chết Hạ Mộng, tôi cũng không nói cái gì, nhưng kết quả Hạ Mộng bình an vô sự, lại còn đụng trúng cháu trai lãnh đạo cũ của tôi……
Nghe nói mẹ cô ta đã nhận được điện báo rồi, mấy ngày tới những người điều tra từ trường đại học sẽ tới, lại còn đưa người của bộ xuống nữa, muốn tôi làm gì? Còn có những người dính líu đến việc này thì sao? Cô đến dạy tôi đi.
Trần Quốc Thắng buồn bực vì tin tức mà ông ta biết được, nhưng chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, ông ta lại vừa nghe được tin cháu gái bị bắt.
Còn đang vắt óc nghĩ biện pháp đối phó thì đứa em này lại đến bắt ông ta phải suy nghĩ ngay lập tức.
Ông ta đời này chưa từng thấy hối hận như vậy.
Nếu ông ta không đồng ý giúp mạo danh, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trần Quốc Hương không biết tất cả mọi chuyện này đều liên quan với nhau, vì vậy không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Vậy...!em nên làm gì bây giờ?
Tần Nghĩa Xương cũng hoảng sợ, không biết phải làm sao, nhưng làm một người đàn ông, ông ta lý trí hơn Trần Quốc Hương.
- Anh, anh có thể cứu Văn Văn ra trước khi những người đó đến không?
Trần Quốc Thắng thở dài một hơi:
- Lần này, tôi xem như bất lực, bởi vì vụ án giao cho người khác, không thể nhung tay vào được.
Tần Nghĩa Xương và Trần Quốc Hương hoàn toàn chết lặng....
Danh Sách Chương: