“Cậu Vũ đấy à? Cậu đi đâu đến lúc này mới tới!”
Mạc Vũ đã nghe qua tình trạng của Định Bật không khỏi đau xót, bước lại nắm lấy vai gã cười nói: “Chú ốm đã khỏe chưa?”
“Khỏe cái gì chứ! Ở nơi khỉ gió này, khí hậu lạnh giá chợp mắt một tí cũng chẳng được!”, Đinh Bật vừa nói, vừa ngước nhìn lên phát hiện ra Lý Tiềm Xuân thì ‘ồ’ lên một tiếng: “Cô Xuân đó phải không?”
Lý Tiềm Xuân bước lại chào gã một cái, cười nói: “Vâng! Lâu ngày không gặp. Anh Đinh Bật trong người thấy thế nào rồi?”
Đinh Bật xua tay nói: “Thật ngại quá! Mời cô ngồi chơi!”, Gã vừa nói, vừa gắng gượng rời khỏi giường. Mạc Vũ ngăn lại nói: “Chú cứ nghỉ ngơi trước đi!”, Nói rồi quay sang mời Lý Tiềm Xuân ra ghế nghỉ ngơi.
Nguyễn Thị Hồng mang hành lý của Lý Tiềm Xuân đến cái tủ trống cất vào đó khóa kỹ, rồi đưa chìa khóa lại cho cô: “Đây là chìa khóa của chị!”
Lý Tiềm Xuân cầm chìa khóa, lấy làm áy náy lắm, gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn mọi người đã cho tôi ở nhờ.”
“Chỉ còn năm hôm nữa là đến ngày tựu võ rồi. Chị không cần phải nói lời khách sáo làm gì, ở lại cùng mọi người cho vui, có gì đầu mà phiền nhiễu.”, Nguyễn Thị Hồng vội chạy đi pha trà nước, bỏ thêm củi vào lò sưởi.
Đinh Bật không chịu nằm xuống, khoác mền bước lại ghế ngồi cùng với mọi người, trách Mạc Vũ mấy câu. Lý Tiềm Xuân nghe vậy liền giải thích qua một lượt. Đinh Bật mới hòa hoãn trở lại, mặt mày càng thêm xanh xao ủ rũ: “Hóa ra cậu Vũ lại gặp ả ta nữa à?”
Mạc Vũ gật đầu: “Cũng may ả bị quan viện Nghệ Bắc bắt đi rồi!”
“Vết thương cậu thế nào?”
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi!”, Mạc Vũ cười xòa.
Đinh Bật nghe vậy lấy làm yên tâm, đưa tay bụm miệng ho xụ xụ mấy tiếng.
Lý Tiềm Xuân đã học qua nghề thuốc xem sắc mặt Định Bật, biết gã chỉ do lo nghĩ nhiều mà phát bệnh, không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ an tĩnh nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi. Thấy chủ tớ hai người quan tâm nói chuyện, cô không khỏi cảm thán gia thế của mình, trước kia không biết trọng dụng người ngay thẳng để xảy ra bao nhiêu là chuyện.
Nguyễn Thị Hồng mang trà nước đến, rồi chạy ra ngoài, một lúc sau Nguyễn Bành Thái, Lê Long, Lê Anh Thư ba người đi lại hỏi thăm tình hình Mạc Vũ. Mạc Vũ đầu đuôi kể lại chuyện hôm đó cho mọi người nghe, ai cũng gật gù cho cậu gặp may.
Lê Anh Thư tính tình trẻ con, suốt mấy tháng trên đường đi chỉ có mỗi Nguyễn Thị Hồng bầu bạn, nhưng tính tình hai người không hợp thành thử đâm ra rầu rĩ buồn chán. Cô thấy Lý Tiềm Xuân xinh đẹp, tính tình nhã nhặn vừa qua lại mấy câu đã trở nên thân thiết với cô ra mặt. Nguyễn Thị Hồng vốn không ưa gì Lê Anh Thư, thấy vậy chỉ khẽ bĩu môi xem thường.
Cả bọn hàng huyên đến quá trưa thì cùng đến tiền sảnh khách sạn gọi bữa, chỉ có mỗi Đinh Bật là từ chối ra ngoài. Đã quá giờ ăn trưa, nhưng tiền sảnh khách sạn vẫn đông nghịt người, cả bọn phải ngồi tít ở một góc khuất. Nguyễn Thị Hồng ở đây mấy năm đã quen với tình cảnh này không lấy gì làm lạ. Cô cho hay khách sạn ngày thường rất vắng khách, chỉ có vài tháng trong năm là nhộn nhịp như vậy thôi. Mấy năm trước cô cùng các học viên lưu lại võ quán, không có việc gì làm, tụ tập thành nhóm vào rừng săn bắn, nhờ những dịp như thế này mà thu nhập không ít.
Cô gọi luôn bảy, tám món cùng một bình rượu ra tiếp đãi mọi người. Nguyễn Bành Thái vẫn còn trọng thương không uống rượu, Mạc Vũ, Lê Long mấy ngày không gặp, vừa thấy rượu mang ra liền rót vào chén mời nhau uống luôn.
Cả bọn đang ăn uống thì một tên thiếu niên trạc tuổi Mạc Vũ, ăn mặc theo lối giang hồ, mặt mày ranh mãnh đi lại nói khẽ: “Các vị hẳn là các học viên mới phải không?”
“Có việc gì?”, Nguyễn Thị Hồng cau mày nói.
Hắn hướng mắt nhìn cô một lượt khẽ bật cười rồi nói: “Học viên cũ thì càng tốt.”
“Cái gì mà mới cũ ở đây! Cậu có việc gì cần nói phải không?”, Nguyễn Thị Hồng nhìn kỹ hắn một lượt mới hỏi.
Hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi nói khẽ: “Tôi có một ít dược phẩm rất hữu ích cho việc rèn luyện thực lực muốn bán cho các vị. Các vị chắc hẳn sẽ không thất vọng đâu.”
Nguyễn Bành Thái cười mỉm nói: “Dược phẩm gì?”
“Trí Lâm Hoàn.”, Tay thiếu niên giang hồ nói gọn lỏn.
Nguyễn Bành Thái giật mình, bỏ chén đũa xuống hỏi: “Loại dược phẩm phục hồi thần lực này chỉ dùng trong quân đội, rất hiếm đưa ra bên ngoài, sao mi có được?”
Tay thiếu niên giang hồ đưa mắt nhìn quanh sợ người khác nghe được, đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng nói: “Đúng là như vậy thật, nhưng sao cấm được chúng tôi tự điều chế cơ chứ. Tôi thấy các vị ăn mặc sang trọng, dư giả mới mạo hiểm tới hỏi. Các vị có đồng ý mua không? Loại dược phẩm này rất có lợi cho các vị đó.”
Trí Lâm Hoàn vốn là dược phẩm khôi phục thần lực, không những hữu hiệu cho người đạt chuẩn mực Rèn Luyện Trường trong lúc giao chiến, mà còn lợi ích cho người chuẩn bị bước vào ảo cảnh Rèn Luyện Trường. Loại dược phẩm này cần rất nhiều nguyên liệu, lại cần có dược sư phổ cấp trở lên điều chế, mới bảo đảm chất lượng. Một phần nữa triều đình hạn chế lưu thông loại dược phẩm này ra ngoài, nhằm tránh rơi vào tay những kẻ hiếu sát, gây mất trật tự trị an.
Phần lớn các dược sư điều chế dược phẩm, cao dược đều qua giám định chất lượng, đóng thuế mới có thể lưu hành ra bên ngoài. Loại dược phẩm nghiêm cấm như Trí Lâm Hoàn thì càng khắc khe hơn. Tên thiếu niên giang hồ này nói tự điều chế ra hẳn chất lượng chưa qua giám định, dược liệu chưa chắc đã tốt. Nguyễn Bành Thái rất am hiểu loại này, liền nói: “Chất lượng thế nào?”
Tay thiếu niên giang hồ đưa ngón cái lên, cười nói: “Cứ phải là nhất.”
Nguyễn Bành Thái lắc đầu: “Chất lượng tốt, sao không hợp thức hóa, đóng thuế đầy đủ, đường đường chính chính phân phối ra bên ngoài chẳng phải tốt hơn sao.”
“Ông không biết đó thôi, triều định hiện tại thu thuế hơn bảy phần, chúng tôi tự thân thu thập nguyên liệu đã khó, bỏ công bỏ sức chỉ được ba phần, lý đâu lại vổ béo cho người ta. Chúng tôi bán ra phân nửa giá trị thị trường vẫn còn lãi hơn nhiều.”, Tay thiếu niên giang hồ khệnh khạng nói.
Nguyễn Bành Thái gật đầu: “Nhưng các chú không nghĩ tới đại họa khi bị tóm phải, lúc ấy xem như xong cái mạng nhỏ rồi.”
Thiếu niên giang hồ cười khì khì không cho ý kiến, chỉ hỏi: “Các vị có mua không?”
“Giá cả thế nào?”, Nguyễn Bành Thái không nói mà hỏi.
“Hai trăm kim ngân một viên. Một cân trăm viên, chuẩn xác không thiếu một phân. Các vị mua một cân tôi giảm một phần mười.”, Tay thiếu niên giang hồ chi li nói ra.
Nguyễn Bành Thái gật gật đầu nói: “Chú ra bên kia đợi chúng tôi bàn bạc với nhau rồi sẽ gọi chú lại sau.”
Tay thiếu niên giang hồ nhìn mọi người một lượt cười khì khì, gật gật đầu mấy cái rồi bỏ đi qua một góc khác. Nguyễn Bành Thái thấy hắn đi rồi mới ừm giọng nói: “Chắc mấy cô chú nghe cả rồi chứ?”
Nguyễn Thị Hồng bĩu môi: “Không phải anh muốn chúng tôi cùng góp tiền mua đấy chứ?”
Nguyễn Bành Thái đỏ mặt, gãi gãi đầu nói: “Hôm trước tôi bị thương, mới rõ lẻ bên người cần phải có mấy đơn dược đắc dụng khi cần, bằng không thì rất nguy hiểm. Trí Lâm Hoàn rất có lợi cho việc khôi phục thần lực chớp mắt, hơn nữa nó có thể khuấy động tinh thần rất tốt trong lúc chúng ta đột phá ảo cảnh Rèn Luyện Trường.”, Nói rồi hướng Nguyễn Thị Hồng thêm: “Cô Hồng đang trong thời gian bước vào ảo cảnh cần nên mua một ít mới phải!”
Nguyễn Thị Hồng vừa nghe đến mặt mày đã tái nhợt, nghĩ đến bước vào ảo cảnh đã lạnh sống lưng: “Anh Đinh Bật đã nói rồi. Nhục thể chưa có căn cơ, tinh thần chưa vững thì không nên vội vàng. Tôi phải chăm chỉ rèn luyện thân thể tốt hơn nữa mới được. Đơn dược hẳn không có tác dụng gì đâu.”
Nguyễn Bành Thái cười nói: “Cô bị té một lần nên sợ chứ gì! Lần đó cô háo thắng, tự cho mình tài ba, chủ quan mới vấp ngã. Ai chẳng trải qua một lần như vậy! Trước kia tôi bằng tuổi cô còn tệ hơn nữa. Trí Lâm Hoàn này khéo lại bồi dưỡng thần lực, duy trì tinh thần phấn chấn rất có lợi cho người mới bước vào ảo cảnh. Người luyện thể, cốt lấy tinh thần làm trọng, vì vậy trong ba cái cốt yếu của người đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường. Tinh lực thuần về nhục thể, tinh huyết. Khí lực thuần về sức mạnh tìm tàng bên trong cơ thể. Thần lực thuần về tinh thần, trí tuệ thành thử đứng đầu trong tam lực. Chính vậy thần lực vẫn được đem ra so đo trong giao chiến, lấy đó làm căn cơ của sức mạnh nội thể. Cái vốn có của nó vẫn là tinh thần, trí tuệ. Cô bước chân vào con đường rèn luyện chân chính mà không có tinh thần bền vững thì dẩu có sức mạnh ghê gớm đến đâu cũng sớm ngày bỏ cuộc mà thôi.”
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân, Lê Anh Thư cùng gật đầu cho là phải. Căn nguyên của người đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường không phải cái vẻ ngoài thần lực, dũng mãnh bạo liệt ra bên ngoài, mà chính là cái tinh thần, ý trí kiên cường của nó.
Việc này giống như học tài để làm người tốt, chứ không phải để lòe thiên hạ.
Nguyễn Thị Hồng trầm ngâm một lúc, thấy mọi người có vẻ tán dương lời Nguyễn Bành Thái thì gật đầu: “Vậy anh quyết định đi.”
Nguyễn Bành Thái cười hì hì nói: “Vậy chúng ta góp tiền mua một cân, thế nào?”
Mạc Vũ trước đó mua Huyết Ma Cổ Đỉnh đã trút sạch tài sản, tiền dành dụm phòng thân thì dành mua tổ ong hết cả, trong tay còn lại chưa quá một nghìn kim ngân. Cả sáu người, cậu và Nguyễn Thị Hồng là bỏ ra ít nhất.
Nguyễn Thị Hồng có năm nghìn lần trước được trấn chủ Diễn Châu ban công lĩnh thưởng, không lâu trước đó vào Trung Tâm Thương Mại mua mấy món, trong tay bây giờ chỉ còn lại hai nghìn rưỡi, cô quay sang Nguyễn Bành Thái: “Anh cho tôi mượn số còn lại được không?”
Nguyễn Bành Thái cười khổ gật đầu, lại lấy ra thêm một xấp kim ngân nữa bù vào. Mạc Vũ xấu hổ nhìn mọi người một lượt, hướng Lê Long hỏi mượn thì Lý Tiềm Xuân đã nói: “Tôi còn dư một ít cho cậu mượn vậy.”
Mạc Vũ xua tay nói: “Chị không…”, Câu ‘dư giả gì’ chưa ra khỏi miệng, mặt Lý Tiềm Xuân sầm xuống, lời chưa ra đã ngâm lại ngay. Cả bọn thấy vậy không nói gì, gom lại đủ mười tám nghìn mới gọi tên thiếu niên giang hồ lại.
Nguyễn Bành Thái cầm đơn dược ra thử trước, thấy chất lượng rất tốt thì gật đầu. Tên thiếu niên giang hồ giao đơn dược, cầm kim ngân rời đi thì nghe Lý Tiềm Xuân gọi lại, hỏi: “Chú cho tôi xin tên dược liệu để điều chế Trí Lâm Hoàn được không?”
Tay thiếu niên giang hồ ngẩn ra một lúc thì nói: “Tinh hương, quả lâm cô, quả táo đỏ, rễ cây thái đỏ, hoa tím sắc.”, Nói tới đây hắn chần chừ một lúc mới nói: “Dược liệu khó tìm. Chị hỏi tên dược liệu chắc là muốn điều chế dược phẩm, nhưng mỗi dược sư có một thủ thuật riêng để thành công, chị chớ làm bừa mà nhận lấy thiệt thòi.”
Lý Tiềm Xuân nhớ tên dược liệu, khẽ gật đầu. Cô trong thời gian nghiên cứu nghề dược, những lời hắn nói sao không biết rõ cớ chứ. Để điều chế dược phẩm tưởng đơn giản chỉ cần có dược liệu nhưng bên trong, ngoài kinh nghiệm còn có thủ thuật đặc biệt chỉ có người trong nghề mới am tường được, không người nào giống người nào, thành thử dược phẩm cùng chuẩn loại nhưng chất lượng, mùi vị, màu sắc thì hoàn toàn khác nhau.