Cây hoa đào theo đó chớp chớp hiện thân trở lại hình hài Ái Ái, chỉ là gương mặt ả lúc này đã trắng bệch, già đi hơn chục tuổi. Ả bước chập choạng về phía Ngô Vũ Nam, khóe miệng hiện lên vẻ đắc ý, cây roi đưa lên vụt xuống đầu Ngô Vũ Nam.
Ngọn roi vừa vụt ra thì một ánh chớp xanh lục từ giữa bầu trời tối mịt thình lình lóe lên chém thẳng xuống đầu Ái Ái, ả vội thu nhanh cây roi lại, lách người tránh thoát. Liền đó ánh chớp lại lần nữa xuất hiện, không chỉ một mà hơn mười ánh chớp cùng lúc đánh tới. Ả há miệng thổi ra một luồng khí độc tím ngăn ngay phía trước, cùng lúc nhún người nhảy mau ra sau tránh đi. Chỉ là ánh chớp xanh cực kỳ nhanh, khói tím còn chưa tới đã bị ánh chớp đánh cho tan tành, hơn bốn, năm tia chớp phía sau theo đó đánh thẳng xuống người ả. Ả rú lên một tiếng đau đớn xoay người bỏ chạy về phía thác nước.
Một bóng người từ trong bóng tối hiện ra, đưa mắt nhắm hướng Ái Ái bỏ trốn ‘hừ’ lạnh một tiếng. Hắn xoay lại nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Ngô Vũ Nam mới lật tay lấy ra mấy viên dược phẩm, cạy miệng gã bỏ vào.
Ngô Vũ Nam miệng ấm ớ nắm lấy cánh tay hắn nói khẽ: “Thầy hiệu trưởng mau bắt lấy con linh thú ấy.”
Thì ra người đó chính là vị hiệu trưởng võ quán Trần Quang Vinh.
“Cậu trọng thương nặng lắm, tôi phải đưa cậu quay gấp về võ quán chữa trị gấp, bằng không khó bảo toàn được thân thể này nguyên vẹn được.”, Trần Quang Vinh lắc đầu nói.
Khóe mắt Ngô Vũ Nam ướt đẫm, miệng thở dài một tiếng: “Không ít người bị con linh thú ấy hại chết rồi, xin thầy!”
“Cậu yên tâm nghỉ dưỡng, tôi sẽ đích thân truy lùng bằng được nó.”, Trần Quang Vinh vừa nói, vừa dùng tấm vải bó chặt cơ thể Ngô Vũ Nam lại, không để chất dịch nhầy chạm vào người mình mới bế thốc gã lao vút bầu trời biến mất.
Cùng lúc ấy Ái Ái bị ánh chớp xanh đánh thủng năm lỗ trên người chạy đi được một đoạn đã ngã vật ra đất bất tỉnh. Thân thể từ một cô gái mỹ lệ, xinh đẹp lúc ấy biến hóa dữ dội, gương mặt lúc ẩn lúc hiện là một đầu sùng đất ghê rợn, nhe nanh há miệng đỏ lựng. Thân dưới đã hóa thành con sâu nhộng, trắng bạch đầy lông tơ, chân tay ngọa nguậy, đúng hình hài của một con sùng đất.
Vừa rồi Ái Ái dùng toàn lực công kích Ngô Vũ Nam, thần lực đã tiêu hao đến tám, chín phần, sau bị Trần Quang Vinh thình lình đánh lén, cơ thể trọng thương rất nặng. Ả gắng sức bỏ chạy một mạch đến gần sáng thì kiệt lực ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, năm lỗ thủng trên người không ngừng chảy ra chất dịch nhầy màu đen tuyền.
Vừa hay từ trong rừng một thiếu niên, mặc y phục võ quán Hữu Quán bẩn thỉu, mặt mày nhem nhuốc tay cầm đoản kiếm giận dữ chạy tới con sùng đất, miệng quát lớn: “Con súc sinh đáng ghét!”.
Cậu thiếu niên ấy không phải ai khác chính là Lê Long, trước đó không lâu được Thái Ông Hành cứu thoát khỏi đám giang hồ Trần Bá Lượng thì vội vàng cùng Lê Anh Thư, Vương Thị Loan quay về, giữa đường lại gặp phải Ái Ái truy giết đám học viên cũ Hữu Quán chạy lại, ba người vô tình bị cuốn vào đám người này, đành phải bỏ chạy ngược lại phía sông.
Sau Thái Ông Hành được lệnh Ái Ái truy giết, nhưng hắn chỉ rượt theo cả bọn hô hoán một hồi rồi bỏ đi không có ý truy cùng giết tận. Lê Long, Lê Anh Thư, Vương Thị Loan cùng một đám học viên võ quán Hữu Quan trong đêm chạy tứ tán, thất lạc mỗi người một ngã.
Lê Long đợi đến khi trời vừa tờ mờ sáng thì đi men theo bờ sông tìm kiếm Lê Anh Thư, Vương Thị Loan hai người nhưng mãi không thấy. Chợt từ xa một ánh chớp lao mau tới thì vội nấp đi, cậu trông kỹ đó chính là Ái Ái thì sợ phát khiếp, nhưng ả vừa rơi xuống đất đã ngã lăn ra, hiện nguyên hình thành một con sùng đất xấu xí nằm bất động. Cậu đợi một lúc thấy con sùng đất không động đậy gì, biết nó bị trọng thương nặng thì bạo dạng rút thanh đoản kiếm lao tới.
Lê Long bản tính thiện lương, nhưng cả ngày hôm nay trải qua không ít chuyện kinh tâm, cơn tức giận bùng phát, đoản kiếm vung lên đâm sùng đất nát bấy thành một vũng chất nhầy đen đúa mới hả lòng hả dạ ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Lê Long lấy lại bình tĩnh, thấy trong đống bầy nhầy một cái bảo rương màu vàng óng hiện ra thì cầm ngay lấy, vui mừng khôn ta. Cậu cất bảo rương vào trong túi áo, xoay người bỏ đi thì ngay trước mặt một bóng trắng lờ mờ hiện ra, nhìn kỹ đó chính là con sùng đất Ái Ái. Cậu còn chưa kịp xoay người bỏ chạy, cái bóng trắng đã nhập thẳng vào trong người.
Lê Long rú lên một tiếng, ôm lấy đầu lăn long lóc dưới đất, gượng mặt lúc ẩn lúc hiện, một giọng nói giận dữ vọng lên: “Mị dám phá hủy thân thể của ta.”
Lê Long kêu lên: “Ôi, đau quá!”
“Hừ”
Lê Long nghe tiếng ‘hừ’ lạnh phát ra trong đầu mới dần dần tỉnh lại hỏi: “Mi làm gì ta?”
Giọng nói trong đầu chầm chậm nói: “Ta với mi từ nay như một, cộng sinh cộng tử.”
Lê Long nghe nói không khỏi sợ hãi kêu lên: “Mi…mi…đoạt thân thể của ta!”
“Hừ, ta bị ngươi hủy đi thân thể, hận chưa băm vằm mi ra thành nghìn mảnh, thân thể mi khác gì một tên phế vật.”, Giọng nói trong đầu Lê Long hậm hực nói.
“Mi chính là con sùng đất vừa rồi?”, Lê Long lúc này mới lấy lại bình tĩnh hỏi.
Ái Ái bị Lê Long giết chết, tinh hồn xuất thế chỉ cần người có chút thực lực sẽ không để ả thoát đi dễ dàng, thậm chí nhốt vào Tù Hồn Điện vĩnh viễn không siêu thoát được. May mắn Lê Long chưa bước vào chuẩn mực Rèn Luyện Trường, có thể chớp thời cơ ký sinh vào người cậu, từ nay cộng sinh cộng tử không thể tách ra được. Nhưng trong lòng cô ả không khỏi buồn bực khó chịu, thực lực cả đời vậy mà một sớm một chiều bị hủy đi trong nháy mắt. Sống cộng sinh trong cơ thể người bình thường có khác nào ký thác vào một kẻ bất tài chẳng biết sống chết khi nào.
Chỉ nghe trong đầu Lê Long ‘hừ’ lạnh một tiếng không đáp. Lê Long không nghe trả lời, đưa tay sờ mó khắp người thấy không việc gì mới thở phào một tiếng bỏ đi. Chợt giọng nói trong Lê Long lại vọng lên: “Khoan đã!”
Lê Long giật mình hỏi: “Chuyện gì?”
“Mi muốn thực lực tăng tiến nhanh thì mau làm theo lời ta.”, Giọng nói trong đầu Lê Long nói.
“Nhục thể của ta là tinh túy vạn năm tích lũy được, mau thu lượm lấy. Sau này trong lúc nhập ảo cảnh Rèn Luyện Trường có thể bổ trợ mi nhanh chóng vượt qua.”, Giọng nói trong đầu Lê Long nói thêm.
Lê Long nghi ngại nói: “Làm sao ta tin được mi!”
“Ta với mi lúc này chẳng khác gì một! Mị chết, ta chết! Thực lực của mi tăng mau thì ta cũng theo đó được hưởng lợi. Ta lừa mi làm gì!”, Giọng nói trong đầu Lê Long giận dữ nói ra.
“Ta làm sao biết được mi thật giả thế nào, hừm…!”, Lê Long lầm bầm nói.
Giọng nói trong đầu Lê Long bực tức nói: “Với tên vô hại như mi ta cần gì phải giả trá, hừ!”
“Mi xem ta vô hại còn cộng sinh với ta làm gì!”, Lê Long giận tím mặt nói.
“Mi hủy hoại thân thể của ta! Ta hận không rút xương, lột da mi, mi dám lớn tiếng trách cứ ta!”, Giọng nói trong đầu Lê Long cũng không vừa, giận dữ quát lên.
Lê Long hậm hực không biết làm thế nào, giọng nói trong đầu cậu lại cất lên: “Ta trách mi, mi trách ta có được gì! Hừm, ta cộng sinh với mi, tinh hồn chẳng qua chỉ được bảo tồn thần trí, với mi chẳng có mất mát gì. Nhưng ta sẽ ra sức chỉ điểm cho mi tăng tiến thực lực! Mi thấy thế nào?”
Lê Long hít dài một tiếng hỏi: “Vậy làm sao để tách được tinh hồn mi ra khỏi thân thể ta?”
Giọng nói trong đầu Lê Long lạnh nhạt nói: “Nếu ta là tinh hồn người Rèn Luyện Trường bình thường, sống cộng sinh trong thân thể mi nếu may mắn không bị đồng hóa, lâu dần sẽ tự tinh đúc ra một bản thể mới phù hợp với tinh hồn của ta, đến một giai đoạn nào đó tự sinh ra quá trình đào thải, ta không muốn thoát ra khỏi cơ thể mi cũng không được. Nhưng ta là linh thú, tinh hồn không tương đồng với nhục thể của mi, tự nhiên không thể tinh đúc ra một bản thể phù hợp với tinh hồn của ta được. Ta với mi lại càng không thể đồng hóa được, mi là mi, ta là ta, chỉ là sống cùng trên một thân thể mà thôi.”
Lê Long nghe vậy thở dài một tiếng. Đúng như lời người trong đầu nói, sau cơn đau trước đó, cơ thể cậu không xảy ra bất cứ dị tượng khác lạ nào nữa, đầu óc càng không có vấn đề gì bất thường mới thấy an tâm đi ít nhiều.
“Ta biết rồi!”, Lê Long chậm giọng nói.
“Vậy mi mau thu lấy nhục thể của ta lại.”, Giọng nói trong đầu Lê Long thúc giục.
Lê Long dùng túi vải thu lượm xác sùng đất bỏ vào, cột kín vác lên vai quay về.
Nhắc tới Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân, hai người bò lên đỉnh thác thì trời đã quá trưa, liền tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Lý Tiềm Xuân điểm lại mấy túi nhét đầy dược liệu, trong lòng không khỏi phấn khích, bao nhiêu mệt mỏi biến đâu mất cả. Vừa hay lại thấy từ bên kia sông có hai người hớt hơ hớt hải chạy lại, một người lớn tiếng nói: “Chị chớ có đụng đến người tôi.”
“Cô đừng có ngu ngốc như vậy.”, Một người khác giận dữ nói.
“Chị mặc kệ tôi!”, Người kia lại tiếp.
Mạc Vũ vừa nghe người đó nói đã ‘ồ’ lên một tiếng. Lý Tiềm Xuân bật cười nói: “Cô Thư và chị Loan phải không?”
“Đúng là họ rồi!”, Mạc Vũ chạy ra khỏi chỗ nấp gọi lớn: “Hai người làm gì mà giận dữ nhau thế?”
Hai người đó đúng là Lê Anh Thư và Vương Thị Loan, cả hai chạy miết không nghỉ ngơi từ suốt đêm qua đến giờ. Lê Anh Thư chân tay máu me chảy bê bết, Vương Thị Loan phải dìu một bên mới đi được, nhưng vẫn ương ngạnh không chịu. Hai người trên đường bỏ chạy cãi vã suốt, chỉ là tình thế cấp bách không dám rời nhau ra.
Lê Anh Thư ngày thường không ưa gì Mạc Vũ nhưng lần này gặp cậu chẳng khác gì chết đuối vớ phải cọc. Cô đẩy Vương Thị Loan ra, đi khập khiển tới bên cạnh Mạc Vũ: “Sao anh lại ở đây? Ồ, cả chị Xuân nữa ư!”
Lý Tiềm Xuân đi lại xem qua vết thương cho cô, chỉ là vết trầy xước ngoài da, cùng mấy vết bầm tím do va đập sưng tấy lên thôi. Cô thấy không có gì đáng ngại liền hỏi: “Hai người gặp chuyện gì vậy?”
Lê Anh Thư chưa kịp trả lời, Vương Thị Loan đã bước đến nói: “Chúng tôi trên đường gặp phải một ả xác nhân truy giết, cả đêm mới chạy thoát được tới đây.”, Cô nói tới đó thở dài một tiếng thêm: “Chỉ là không biết chú Long hiện tại thế nào rồi.”
Mạc Vũ nghe vậy thì lo lắng hỏi qua tình hình lúc đó, Lê Anh Thư kể qua một lượt mới ôm mặt khóc òa lên.