• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Mẹ, đây là anh Lãnh và anh Thẩm.

Anh hai và con lần này đến Bắc Kinh may mắn có hai người giúp đỡ...
Ngay khi Hạ Mộng vừa dứt lời, Hạ Tiêu đã vội vàng nói thêm:
- Đúng vậy, Anh Lăng là nhà xuất bản, còn anh Thần là phóng viên.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Tiết Minh Nguyệt mặc dù không hiểu tại sao con trai, con gái bà lại có thể quen biết những người này, nhưng bà cũng không ngại, càng nhiệt tình cảm kích, vội dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, mặt tươi cười tiếp đón bọn họ:
- Thật cám ơn hai người, mau vào nhà, vào nhà nói chuyện.
Thẩm Lâu lịch sự chào hỏi.

Lãnh Dịch Minh có cảm giác hắn đang phải cố gắng trấn định, chỉ kêu một tiếng bác gái, liền không dám nói chuyện nữa, bởi vì, khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiết Minh Nguyệt, trong lòng hắn liền lộp bộp rơi xuống.

Mẹ của Hạ Mộng và bà ngoại hắn giống nhau tới bảy tám phần.

Cho dù ông ngoại hắn nói mẹ hắn Sở Thanh Nhã cũng có vài điểm giống bà ngoại, nhưng mẹ của Hạ Mộng còn giống bà ngoại hơn, giống ở rất nhiều chỗ như vầng trán, khuôn mặt gần như giống hệt nhau.

Nếu nói chỉ một hai chỗ thì có lẽ chỉ là sự trùng hợp, nhưng giống tới bảy tám phần thì không thể không khiến người khác suy nghĩ.
Sau khi mời Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu vào Đông phòng, mọi người cùng ngồi xuống trò chuyện, Tiết Minh Nguyệt lập tức nói vấn đề bà quan tâm nhất:
- Mọi chuyện xong rồi sao? Người trường học gửi đến điều tra, trở về đã nói sao?
Hạ Mộng cùng bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, cô trước một bước cười nói:
- Đã làm xong, Tần Văn Văn chắc chắn sẽ bị thôi học.

Anh Thẩm bọn họ tới là phỏng vấn, sau đó đưa chuyện này lên báo.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Về những chuyện mà Hồ Bảo Quân và những người khác đã làm, hay những chi tiết bên trong, cô cũng không nghĩ nói cho bà biết, dù sao thì bây giờ họ cũng mới trở về, Hạ Mộng cũng không muốn nhắc đến chuyện đó với Tiết Minh Nguyệt, cô lo bà ấy tức giận mà tổn hại cơ thể.
Vừa nghe nói sẽ lên báo, Tiết Minh Nguyệt lại cảm thấy có chút không ổn;
- Đưa lên báo, thì không phải là cả nước sẽ biết chuyện của gia đình chúng ta sao?
Hạ Tiêu cũng hiểu suy nghĩ của Hạ Mộng, hắn cũng cố ý không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ nói về những chuyện giúp bà hả giận:
- Mẹ, cho mọi người đều biết không phải là tốt hơn sao? Đến lúc đó, nhà Tần Văn Văn hay nhà cậu của cô ta cho dù có lợi hại đến đâu, cũng có người trị được hắn, còn có những người tham dự trong đó, một người cũng đều đừng mong chạy được.
Thẩm Lâu gật đầu nói:
- Đúng vậy, mở rộng tầm ảnh hưởng, cho dù có người muốn bảo vệ bọn họ, chắc chắn sẽ không thể bảo vệ được.

Chỉ có như vậy, mới thực sự đòi lại công lý cho con gái bác.
Trong nháy mắt Tiết Minh Nguyệt không còn cảm thấy việc lên báo là điều tồi tệ nữa.

Bà hận chết đám người nhà họ Tần, cùng những cái đó tham dự trong chuyện mạo danh con gái vào đại học, hận không thể làm cho từng người bọn họ gặp báo ứng.

Đáng tiếc nhà bà cũng chỉ là người dân bình thường, tám đời bần nông, không ai có năng lực, bị ức hiếp đến trên đầu thì ngoài phẫn nộ cùng không cam lòng ra thì cũng không biết làm gì khác.
- Nếu thật sự có thể làm cho bọn họ đã chịu trừng phạt, lấy lại công đạo cho con gái tôi, vậy thì mọi người chính là đại ân nhân của gia đình tôi.
Thẩm Lâu vội vàng xua tay:
(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
- Bác gái à, bác đừng nói như vậy.

Đây là việc chúng cháu nên làm với tư cách là một phóng viên, cháu cũng muốn cảm ơn con trai và con gái của bác đã chúng cháu một cơ hội.
Sau khi mọi người nói chuyện vui vẻ một lúc, Tiết Minh Nguyệt biết hai người hiện đang ở nhà khách, lập tức quay qua trách Hạ Mộng và Hạ Tiêu:
- Hai đứa các con đúng là thật.


Người ta từ xa xôi đến đây là vì việc của nhà chúng ta, sao lại để bạn con ở nhà khách.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu liếc nhau không nhịn được cười.

Lúc Thẩm Lâu mãnh liệt yêu cầu đi ở nhà khách, hai người liền đoán được sẽ có một màn này.
Thẩm Lâu nhìn thấy Lãnh Dịch Minh có chút thất thần từ sau khi vào nhà, hắn nhanh chóng nói:
- Bác gái, bác đừng trách hai người họ, chúng cháu là đang đi công tác, nên ở trong khách đến lúc trở về cũng tiện nói chuyện.
Tiết Minh Nguyệt nghe vậy tất nhiên là không thể nói gì thêm:
- Vậy thì hai đứa ở đó nhưng ăn cơm là phải tới đây ăn, tuy hơi đạm bạc nhưng cũng tốt hơn là tự mình ứng phó qua bữa.
- Được, bác gái, vậy chúng cháu sẽ không khách khí nữa.
(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Tiết Minh Nguyệt vui vẻ cười nói:
- Đúng vậy!
Bà vui vẻ, hớn hở đi nấu cơm, Hạ Mộng cũng đi phòng bếp hỗ trợ.
Hạ Tiêu đem những đồ mua được mang về, chuyển hết vào tây phòng.
Thừa dịp trong phòng chỉ có hai người, Thẩm Lâu đụng đụng vài cái vào bả vai Lãnh Dịch Minh, đè thấp thanh âm nói:
- Cậu nha rốt cuộc bị làm sao thế? Miệng bị bôi keo sao? Đây không giống phong cách thường ngày của cậu.
Lãnh Dịch Minh xoa xoa vai anh, giả vờ bình tĩnh cười nói:
- Tớ là ngồi xe ngồi mệt mỏi, lười nói chuyện, với lại có cậu nói rồi, thêm tớ làm gì.
Thẩm Lâu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới:
- Thân thể của cậu cũng chẳng tốt chút nào.
Lãnh Dịch Minh lập tức ngồi thẳng dậy:
- Khá lắm, đại gia ta sức khỏe rất tốt.
Hạ Tiêu đã thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, lúc này mới tiến vào cùng bọn họ nói chuyện.
Thẩm Lâu cũng không nghiên cứu thêm.
(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Trong nhà bếp.
Hạ Mộng và mẹ một bên bận việc, một bên trò chuyện

Tuy rằng Tiết Minh Nguyệt đã từng gửi cho hai người một bức điện báo, nói chuyện Tần Văn Văn bị bắt, nhưng chuyện thì rất dài lại chỉ có thể gói gọn trong vài chữ, nào có thể nói rõ ràng, cho nên cô rất tò mò về mọi chuyện.
Tiết Minh Nguyệt đã sớm nghẹn một bụng chuyện muốn nói cho con gái, chẳng qua là vừa mới nãy lo theo tiếp khách nói chuyện, không có cơ hội nói với cô.

Bà lập tức nói hết mọi chuyện, nào là chuyện bà cùng Hạ Hồng Anh, Dương Thanh Tuyền đi đến đơn vị của Tần Nghĩa Xương, lại theo tới nhà ông ta, sau đó đánh cha con bọn họ như thế nào, tất cả đều nói.
Nghe được mọi chuyện, Hạ Mộng thấy cực kỳ thoải mái, thiếu chút nữa muốn vỗ tay khen ngợi, đồng thời cũng cô cũng rõ ràng, là bọn họ làm mẹ cô tức đến điên rồi, bằng không không có khả năng bà sẽ động thủ.
Sau khi Tiết Minh Nguyệt nói xong, bà không khỏi than thở:
- Con cái đứa nhỏ này, có phải ngày xảy ra chuyện con đã biết là Tần Văn Văn cùng nhà bọn họ sai người làm không? Tại sao con không nói thật cho mẹ biết.

Nếu không phải mẹ cùng cô con vừa vặn đi theo tới nhà nhà bọn họ, kịp lúc thấy người ta tới bắt Tần Văn Văn, có khi bậy giờ còn chẳng hay biết gì.
Hạ Mộng thấy mẹ càng nói cùng kích động, vội trấn an giải thích:
- Ngày đó con cũng không xác định có phải nhà bọn họ sai khiến hay không, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, con làm sao có thể nói ra, chẳng may mọi người trong lúc nóng giận đi tìm nhà họ Tần lý luận hoặc đánh nhau thì làm sao bây giờ? Lúc đó con với anh lại sắp đi thủ đô, con không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Tiết Minh Nguyệt có thể hiểu được suy nghĩ của con gái, nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy khó chịu.
(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
- Sau này con có chuyện gì cũng không được giấu mẹ nữa, lúc ấy khi mẹ vừa nghe được, mọi chuyện, đầu mẹ muốn nổ tung rồi.
Hạ Mộng ôm Tiết Minh Nguyệt hứa hẹn:
- Con sẽ không giấu mẹ chuyện gì nữa.
- Này còn được.
Tiết Minh Nguyệt lau tay trên tạp dề, rồi bóp mặt Hạ Mộng thấy còn chưa đủ còn nhéo nhéo hai cái:
- Đừng nói là khí hậu ở thủ đô thích hợp nuôi dưỡng người ta, nhìn con gái tôi này hiện tại này sắc mặt trắng nõn, gương mặt tinh tế, càng nhìn cà v đẹp mắt, tiểu tử thúi kia cũng có tinh thần hơn nhiều.
Hạ Mộng thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay Tiết Minh Nguyệt, cảm giác thật thỏa mãn.
- Đúng rồi, mẹ còn chưa nói sau khi Tần Văn Văn bị bắt còn có tin tức gì sao?
Tiết Minh nguyệt buông tay xuống, thở dài:
- Mẹ cũng không biết là thật hay giả, nghe nói Tần Văn Văn điên rồi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK