Chu Ái Ái mặt mày rầu rĩ, mắt hời hợt ngắm mình trong gương, lược ngọc chải đi chải lại mái tóc đen bóng mượt. Cô nhìn chiếc hộp vàng khảm ngọc phỉ thúy theo hình huy hiệu vương miện, xung quanh còn gắn chuỗi ngọc theo lối ‘vĩnh viễn không chia ly’ trước gương, trong hộp là một cái trâm cài hình đôi bướm uyên ương, cánh phản quang sắc hồng.
Chu Ái Ái đặt lượt ngọc xuống bàn trang điểm, cầm hộp ngọc lên nhìn ngắm một lượt, nước mắt khẽ rơi: “Anh với tôi cứ phải đối địch nhau mới chịu sao?”
Cô đặt hộp ngọc xuống, vấn mái tóc thành búi, cầm lấy cây trâm hình đôi bướm cài lại. Búi tóc bịt thêm mũ vàng, đầu chít khăn đỏ thêu hình hoa sen trắng. Mặt điểm qua một lớp phấn mỏng, mắt kẻ phớt, môi ngậm qua lớp giấy đỏ, vẻ đẹp càng thêm sắc sảo bội phần.
Chu Ái Ái lạnh nhạt nhìn mình qua gương, vẻ mặt không chút biểu cảm xoay người bước ra khỏi cửa phòng. Bên ngoài đã có hơn mười mấy tên quân binh đợi sẵn. Một thái giám tay cầm khay đựng ngọc ấn bạch ngọc, thấy Chu Ái Ái đi ra liền cung kính cúi chào nói:
“Xin mời quân chủ đến đại điện nhậm chức.”
Chu Ái Ái lạnh nhạt gật đầu một cái, bước thẳng về phía đại điện.
Cách đây không lâu Thành chủ Tề Chấp Long đem quân đánh vào quốc đô Nghiệp Tương giết chết quốc vương Lưỡng Quy Quốc đương nhiệm Tề Vĩ Quang. Lưỡng Quy Quốc chính thức diệt vong sau mười hai vạn năm tồn tại.
Tề Chấp Long tự xưng vương, đặt quốc hiệu là Lưỡng Tây Quốc. Quốc đô vẫn là Nghiệp Tương, cai quản năm thành phố phụ thuộc.
Bốn thế lực các cứ khác cũng ngay lập tức tự xưng vương.
Phía nam Lưỡng Quy Quốc, thành chủ Tề Văn Dũ đóng ở thành phố Dương Nam xưng vương, đặt quốc hiệu Lưỡng Nam Quốc, lấy Dương Nam làm quốc đô, cai quản hai thành phố phụ thuộc.
Phía đông nam Lương Quy Quốc, thành chủ Tề Bảo Bảo đóng ở thành phố Vực Duy xưng vương, đặt quốc hiệu Thủy Đông Quốc, lấy Vực Duy làm quốc đô, cai quản hai thành phố phụ thuộc
Phía tây bắc Lưỡng Quy Quốc, thành chủ Hà Thị Tỷ đóng ở thành phố Dư Tiệp xưng vương, đặt quốc hiệu Bắc Hà Quốc, lấy Dư Tiệp làm quốc đô, cai quản bốn thành phố phụ thuộc.
Phía đông bắc Lưỡng Quy Quốc, đại vương Hắc Cốt Sơn Chu Bá Vũ xưng vương, đặt quốc hiệu là Sơn Quốc, lấy Tô Khất làm quốc đô, cai quản một thành phố phụ thuộc là Nhĩ Tán Hóa có biên giới giáp với thành phố Nghệ Bắc Xạ Viễn Quốc lúc bấy giờ.
Cách đây mấy ngày quốc vương Sơn Quốc đã ra chỉ dụ, phong Chu Ái Ái làm thành chủ thành phố Nhĩ Tán Hoa, Tề Vĩ Duy tạm thời giữ chức chấp chính sứ.
Chu Ái Ái đi vào cửa đại điện đã thấy hai bên đại sảnh đứng chật kín người, Tề Vĩ Duy đứng trên đại điện thấy cô tới lập tức đi xuống chào đón: “Chúc mừng tân thành chủ thành phố Nhĩ Tán Hoa! Xin mời ngài lên điện công bố chính vụ ngày đầu tiên.”.
Chu Ái Ái hướng mắt nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Đa tạ chấp chính sứ ngài đã hạ cố giúp đỡ.”
Tề Vĩ Duy khẽ nhếch miệng nói: “Không dám!”
Chu Ái Ái bước thẳng lên đại điện, tên thái giám bước theo sau dâng ngọc, cùng sớ phong chức vị cho các quan viên. Cô cầm sớ phong lên xem cười nhạt, đầu gật gù hướng Tề Vĩ Duy nói: “Ngài an bài rất vừa ý tôi.”.
Chu Ái Ái đưa sớ phong cho thái giám còn mình ngồi vào ghế ngọc ở chính điện. Thái giám mở sớ phong lên đọc lớn: “Xưa nay phép quân đã có thông lệ, thưởng phạt phân minh. Hôm này thành chủ Nhĩ Tán Hoa đương nhiệm theo phép đó mà làm. Trước phong Tề Vĩ Duy giữ chức chấp chính sứ hưởng bạch tướng lệnh. Lương Đồng Ngoan có công giữ yên biên cương phương bắc, phong làm viện trưởng Viện Đặc Sứ hưởng bạch tá lệnh. Tăng Văn Quảng có công giữ yên biên cương phương bắc, phong làm viện trưởng Viện Biện Sứ hưởng bạch tá lệnh. Phi Thị Nhi có tài kinh lượt phong làm viện trưởng Viện Quân Sứ hưởng bạch tá lệnh. Trần Thị Oanh có tài quản việc phong làm viện trưởng Viện Tòng Sứ hưởng bạch tá lệnh.”, Thái giám đọc xong liền mang sớ phong trả lại cho thành chủ Chu Ái Ái.
Cả năm người, Tề Vĩ Duy, Lương Đồng Ngoan, Tăng Văn Quảng, Phi Thị Nhi, Trần Thị Oanh lập tức bước ra cúi đầu cảm tạ.
Chu Ái Ái khẽ gật đầu nói: “Các vị từ nay đã là quan viên triều đình, hành sự phải cẩn trọng không được càng quấy như trước kia, thưởng phạt phải theo phép nước chớ gây phiền phức cho dân chúng. Các vị tự phân bố người có tài đảm nhiệm các chức vụ trong viện của mình, tôi không can dự tới. Các vị mau lui ra, ai còn có ý kiến gì thì báo lên.”
Mọi người bên dưới thấy Chu Ái Ái nghiêm giọng nói, mỗi người chỉ lên chúc mừng tân thành chủ một tiếng rồi lui đi.
Qua nửa ngày nhận chúc tụng từ các thuộc hạ cũ, Chu Ái Ái cho mở một đại tiệc lớn trong đại điện, đến gần tối mới giải tán.
Chu Ái Ái đến thư phòng cách đại điện không xa thưởng trà, đứng trước mặt cô là một thiếu phụ mặt mày bậm trợn, tướng mạo rất giống đàn ông đứng đợi nghe chỉ thị.
Chu Ái Ái đặt chén trà xuống kỷ, hít dài một tiếng nói: “Mấy hôm trước thần niệm tương liên của tôi với Ái Ái bị cắt đứt, xem chừng nó gặp nạn rồi. Cô có thể phái vài người thân tín đến thành phố Nghệ Bắc dò hỏi Hồ Bảo Ân xem thế nào.”
“Vâng thưa ngài!”
Người thiếu phụ xoay người bước ra, Chu Ái Ái lại nói: “Cô hiện tại đã là viện trưởng Viện Quân Sứ, làm việc phải theo kỷ cương, chớ hành sự lỗ mãng như trước nghe rõ không.”
Người thiếu phụ đó chính là viện trưởng Viện Quân Sứ Phi Thị Nhi vừa được phong chức, nghe lời dặn dò liền gật đầu vâng dạ một tiếng rồi mới rời đi.
Phi Thị Nhi vừa đi ra ngoài, thái giám đã báo có chấp chính sứ Tề Vĩ Duy tới. Cô cho gọi vào, sai người mang thêm trà mứt đến.
“Trời đã khuya ngài không quay về biệt phủ nghỉ ngơi còn hạ cố đến gặp tôi, chắc là có chuyện gì rồi!”, Chu Ái Ái thong dong nói.
Tề Vĩ Duy cười khẽ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh nói: “Cứ phải có việc mới đến gặp ngài được sao.”
Chu Ái Ái đưa mắt nhìn hắn, cau mày nói: “Ngài nên tự trọng cho.”
Tề Vĩ Duy thất vọng xua tay nói: “Được rồi! Tôi hay tin quốc vương Đông Xương Quốc đã ra sắc lệnh cho tất cả các quốc vương chư hầu trên địa cầu Ngũ Châu trong hai tháng tới phải thu xếp đến quốc đô Tử Giảng của Đông Xương Quốc yết kiến. Quốc vương nước ta lần này cũng được mời đến, chẳng biết bên trong có chuyện gì trọng đại nữa.”
“Đông Xương Quốc là nước lớn, đã hơn mấy vạn năm làm minh chủ, có quyền hiệu triệu các nước chư hầu là đương nhiên. Cha tôi vừa xưng vương, đúng lẽ thường phải ra mắt yết kiến có gì là lạ.”, Chu Ái Ái bưng chén trà lên uống một hớp, vừa lúc tên thái giám mang trà mứt tới trình lên.
Tề Vĩ Duy xua tay đuổi thái giám lui ra liền nói thêm: “Việc đó là đương nhiên, nhưng xưa này quốc vương Đông Xương Quốc có tiếng là kiêu ngạo, không xem các nước chư hầu vào đâu, ngay đến nội biến ở Lưỡng Quy Quốc ông ta còn không để ý tới, cớ sao lần này lại đích thân mời tất cả các quốc vương các nước lớn nhỏ cùng đến yết kiến.”
Chu Ái Ái chau mày nói: “Ngài cho rằng quốc vương nước ta không xứng đáng được đến quốc đô Tử Giảng yết kiến hay sao.”
“Tôi nào dám có ý mạo phạm đến quốc vương. Ngài chớ có ác cảm với tôi quá vậy.”, Tề Vĩ Duy đã quen với tính khí mỉa mai của Chu Ái Ái thành thử không lấy làm giận. Hắn hít sâu một tiếng nói thêm: “Đây là việc hệ trọng, bên trong hẳn có sự tình gì đó rất lớn. Cô nên lưu tâm đến nó thì hơn.”
“Chủ ý của ngài chẳng phải rõ ràng lắm sao? Ngài muốn tôi đến hỏi dò quốc vương!”, Chu Ái Ái hừ một tiếng nói.
Tề Vĩ Duy cười trừ nói: “Ngài đã nói thẳng ra miệng, tôi cố giải thích thì cô càng cho tôi có ý định ấy thôi.”, Hắn nói dứt liền cầm lấy miếng mứt dâu cắn một miếng.
Cả hai trầm ngâm thưởng trà, không gian trong thư phòng vốn nặng nề càng thêm ngột ngạt khó chịu. Chu Ái Ái bước đến đỉnh hương cho thêm dược liệu, mới quay sang Tề Vĩ Duy nói: “Ngài xuất thân từ vương tộc Tề gia, có chí tiến thủ, thật sự cam tâm tình nguyện phò trợ Chu gia sao?”
Tề Vĩ Duy đặt chén trà xuống kỷ nói: “Hóa ra ngài vẫn luôn lo lắng tôi đầu nhập Sơn Quốc là có ý đồ khác!”, Hắn nói tới đó mặt mày không khỏi tái nhợt: “Tề gia suốt mấy trăm năm chia bè kết phái, kết cục hơn năm trăm vương tử bỏ mạng, ta vốn cũng là một trong số họ, chỉ là may mắn hơn mà thôi. Lưỡng Quy Quốc diệt vong, ta còn có gì phải nuối tiếc.”
“Ngài không phục hưng Tề gia của mình!”, Chu Ái Ái bước đến ngồi xuống ghế chầm chậm nói.
“Tôi có dụng tâm nghĩ tới nó trước kia, hiện tại thì không thiết nghĩ tới nữa.”, Tề Vĩ Duy khinh khỉnh nói.
“Tề gia chi trưởng toàn tộc bị tru diệt không còn ai. Ngài xuất thân từ chi trưởng lý nào không có ý muốn báo thù hay sao.”, Chu Ái Ái cầm chén trà lên uống một ngụm.
Tề Vĩ Duy đưa mắt nhìn cô đầy vẻ khó chịu: “Họ đáng bị như vậy!”, Hắn nói rồi đứng dậy bước ra phía cửa, cúi chào Chu Ái Ái một cái nói thêm: “Tôi mong lần sau ngài không nên đề cập đến chuyện này nữa.”, Nói rồi sãi bước bỏ đi.
Chu Ái Ái khinh khỉnh nhìn theo bóng lưng hắn đi khuất mới nói: “Trong đầu mi nghĩ gì lý nào ta không biết!”
Chu Ái Ái vừa nói dứt lời một con muỗi vo ve bay lại đậu trên cánh tay cô, chớp cái đã hóa thành một tiểu thiếu nữ chỉ nhỏ bằng ngón cái, cúi đầu cười nói: “Chủ nhân có gì dặn dò tôi ạ.”
“Mi cũng giỏi đoán được suy nghĩ của ta nhỉ!”, Chu Ái Ái cười khẽ nói.
“Chủ nhân lo lắng, phận tôi tớ như tôi sao không biết được chứ.”, Tiểu thiếu nữ giọng trong trẻo vang lên.
“Được rồi! Mi bí mật đến thành phố Nghệ Bắc điều tra cái chết của Ái Ái trước cho ta.”
Tiểu thiếu nữ ‘ừ’ một tiếng mới hỏi thêm: “Chủ nhân còn gì dặn dò nữa không?”
“Lúc lên đường ta có sai Ái Ái đến thị trấn Diễn Long gặp Dương Trung Tưởng lấy bộ đồ bàn pháp trận đệ tam thủy hệ thượng phẩm và đặt thêm một bộ nữa. Mi đến đó hỏi Dương Trung Tưởng xem Ái Ái đã giao dịch với hắn chưa, nếu chưa thì tốt, còn giao dịch đã thành rồi thì phải gấp rút báo cho Hồ Bảo Ân truy ngay ra tung tích cho ta. Mi đi đi! Vài hôm nữa người của Phi Thị Nhi mới xuất phát, ta sợ chậm trễ để đối phương tẩu tán hết chứng cứ thì khó lòng tìm được tung tích.
Tiểu thiếu nữ vâng dạ một tiếng rồi hóa thành con muỗi nhỏ vo vo bay đi.