“Ông đã không tin, thì cần gì phải hỏi ý kiến tôi nữa.”
Một người đàn ông tướng mạo xấu xí, mặt rỗ, da đen, tay khoanh trước ngực, mặt mày không chút biểu cảm. Nghe Lê Long nói chỉ nhếch miệng cười: “Mi úp úp mở mở là có ý gì.”
Lê Long bật cười nói: “Kế hay nói ra chẳng phải mất linh nghiệm sao.”
“Mi nói dễ nghe lắm! Ta làm sao tin tưởng mi tuyệt đối được!”, Người đàn ông mặt rỗ nheo mày.
“Tôi đã tính hết cả rồi, chỉ còn một bước nữa mà ông nhất nhất không theo. Cơ hội qua đi. Kế hoạch trước đó xem như đổ sông đổ bể cả, tôi đương nhiên không chịu trách nhiệm vậy.”, Lê Long không để ý thái độ của của người đàn ông mặt rỗ, chậm chạp nói.
“Mi chắc thắng!”, Người đàn ông mặt rỗ nói.
“Chắc mới làm, không chắc không làm!”, Lê Long nhếnh miệng cười nói.
“Tuổi trẻ ngạo mạn.”, Người đàn ông mặt rỗ bật cười, “Mi bao nhiêu tuổi?”
Lê Long xoay sang nhìn người đàn ông mặt rỗ, chắp tay ra sau lưng nói: “Vừa tròn mười sáu tuổi!”
{lưu ý ở đoạn này, chương một có đoạn miêu tả Mạc Vũ tầm mười ba, mười bốn tuổi. Có nghĩa Lê Long phải nhỏ hơn. Có chút bất đồng thiếu logic. Đọc giả lưu ý}
“Quá trẻ! Nhưng đã đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp một rồi thì không phải vừa.”, Người đàn ông mặt rỗ nhìn Lê Long chằm chằm nói.
“Ông quá khen rồi!”, Lê Long hướng người đàn ông mặt rỗ vái khẽ một cái.
“Khi ta ở độ tuổi của mi, lông bông chạy nhảy, đầu óc trong sáng, đã biết cái gì.”, Người đàn ông mặt rỗ lạnh giọng nói.
Lê Long nghe ra không khỏi cau mày, cười gượng nói: “Ông cho tôi là người xấu!”
“Còn trẻ mà lắm thủ đoạn, đương nhiên không tốt!”, Người đàn ông mặt rỗ bĩu môi nói.
“Người lắm thủ đoạn chưa hẳn xấu, ngây thơ trong sáng chắc gì đầu óc đã lành mạnh.”, Lê Long cảm khái nhìn về phía xa xa chân trời.
Người đàn ông mặt rỗ trầm ngâm một lúc mới gật đầu nói: “Được, kế hoạch thất bại thì mi chuẩn bị tinh thân đi là vừa. Ta sẽ làm y kế hoạch của mi.”
Lê Long bật cười hướng người đàn ông mặt rỗ vái dài một cái: “Cảm ơn ông đã tin tưởng.”
“Chớ cảm ơn vội! Đợi đến lúc xong việc cảm ơn chẳng muộn đâu.”, Người đàn ông mặt rỗ phất tay nói.
Lê Long gật đầu: “Ông cứ an tâm! Vậy tôi xin đi trước!”, Lê Long nói rồi xoay bước bỏ đi.
Lê Long vừa đi khuất Vương Thị Loan từ phía sau vách tường đá gần đó bước ra, hướng người đàn ông mặt rỗ chào một cái nói: “Hội trưởng có gì dặn dò tôi chăng?”
Người đàn ông mặt rỗ khẽ ‘ừm’ giọng nói: “Cô tin chắc hắn ta!”
Vương Thị Loan gật đầu nói: “Tôi chưa nhìn nhầm người bao giờ. Hội trưởng cứ an tâm giao nhiệm vụ đó cho cậu ta.”
Người đàn ông mặt rỗ quay sang nhìn Vương Thị Loan chằm chằm, lông mày nhíu lại: “Chúng ta huy động toàn bộ người trong hội lần này quá táo bạo, quá lộ liễu, thất bại đồng nghĩa không có đường lùi nào cho Bội Thập chúng ta.”
Vương Thị Loan hiểu rõ dụng ý của người đàn ông mặt rỗ gật đầu nói: “Tôi biết hội trưởng lo lắng. Nhưng cơ hội chỉ có duy nhất, chúng ta không diệt trừ Trịnh Văn Hán đi, về lâu về dài hội kín chúng ta ắt sẽ bị hắn diệt. Chúng ta phải táo bạo hơn nữa mới được!”
“Cô tin hắn tuyệt đôi?”, Người đàn ông mặt rỗ lặng thinh một lúc chợt hỏi.
Vương Thị Loan ‘vâng’ khẽ một tiếng, gật đầu dứt khoát.
Người đàn ông mặt rỗ hướng mắt nhìn về phía trung tâm quảng trường, rầu rĩ một lúc mới bật cười nói: “Nghề Pháp Sư của cô đã đạt đến trình độ phổ cấp rồi chăng?”
Vương Thị Loan gật đầu.
Người đàn ông mặt rỗ gật gật đầu hài lòng nói: “Tôi tin cô nhìn nhận đúng về hắn ta. Hắn thất bại thì tôi với cô cũng khó mà sống ở đây được.”, Ông ta nói dứt, chấp tay sau lưng sải bước bỏ đi.
Vương Thị Loan đưa mắt nhìn theo, mặt lộ vẻ lo lắng, gương mặt xinh đẹp ngày nào chớm đó đã gầy rộc, hốc hác đi thấy rõ.
Lê Long về thẳng phòng riêng của mình, cánh cửa vừa khép lại sau lưng đã nghe giọng nói trong đầu mình cười hì hì hỏi: “Mi nắm chắc mấy phần?”
“Bảy phần!”, Lê Long chậm giọng nói, cậu lột giày bước lên giường, ngồi xếp bằng, chậu đất nung sạch sẽ vẫn nằm trên một cái kỷ cạnh giường, theo ngón tay phất ra của cậu, lập tức đã tràn đầy một thứ chất lỏng đỏ lòm, tanh tưởi còn thấy rõ hơi nóng bốc lên.
“Mi tự tin gớm! Đừng để sẩy chân kéo theo ta chết chung với mi.”, Giọng nói trong đầu Lê Long có mấy phần dè bỉu.
Lê Long không lấy làm buồn cười, chỉ lạnh giọng nói: “Bọn họ muốn lợi dụng ta, ta tự khắc cho họ món hời! Món hời phỏng miệng!”
“Hừ, đúng là rắc rối!”, Giọng nói trong đầu Lê Long buồn bực nói: “Thực lực mi mau mau tăng tiến, lúc đó cứ tha hồ mà chém chém giết giết, chẳng cần phải bày mưu tính kế, nhức hết cả đầu óc.”
“Chính vậy mi mới có kết cục ngày hôm nay!”, Lê Long khẽ cọ tay lên bảo rương lấy ra ảo cảnh Rèn Luyện Trường, để gọn nó giữa lòng bàn tay.
“Mi nói vậy là có ý gì? Khinh khi ta vừa vừa thôi, hừm, ta bị người đánh lén mới có kết cục thê thảm như hôm nay, bằng không…hừm…”
“Thắng người thì dễ, nhưng sống dai thì khó! Đừng lấy lý do người khác đánh lén. Mi có mạnh hơn đi chăng nữa, thì kết cục của kẻ ngông cuồng, ngu ngốc đều giống nhau cả thôi.”, Lê Long cười khảy nói.
“Hừm, mi phải trả thù cho ta!”, Giọng nói trong đầu Lê Long giận dữ nói.
“Ông hiệu trưởng là kẻ thù hại mi, nhưng kẻ giết mi chẳng phải ta sao? Mi muốn giết ta?”, Lê Long chậm giọng nói, mắt híp lại, ngón trỏ đặt lên ảo cảnh Rèn Luyện Trường.
Giọng nói trong đầu Lê Long buồn phiền nói: “Hừm, đúng là rắc rối. Ta mặc xác mi muốn làm gì thì làm.”
Ngón trỏ Lê Long vừa đặt lên ảo cảnh Rèn Luyện Trường, lập tức màng sáng vàng lóe lên bao phủ xung quanh cậu, chậu huyết tích theo đó nổi lên bọt trắng, chớp mắt đã sôi lên sùng sục. Thân hình Lê Long dần dần tan biến giữa ánh sáng vàng kim, tiến nhập ảo cảnh.
Lý Tiềm Xuân sau bữa cơm sáng, mới hay tin đồn thổi về vụ cá cược giữa Mạc Vũ và Trịnh Văn Hán.
Lý Tiềm Xuân giận lắm! Cô đi thẳng tới đại bản doanh Thú Sư tìm Mạc Vũ, đám người Hiệp Hội Vệ Quốc được Trần Ý Yên căn dặn, không dám cho ai đến tận cửa, ngăn cô đến gần.
Lý Tiềm Xuân nhờ một tên nhắn giúp Mạc Vũ, nhưng hắn rời đi mãi vẫn không thấy quay lại. Vừa sốt ruột vừa bực dọc, chợt một bóng người từ tầng thư viện đi xuống, sải bước mau về phía cô, cô thoáng chút đã bị bóng người đó tông phải suýt chút nữa té lăn ra đất. Còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, đã thấy bóng người đó đi mất hút. Khi hoàn hồn lại mới phát hiện trên tay mình cầm một phong thư nhăn nhó từ khi nào, cô vội mở ra xem thấy đề mấy chữ:
“Hãy tránh xa rắc rối! – Lý Thị Mi nhắn gửi cháu gái.”
Lý Tiềm Xuân vừa lướt qua cái tên Lý Thị Mi, trống ngực không khỏi đập thình thịch, vội vo tròn bức thư lại: “Bác ấy còn sống ư?”. Cô đứng ngẩn ra một lúc, đưa mắt nhìn về phía đám người Hiệp Hội Vệ Quốc đang bàn tán gì đó. Cô không đợi Mạc Vũ nữa xoay bước bỏ đi về.
Đến tầng mười thì gặp Đoàn Thế Xung, miệng huýt sáo, chân nhảy từng bước đi tới. Gã vừa gặp Lý Tiềm Xuân thì vội vàng chạy lại hỏi: “Chị Xuân đến chơi ạ?”
Đoàn Thế Xung vẫn hay chạy ra vào đại bản doanh Dược Sư, giúp Lý Tiềm Xuân, Mạc Vũ thu gom dược liệu, cùng mấy việc vặt vãnh khác. Gã không lạ gì tình cảm giữa hai người. Thấy cô đi xuống, mặt buồn rười rượi, hỏi một tiếng, không nghe cô trả lời thì vội né qua một bên tránh đường, gãi gãi đầu trông theo bóng cô đi qua góc khuất: “Hai người chắc giận dỗi chuyện gì rồi chăng?”, Gã nghĩ vậy xoay người đi lên tầng hai trăm lẻ một.
Lên tới nơi đã thấy Mạc Vũ vội vàng chạy lại hỏi: “Cậu thấy chị Lý Tiềm Xuân không?”
Đoàn Thế Xung cười khì khì nói: “Hai người giận dỗi chuyện gì à?”
Mạc Vũ bĩu môi nói: “Tôi với chị ấy giận chuyện gì chứ.”
Cậu chưa nói dứt lời đã thấy toán người trong Hiệp Hội Vệ Quốc chạy lại hỏi: “Cậu Vũ ra ngoài à?”
Mạc Vũ cả đêm qua bị Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình hai người hành hạ một phen, trong bụng vẫn còn tấm tức không thôi, vừa nhác thấy đám người này đã đâm bực nói: “Các vị không cần lưu lại đây đâu, quay về cả đi!”
Một tên cười khổ nói: “Cô Trần Ý Yên đã dặn dò kỹ rồi, chúng tôi không lưu lại đây khéo bị đánh cho gãy giò.”
Một tên khác nhác thấy vẻ mặt Mạc Vũ biến đổi, vội lên tiếng: “Đúng là bất tiện thật, nhưng mong cậu Vũ thông cảm cho chúng tôi.”
Mạc Vũ nghe giọng điệu hắn tha thiết lấy làm thông cảm, thở dài một tiếng: “Vậy tùy các vị.”
Mạc Vũ cùng với Đoàn Thế Xung đi xuống được mấy tầng thì gặp Trần Ý Yên, cô cười hì hì hỏi: “Cậu Vũ ra ngoài à? Tôi mang tới bữa sáng cho cậu đây.”
Cô vừa nói vừa đưa cái giỏ lên cười hì hì. Mạc Vũ cảm ơn cô một tiếng nói: “Tôi đến đại bản doanh Dược Sư một lúc sẽ quay về ngay.”, Cậu xoay người bỏ đi thì Trần Ý Yên đã đưa tay ngăn lại nói: “Tôi đi với cậu!”, Nói rồi quắc mắt nhìn Đoàn Thế Xung sai bảo: “Cậu mang giỏ vào phòng cậu Vũ, đợi hai chúng tôi quay về. Cấm được ăn vụng nghe chưa!”
Đoàn Thế Xung vừa thấy Trần Ý Yên, mặt đã đỏ bừng bừng, nghe sai vậy vui mừng không để đâu cho hết, gật đầu một cái, cầm giỏ chạy đi ngay.
Trần Ý Yên thấy Đoàn Thế Xung đi rồi mới khoác tay Mạc Vũ cười hì hì: “Đi nào!”
Mạc Vũ buồn bực rút tay ra nói: “Ở đây đông người qua lại, người ta bắt gặp dị nghị cho đấy.”
Trần Ý Yên buông tay cậu ra bĩu môi nói: “Ai dám dị nghị, tôi cắt lưỡi! Cậu đến gặp cái cô gái xinh đẹp Lý Tiềm Xuân phải không?”
Mạc Vũ mặt nặng không thèm trả lời, Trần Ý Yên cười nói thêm: “Cậu còn giận chuyện đêm qua à?”
“Hừ, cô cho tôi vui vẻ chắc.”, Mạc Vũ bực dọc nói.
“Tôi không làm vậy cậu có chịu nói ra bí mật cho hai chúng tôi nghe không?”, Trần Ý Yên khẽ hất vào người Mạc Vũ nói: “Hơn nữa tôi chỉ dọa thôi, cậu làm gì phải sợ.”
Mạc Vũ mặt mày đỏ bừng, nghĩ tới lại xấu hổ, sải bước bỏ đi mau hơn. Trần Ý Yên cười khúc khích bước theo sau.
Mạc Vũ đến trước căn phòng chín trăm lẻ tám, tầng một trăm năm mươi ở đại bản doanh Dược Sư, liền gõ lên cửa năm tiếng, bên trong không nghe tiếng trả lời, cậu lại gõ thêm năm tiếng nữa không nghe tiếng trả lời mới lấy chìa khóa mở cửa ra. Lý Tiềm Xuân không có trong phòng. Cậu nhìn qua một lượt không khỏi thở dài một tiếng, bước ra ngoài khép cửa lại.
Trần Ý Yên đứng đợi bên ngoài thấy cậu đi ra mới cười tủm tỉm nói: “Gớm, đến cả chìa khóa cửa riêng cũng đem cho cậu. Hai người thân thiết đến vậy sao?”
Mạc Vũ không đáp, sải bước bỏ đi. Trần Ý Yên gương mặt thoáng chút khó chịu, mắt liếc nhìn về phía cửa phòng Lý Tiềm Xuân, nhưng chớp mắt đã lấy lại vẻ lẳng lơ, chạy theo khoác lấy tay Mạc Vũ cười nói. “Tôi đánh cho cậu chìa khóa phòng của tôi nhé.”
Mạc Vũ bĩu môi: “Không thèm!”
“Vậy cậu đánh chìa khóa phòng mình đưa cho tôi.”, Ánh mắt Trần Ý Yên thoáng xuất hiện vẻ giảo hoạt.
Mạc Vũ cười dài lắc đầu. Trần Ý Yên õng ẽo nói: “Cậu rồi sẽ tự nguyện thôi.”
Mạc Vũ nghe cô nói có chút khó hiểu nhưng không muốn hỏi tới.