“Xin ông tha cho chúng tôi! Phía trước là thác nước rất nguy hiểm, chẳng biết ông đưa chúng tôi đến đó để làm gì?”, Trần Bá Lượng không nhịn được nữa hỏi.
“Mi biết để làm gì?”, Thái Ông Hành cau mày nói.
“Chúng tôi không dám.”, Trần Bá Lượng vừa thấy ánh mắt sáng quắc của Thái Ông Hành nhìn mình đã sợ phát lạnh, xua tay nói.
Cả bốn đi được một lúc thì trời đã tối mịt. Thái Ông Hành sai ba tên tìm củi nhóm lửa, Trần Bá Lượng khỏe nhất thì lội sông bắt cá làm bữa tối.
Cá vừa chín tới, Trần Bá Lượng khúm núm mang tới dâng lên tận miệng Thái Ông Hành. Hắn đã quen được người khác phục dịch, từ khi đến thôn Ba Đất phải tự lo lấy thân, hôm nay thấy lại cảm giác cũ rất hài lòng, gật đầu nói: “Bọn mi theo ta hầu hạ cho tốt, về sau tất có chỗ tốt.”
Cả ba nghe Thái Ông Hành nói, ngoài mặt mừng rỡ cảm tạ không thôi nhưng trong bụng thì thầm oán trách ba đời tổ tiên của hắn. Cả ba, mấy năm qua kiếm sống trong rừng Ngọc Sơn Trà, tích lũy không ít của cải, tự do tự tại, thích gì được nấy vậy mà chớp mắt đã bị Thái Ông Hành cướp cả, ngay đến ăn uống còn phải nhìn mặt người khác, sao không buồn bực cho được.
Ba tên thấy Thái Ông Hành dùng xong bữa mới dám ăn.
Thái Ông Hành khoan khoái ra sông uống nước, thuận tiên đứng tiểu luôn tại chỗ, chợt nghe phía sau có tiếng người quát tháo ầm ĩ, thì hỏi.
“Bọn mi tới xem ở đó có chuyện gì?”
Cả ba tên giang hồ quen sống trong rừng, chỉ qua chút tiếng động cũng đoán biết được nhân số bên đó. Trần Bá Lượng tay cầm đuốc chạy ra đón đường, thấy hơn chục tên ăn mặc y phục võ quán Hữu Quan, hốt hoảng chạy tới thì ngăn lại hỏi: “Có chuyện gì đó?”
“Chạy mau! Phía sau có một ả ác nhân giết người cướp của đuổi tới. Mau dập lửa ngay!”, Cả bọn hốt hoảng bỏ chạy thục mạng về phía Thái Ông Hàng, vừa lúc phía sau đã có một bóng người lướt mau tới, tay cầm cây rói sắt. Quanh người còn lơ lửng một cái Tù Hồn Điện đỏ rực như cục than hồng, giữa đêm tối nhìn rất ma mị.
“Bọn mi chạy đâu cho thoát!”, Giọng điệu véo von trong trẻo, rõ ràng là của một thiếu nữ. Tên Trần Bá Lượng còn chưa kịp định thần, ngọn đuốc trên tay còn chưa ném đi đã thấy roi sắt vụt tới. Hắn chỉ thấy nhói lên một cái, đầu đã vỡ tung ra. Tinh hồn còn chưa thoát ra một nửa thân xác đã bị Tù Hồn Điện hút mất rồi.
Thiếu nữ cười khách khách: “A ha, lại có thêm mấy tên nữa! Tốt lắm, tốt lắm!”
Thiếu nữ lao nhanh tới Thái Ông Hành, lúc đó ánh lửa đã soi rõ gương mặt thiếu nữ mồn một. Thiếu nữ không phải Ái Ái là gì, ngay đến Thái Ông Hành vừa thấy ả cũng nhảy dựng lên: “Quân chủ Chu Ái Ái!”, Hắn vừa dứt lời lập tức phục xuống vái một cái.
Ái Ái nghe hắn nói lập tức ‘ồ’ lên một tiếng, thu cây roi sắt lại hỏi: “Mi là người Hắc Cốt Sơn! Sao lại đến đây?”
“Bẩm quân chủ, tôi được đại thủ lĩnh Lý Thị Mi sai đến đây do thám tình hình võ quán Hữu Quan.”, Thái Ông Hành liền đáp mau.
“Hóa ra mi là người của quân chủ Tề Vĩ Duy!”, Ái Ái bĩu môi nói.
Thái Ông Hành đứng dậy gật đầu ‘vâng’ một tiếng.
Ái Ái ‘hừ’ một tiếng vung cây roi quét tới hai tên giang hồ đứng lấp ló phía xa, chỉ nghe cả hai thét lên một tiếng đã chết tức tưởi: “Mi còn không giết sạch bọn chúng bịt đầu mối, còn lưu chúng lại làm gì.”, Ái Ái vừa nói vừa trỏ tay về phía đám học viên võ quán Hữu Quan chạy phía xa xa.
Thái Ông Hành gật đầu một cái lập tức lao nhanh đuổi theo.
Ngày đó Ái Ái bị chấp chính sứ thành phố Nghệ Bắc, Hồ Bảo Ân cưỡng ép đến Nghệ Bắc nghe phán tội. Thành chủ Hồ Vũ Nghĩa thấy ả chẳng qua chỉ là một linh thú của Chu Ái Ái mới không nỡ giết đi, chỉ giam cầm tạm trong lao ngục mà thôi. Mấy ngày trước Hồ Bảo Ân xin Hồ Vũ Nghĩa ân xá cho ả, luôn tiện sai ả đến rừng Ngọc Sơn Trà do thám tình hình linh thú ở đó. Ả được tự do, tự tại thì thích thú lắm, trong lúc do thám, gặp đám học viên thì nổi máu hiếu sát, quên luôn lời cảnh báo của Hồ Bảo Ân. Ả thấy Thái Ông Hành nhận nhầm mình chính là Chu Ái Ái cũng không chối, mà còn lớn giọng sai bảo hắn tru diệt sạch đám học viên đi.
Ái Ái bước đến bếp lửa, thấy có cá được tẩm ướp cẩn thận, nướng trên than hồng thơm phức thì cười khì khì cầm lấy một con nếm thử, chép miệng khen: “Đám phế vật này không tệ chút nào!”, Ả ăn được mấy miếng thì nghe một giọng tức giận vọng lại.
“Một con sùng đất linh thú mà dám tới tận đây sát hại người vô tội, to gan!”, Một trung niên mặc y phục võ quán Hữu Quan, mặt mày bầu bỉnh, râu mép giật giật bước đến đống lửa tay trỏ Ái Ái mắng. Gã không ai khác chính là học viên trưởng Ngô Vũ Nam.
Ái Ái ngoạm mấy miếng cá nướng, miệng nhai nhồm nhoàm không thèm để ý đến Ngô Vũ Nam, tặc lưỡi nói: “Mi làm gì được ta!”
Ngô Vũ Nam ngày thường mặt mày tiêu sái vui vẻ, hiện tại hung tợn nanh ác, hai mắt ti hí của gã mở to, môi mím chặt nhìn Ái Ái không rời.
Trước đó không lâu gã nhận được tín hiệu nguy hiểm của người trong Hiệp Hội Vệ Quốc phát đi. Lập tức chạy tới, vậy mà vẫn chậm một bước, hơn mười mấy người bị sát hại cướp mất tinh hồn. Gã lập tức truy theo dấu vết đến tận đây mới biết Ái Ái hóa ra là một linh thú sùng đất. Gã nghe Ái Ái khinh khỉnh nói, liền vung chưởng đánh tới.
“Cứ thử xem.”, Ngô Vũ Nam lạnh nhạt quát lên một tiếng.
“Mi chỉ mới hóa Thần Tướng chưa được bao lâu đã lớn lối với ta.”, Ái Ái nhảy lùi tránh chưởng phong vỗ tới, liền há miệng thổi ra một làn khói đỏ phản kích Ngô Vũ Nam trong tích tắc.
Ngô Vũ Nam ngoài mặt tỏ ra hung dữ, nhưng trong bụng không khỏi lo lắng ngầm. Linh thú bình thường thực lực đã không thua kém gì người đạt đến Rèn Luyện Trường cấp năm. Linh thú sùng đất trước mắt gã hình hài đã hoàn thiện, nhìn mắt thường khó phận biệt được người hay linh thú. Thực lực không dưới hai vạn năm so với gã vừa mới tiến vào tích cấp Rèn Luyện Trường cấp năm chưa bao lâu có sự chênh lệch không ít. Linh thú họ ‘trùng’ lại càng có chỗ ngụy dị đáng sợ, gã vừa thấy khói đỏ cuốn tới, chưởng phong lại vỗ ra. Một bàn tay lam sắc dũng mãnh chưởng ra xua tan khói đỏ trong nháy mắt. Liền đó gã cầm một thanh côn ngắn trắng tuyền đánh tới.
Ái Ái cười nhạt, tay vung roi sắt đánh đở, Ngô Vũ Nam vừa xuất kích đã chủ ý phủ đầu đối phương, mỗi kích đánh ra đều dụng đến bảy phần thần lực, hòng chiếm lấy tiện nghi. Ái Ái càng không phải là tay vừa, hai bên giao kích long trời lở đất.
Thái Ông Hành xử lý xong đám học viên, liền quay lại thấy cảnh tượng đó không khỏi ngấm ngầm kinh sợ, thầm nhũ: “Trong võ quán Hữu Quan không ngờ lại xuất hiện một nhân vật dám đánh ngang tay với quân chủ Chu Ái Ái, thật không thể xem thường được.”
Ái Ái một tay dùng roi, một đằng thổi độc chẳng mấy chốc mà chiếm lấy lợi thế. Ngô Vũ Nam toàn thân như có một lớp băng phiến ngạnh kháng với khí độc phạm vào da thịt, cây côn trên tay liên tục đánh ra lam sắc ảo ảnh quyết bức Ái Ái ra xa.
“Mi chống cự được bao lâu.”, Ái Ái cười khì khì, thân hình lách đông, lách tây tránh lam sắc bắn tới không khó khăn gì.
Ngô Vũ Nam ném cây côn về phía Ái Ái, dùng thần niệm huy động công kích. Ngay lập tức thân mình gã sáng rực rỡ, lam sắc bắn ra tứ phía, cơ thể vậy mà dần dần hóa thành một con tê tê, toàn thân vàng óng ánh, đầy lân giáp.
Ngô Vũ Nam hóa Thần Tướng tê tê, vươn tay chụp lấy cây côn, thần lực theo đó bạo phát ra gấp mấy lần, không khí xung quanh lập tức cô đặc, ngay đến khúc sống bên cạnh cũng đóng thành băng đá trong chớp mắt.
Tê tê gầm lên một tiếng đánh mạnh cây côn bấy giờ được tích tụ từ khí nước, lớn gấp mấy nghìn lần xuống đầu Ái Ái, khí thế nghiên trời lệch đất. Đồng thời đuôi tê tê quét xuống mặt đất, đất đá theo đó rào rào bắn ra tứ phía.
Thái Ông Hành đứng cách đó khá xa cũng bị ảnh hưởng lập tức tháo thân bỏ chạy.
Ái Ái hừ lạnh một tiếng: “Mi muốn liều chết với ta.”
Thần tướng hiện thể, thần lực tự nhiên sẽ tăng tiến lên gấp mấy chục lần, nhưng duy trì không lâu. Không phải trong tình thế nguy ngập, ngàn cân treo sợi tóc thì chẳng mấy ai dốc toàn lực liều mạng, chẳng may thất thủ thì khó lòng rút lui được.
Ái Ái là linh thú, dã tính so với con người có chỗ bất đồng. Thấy đối phương toàn lực phản công, hung tính nổi lên không chịu thua thiệt, miệng thổi phì phì, khói độc đỏ lòm tỏa ra xung quanh mấy chục mét, dần dần chuyển sang sắc tím, thủ thuật linh thú đã đạt đến cực hạng. Cỏ cây, không khí băng lạnh xung quanh lập tức bốc mùi thối rữa nồng nặc.
Cây côn to lớn như cột đình vậy mà rơi vào màn khói tím lập tức ngưng trệ, không khác gì đánh xuống mặt nước, theo đó chệch đi một hướng.
‘Ầm’ một tiếng, cây côn đánh xuống đất thủng một đường lớn. Ái Ái thân thể linh động nhảy ra sau, tránh kình phong đất đá từ đuôi tê tê hất tới, hai tay chấp trước ngực, khói tím theo đó tích tụ thành một bông hoa đào, lúc đầu chỉ nhỏ bằng bàn tay chớp mắt đã to hơn mặt hồ chưởng ra, bông hoa đào ầm ầm lao nhanh về phía con tê tê.
Con tê tê gầm lên một tiếng, hai chân dậm thình thịch trên mặt đất. Mặt đất xung quanh cứng rắn là vậy mà như nước lỏng lăn tăn tạo thành gợn sóng, theo nhịp dậm chân của con tê tê, càng cao lên, chớp mắt vậy mà đã vượt lên mấy trăm mét.
Bông hoa đào lao tới bị cơn sóng đất đá hòa tan trong nháy mắt. Con tê tê bị phản chấn văng ngược ra sau hơn chục bước. Nó gầm lên một tiếng nhìn về phía Ái Ái lúc này đã hóa thành một cây đào, hoa tím đầy cành, cánh hoa rơi lả tả xuống mặt đất, chạm tới đâu mặt đất lập tức nhũn ra như bùn nhão, bốc mùi xú uế nồng nặc tới đó.
Cây đào đó thân cổ thụ, võ xù xì, khúc khuỷu với vô số cành nhánh, nó chính là hóa hình chân chính của Ái Ái. Mỗi cánh hoa xinh đẹp trên cành chính là mấy vạn năm sinh tồn của nó.
Linh thú chính thức hóa hình thành thực vật, thần lực hấp thụ từ đất vô cùng vô tận không dứt, mỗi cánh hoa rơi xuống, lập tức một nụ hoa khác lại chớm nở xuất hiện.
Mặt đất xung quanh nhão ra tới đâu, dưới mặt đất vô số sùng đất chồi lên tới đó, chẳng mấy chốc đã lan tới chân tê tê. Cảnh tượng đó thật quỷ dị ghê sợ.
Con tê tê, một tay dùng vuốt, một tay dùng côn quét ra ngăn đám sùng đất nhao nhao lao tới.
Sùng đất sinh trưởng vô cùng vô tận hết lớp này bị quét ra đã có lớp khác lao tới. Dưới đất là vậy trên trời càng thêm khủng bố. Sùng đất trưởng thành vỗ cánh bay kín bầu trời, vây chặt lấy con tê tê ở tứ phía.
Thân hình tê tê to lớn giữ trùng vây càng thêm chậm chạp, sùng đất chạm tới đâu da thịt nó lập tức cháy ‘xèo xèo’, khói đỏ bốc hơi thối rữa trông thấy. Lớp vẩy vàng óng bên ngoài của nó vậy mà phút chốc đã bị lột đi phân nửa. Cơ thể dần dần xảy ra dị biến, chớp lóe liên tục, gương mặt Ngô Vũ Nam lúc ẩn lúc hiện đã lộ ra.