“Cậu định mặc áo ngủ đi làm khách nhà người ta àh?”
Tôi nhìn lại trang phục của mình, lúc này mới ý thức được. Vừa định về lại phòng, thì đột nhiên nhớ đến người đàn bà vô hình nọ.
Tôi ho khan vài tiếng xấu hổ nói với Bạch Dực:
“Thứ kia….chờ anh thay rồi…. Anh theo về phòng tôi đi.”
Tôi cười hơi gượng gạo, bỗng nghe Bạch Dực nói:
“Cậu sợ người đàn bà kia nhìn trộm àh? Ko sợ tôi thừa cơ đánh lén sao?”
Tôi nghe vậy nhất thời ko thể nghĩ ra được thứ gì hay ho, chỉ tìm đại 1 câu nói:
“Ko sợ! Tôi luôn rất….”
Không đợi tôi nói xong, anh cười khẽ, nắm chặt cánh tay tôi, cả người bị anh ép sát sát vào tường. Tay tôi giờ đang bị anh kiềm chặt giở cao lên, quả nhiên muốn hôn trộm tôi rồi. Tôi mở to hai mắt, thật ra nữa câu sau tôi muốn nói là: Tôi luôn rất sợ hãi những thứ ko nhìn thấy được….
Mắt tôi thấy anh cười thật đê tiện, sau đó hôn cho bằng đủ rồi mới chịu buông tay tôi ra, nói:
“Cậu đã ko sợ thì tôi còn sợ gì chứ! Kỹ thuật tiến bộ lắm, xem ra sau này tôi phải đánh lén nhiều hơn mới được.”
Tôi che miệng, mặt nóng cả lên, thật xấu hổ, mãi thật lâu sau mới nói được mỗi chữ “Anh” thì đã bị anh kéo tuột ra khỏi phòng rồi. Lòng tôi thầm oán: chuyện này thật ko biết nên mắng người này thần kinh trơ lỳ hay là bản thân mình vốn chẳng biết thẹn là gì. Đến tình cảnh này còn nghĩ về mấy chuyện như vậy.
Xem ra lúc yên ổn lại thì tôi nên gắn thêm ổ khóa vào phòng mình, nếu ko rất có khả năng sẽ bị mần thịt….
Thật dám chắc như thế….
Chờ chúng tôi chuẩn bị xong, thì mặt mày của Lục Tử đã xám xịt lại. Cậu với ông chủ của mình thật giống bị tâm thần phân liệt. Chân của hai người đều run rẩy như thể mắc bệnh Pacrkinson. Lúc này tôi nghe dưới lầu có tiếng kèn xe, biết là ông chủ Triệu đã cho người đến. Tất cả có 2 chiếc đến đón chúng tôi. Bạch Dực và ông chủ Triệu ngồi một chiếc, tôi buộc phải ngồi chiếc còn lại cùng Lục Tử. Đợi xe chuyển bánh, Lục Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nói:
“Tôi đây chỉ là người làm công đáng thương thôi mà. Kiếm được cũng vài ba đồng bạc cắc. Còn phải chăm lo cho cả núi công việc bộn bề như vậy. Đúng rồi An Tử àh, các cậu có cách gì đối phó với thứ kia ko? Thành thật mà nói…. Tôi một chút cũng ko nhận thấy là có người. Chẳng lẽ ông chủ của tôi bị tâm thần phân liệt.”
Tôi liếc xéo cậu ta, hậm hực nói:
“Có, nhưng lại vô cùng kinh dị. Là một con quỷ rất đáng sợ! Mình còn thấy bà ta híp mắt nhìn cậu khinh bỉ nữa cơ đấy. Chắc là đang quan sát xem thằng người làm nhỏ bé của chồng mình ra sao nha.”
Cậu ta nghe tôi nói xong thì mặt trắng dã ra. Bảo tôi đừng nói nhảm nữa. Tôi cũng cười đểu 1 cái, ai bảo thằng nhóc nhà ngươi chơi 2 mặt như thế, đến tao cũng dám hại. Ông mày ko nhân cơ hội này chỉnh cho vài cái, còn mang tên là An Tung sao. Người ta thường nói người có vài ba loại, giàu cũng dăm bảy đường
——
Nhà của ông chủ Triệu này thật ko phải quý phái bình thường mà. Một căn biệt thự lớn nhhư vậy, bao nhiêu tiền mới có thể mua được đây…. Ông già này thật biết hưởng thụ cuộc sống, nhưng giờ đây nhìn thật chẳng có chút tinh thần gì cả.
Lão cứ gật gật đầu như đang nghe vợ mình dạy dỗ vậy. Bất quá, chúng tôi cái gì cũng chẳng nghe được. Nhìn lão như thế thật chẳng còn dáng vẻ của giáo sư đại học nữa. Tôi thấy dáng vẽ bây giờ của lão hoàn toàn ko khác một ông già ngốc nghếch là mấy….
Nhưng lão bỗng nhìn xuống mặt đường mỉm cười thật cổ quái, tôi mở to hai mắt nhìn trừng trừng vào. Lão phát hiện thấy liền trở lại ánh mắt ngây dại như trước.
Bạch Dực từ sau đi lại nhìn chúng tôi nói:
“Xem ra ông chủ của cậu thật rất sợ vợ. Vừa lên xe đã nghe lão ko ngừng giải thích và nịnh bợ. Thật là oan gia đối đầu mà.”
Anh dừng 1 chút rồi lại tự lẩm bẩm:
“Cưng sau này đừng đối với anh như vậy nhá. Nói được xem nào, vợ chồng phải cùng bình đẳng nương tựa nhau sống mới tốt chứ.”
Vừa nghe tôi còn lơ mơ, nhưng khi đã hiểu dụng ý của anh thì thật sự chẳng có tâm trạng gì cả, chỉ phun ra hai 1 câu:
“Tôi thèm vào áh!”
Nói thật, nếu không phải hiện giờ có 1 người vô hình đang nghe từng lời của chúng tôi, thì tôi sẽ cười vào mũi anh, chế nhạo cho mà xem. Nhưng khi biết thứ kia đang tồn tại, cũng có thể sẽ nói chuyện với mình, thậm chí là chạm vào mình, thì dù nghe thấy gì cũng chẳng thể cười nổi. Ông chủ Triệu như suy sụp hoàn toàn cứ đi đi lại lại.
Sau đó, lại tiến về phía chúng tôi, cúi đầu nói:
“Cô ấy muốn đi nấu cơm cho các cậu. Mọi người uống chút trà trước. Trên bàn có hoa quả, tự mình lấy đi…. Vợ tôi nói, các cậu cứ tùy thích, chờ cô ấy 1 chút….”
Tôi thật đồng cảm nhìn lão, sau đó nói:
“Ông chủ Triệu, như vậy ko được đâu. Thứ kia….thứ kia, vợ của ngài, chúng tôi vốn dĩ là ko nhìn thấy, làm sao biết….”
Lão lắc lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Cô ta đang đứng sau cậu kìa….”
Tôi “ah” lên 1 tiếng, vội quay đầu nhìn lại, vừa khéo mắt tôi đảo qua tấm kính cửa sổ, thấy rõ ràng người đàn bà kia đang đứng cứng ngắt phía sau mình. Cổ của dì ta vẫn nghẹo như cũ. Sau đó dì ta còn gật gật đầu, bỏ đi, thế là hình phản chiếu trong tấm kính liền biến mất. Lục tử nắm nắm tay, cố khống chế cảm xúc của mình. Tôi cũng nhất thời muốn chạy thật xa.
Chỉ có Bạch Dực là lạnh lùng chắn ngay cửa kề sát tai tôi thì thầm:
“Giờ ko được đi….Bóng kia….có điều….”
Anh ấn vai tôi xuống, tôi trấn định đôi chút rồi ngồi xuống gật gật đầu ý bảo hiểu rồi. Anh lại nhìn ông chủ Triệu nói:
“Chúng tôi có thể xem qua thư phòng của ngài 1 chút ko?”
Ông chủ Triệu gật gật đầu sau đó lại nói vọng vào phòng bếp:
“A Trân àh, anh dẫn bọn trẻ lên phòng sách 1 chút, chúng ko muốn xem TV rồi.”
Sau đó lão “A, a” hai tiếng rồi dẫn chúng tôi lên lầu, đẩy cửa ra, nhìn Bạch Dực nói:
“Sách đều ở nơi này, cậu từ từ xem đi.”
Bạch Dực hơi đẩy mắt kính nói:
“thứ 14 tầng 3”
Ông chủ Triệu quay đầu lại hỏi 1 tiếng “hở?” Tôi cũng chẳng hiểu gì, chỉ thấy Bạch Dực đẩy đẩy kính, lạnh lùng nhìn lão nói:
“Ko có gì tôi chỉ nói nhảm thôi.”
Sau đó liền bước vào thư phòng. Lục Tử cũng muốn đi theo chúng tôi, nhưng ông chủ Triệu lại kéo cậu ta lại, nói cậu phải đảm nhận trọng trách bảo vệ mình. Đáng thương thật, Lục Tử đến thân mình còn lo chưa xong thì bảo vệ được ai, có làm bảo mẫu thì đúng hơn. Tôi nhìn Lục Tử bị ông chủ của mình lôi đi chẳng khác chó nuôi là mấy thì thật sự có chút lo lắng cho cậu ta. Dù sao cũng là anh em, vẫn còn sót lại ít tình cảm đi….
Bạch Dực đóng cửa lại, sau đó ho khan 1 tiếng, tôi lấy lại tinh thần nhìn anh nói:
“Anh là đang làm gì đấy?”
“Có việc….”
Anh lấy từ trong túi tiền ra 1 tờ giấy, cứ lập đi lập lại: thứ 14 tầng 3, sau đó đếm số sách trên kệ. Anh rút 1 quyển trong đó, rồi đặt lên bàn mở ra. Tôi mới phát hiện thì ra nó rỗng ruột, bên trong là một cái gương đồng cổ xưa. Nhìn thoáng qua có chút cũ kỹ. Bốn phía đều trạm trổ cửu ly tàm văn[1], giữa có tám con ly long[2] theo kiểu đầu đuôi tương liên, hình thức như một cái kết (~ nút thắt).
Loại gương đồng có hoa văn như thế này thật sự chẳng mấy khi gặp qua. Ngoài ra sau lưng còn khắc 4 chữ to: Tướng do tâm sinh. Nơi nơi của chiếc gương này đều lộ ra sắc thái thần bí.
Tôi nhìn chiếc gương nói:
“Đây là tấm kính cổ quái kia sao?”
Mắt của Bạch Dực khi thấy chiếc gương liền sáng rực lên. Anh “A” 1 tiếng, thản nhiên nói.
“Chẳng hay rồi! Thứ này áh….”
Tôi vẫn chưa nhìn được rõ khì Bạch Dực đã ngay lập tức dùng vải bông gói kỹ nó lại, sau đó liền nhét vào balô của tôi. Tôi hỏi anh thế là sao? Anh đẩy đẩy kính nói:
“Thứ này bất cứ giá nào tôi cũng ko cho cậu chạm vào đâu, cũng đừng soi gương. Tôi biết ông già kia gặp phải chuyện gì rồi. Nếu đúng như vậy, chúng ta thật chẳng thể nào giúp được họ Triệu kia đâu. Tôi nghe qua có chỗ ko hiểu cho lắm. Nhưng xét đến cùng, mọi chuyện đều phát sinh từ tấm kính này.
Tôi hỏi:
“Thế thì, cuối cùng anh có…. Chắc là sẽ cứu lão được ko?”
Bạch Dực lắc lắc đầu vẻ ko chắc cho lắm nói:
“Tiếp theo có đảm đương nổi không chỉ có thể dựa vào mình lão….”
Anh suy nghĩ 1 chút lại nói thêm:
“Cậu có phát hiện ông chủ Triệu ngoại trừ thấy vợ mình ra còn có hành động kỳ quái nào ko ko?”
Tôi nghi ngờ “hở?” một tiếng. Anh nói:
“Lão gì kia khi vào nhà, còn hướng ra vườn hoa khoát khoát tay, nhưng nơi đó chẳng có lấy 1 người.”
Tôi cau mày đợi Bạch Dực nói tiếp, anh nói:
“Xem ko chỉ đơn giản là chúng ta chẳng nhìn thấy gì ở nơi này. Nếu đã thế, họ Triệu kia muốn bảo toàn mạng sống càng thêm phiền phức. Thôi kệ vậy, chúng ta cứ đánh cược 1 phen. Nếu thật ko cứu được, cũng là do ý trời đi.”
Tôi thở dài một hơi hỏi:
“Có cách gì ko?”
Anh vỗ vỗ balô trên vai tôi nói:
“Chỉ là cách thông thường thôi. Nếu ko được…. thì đành dựa vào chính lão ta vậy.”
Nói xong anh nhìn quanh thư phòng, lẩm bẩm:
“Lão già này thật cất toàn thứ tốt không nha. Đồ hay ho đúng là có ko ít….”
Nói đến đây mắt anh bỗng lộ ra chút tham lam. Tôi thở dài nhìn con mọt sách kia, rồi cũng bắt đầu quan sát sơ qua phòng này một chút. Bỗng cửa chậm rãi mở ra, Bạch Dực và tôi cùng ngẩng đầu lên. Chúng tôi chẳng hề thấy được bóng người nào bước vào cả, chỉ nghe được cách vách có tiếng cửa từ từ mở ra.
Bạch Dực để sách xuống, vỗ vỗ vai tôi bảo đến đó xem. Chúng tôi cẩn thận ra khỏi phòng sách, tiến vào căn phòng nhỏ kia. Thì ra nơi này là một cái kho nhỏ, chúng tôi tập trung vào những vật phẩm đang chất chồng nơi đó. Cửa đột nhiên đóng lại, sau đó nắm tay lại chuyển động, lòng tôi thầm ko ko xong, cửa bị khóa rồi!
Chúng tôi vội vàng đẩy ra, nhưng vẫn chậm một bước. Tôi quay đầu lại muốn hỏi Bạch Dực nên làm sao bây giờ, lúc này nhìn trong gương ngoài mặt của anh ra còn 1 gương mặt cứng đờ khác. Tôi vội vàng kéo anh đến cạnh mình, anh bịt miệng tôi “xuỵt” ý bảo đừng lên tiếng. Lúc này, hai tròng mắt của gương mặt xa lạ trong gương kia hơi giật giật.
Chúng tôi liền phát hiện có cái gì đó vừa rơi ra từ mớ đồ vật tạp nham kia. Tiến lên liền thấy, là một cái khuôn hình, bên trong có tấm ảnh đen trắng. Dường như đây là ảnh cưới kiểu cũ. Ông chủ Triệu trong đó là một cậu thanh niên với nét mặt hồn hậu mang theo nụ cười rất vui sướng. Người phụ nữ bên cạnh cũng cười thật hạnh phúc.
Tôi nhìn thấy hình dáng có chút giống với người đàn bà nghẹo cổ kia. Nhưng lúc này, cổ của chị ta rất thẳng, tuổi cũng trẻ hơn rất nhiều. Chúng tôi ko rõ tại sao lại cho mình xem ảnh này. Chẳng lẽ trong đó có ám chỉ điều gì?
Bạch Dực lắc đầu, chúng tôi nhìn thứ đó thật kỹ, khi quay lại thì bóng người kia đã ko thấy đâu nữa. Lúc này cửa kho cũng đã mở ra. Tôi và Bạch Dực nhìn nhau, anh mở khuôn ảnh ra, phát hiện trong đó có một tờ lịch, ngày 21 tháng 5 năm 1968. Trên đó còn viết: Nắm tay cùng bạch đầu giai lão. Tôi hãy còn nhớ rõ, ông bà nội tôi cũng có thói quen này. Thường giấu đi tờ lịch ghi dấu những ngày quan trọng, trên đó còn viết mấy câu làm kỷ niệm nữa.
Xem ra, ông chủ Triệu lúc đầu cũng ko phải thống hận vợ mình đến thế, mà còn hạnh phúc mỹ mãn nữa nha. Quả nhiên, đàn ông có tiền liền sinh hư…. Bỗng chúng tôi nghe tiếng [cót két] cửa phòng lại mở ra. Lần này thì gần như ghe được âm thanh của người đang đi lên lầu. Bạch Dực nhanh chóng nhét tờ lịch cùng bức ảnh về chỗ cũ.
Sau đó, kéo tôi ra ngoài. Vừa xuống lầu đã thấy ông chủ Triệu lên tới. Lão bảo chúng tôi có thể dùng cơm được rồi. Chúng tôi liền gật gật đầu cùng nhau đi xuống. Bốn người chúng tôi ngồi trước bàn ăn, lạ lùng là trên đấy cái gì cũng ko có. Tôi trợn trừng mắt nhìn chén đĩa trống không nói:
“Ăn….Ăn cơm?”
Ông chủ Triệu cầm chén lên, lua lua không khí trong cái chén trống trơn nói:
“Thím các cậu muốn các cậu ăn nhiều 1 chút…. Đừng khách sáo!”
Lão nói xong thì theo thói quen cầm đũa gõ gõ xuống mặt bàn. Tôi lúc này mới lấy lại tinh thần, bàn này làm bằng đá cẩm thạch. Chúng tôi thấy rất rõ ngồi cạnh ông chủ Triệu còn có người đàn bà bị ngoặt cổ kia. Lão ta như đang diễn kịch câm, cứ ăn cơm bằng không khí. Tôi cũng đành phải vờ vĩnh theo vậy. Nhưng Bạch Dực lại ko hề động đũa, anh nhìn ông chủ Triệu nói:
“Ông chủ Triệu, ngài còn nhớ mình cùng phu nhân kết hôn được bao lâu rồi không?”
Tôi “A” lên 1 tiếng, lúc này ông chủ Triệu chậm rãi buông đũa xuống, lão hỏi:
“Cậu nói cái gì?”
Bạch Dực yên lặng cầm lấy một chiếc đũa, sau đó thả vào trong ly thủy tinh đựng nước trong veo, chiếc còn lại thì để vào trong chén. Chúng tôi thấy rất rõ là chiếc đũa dựng thẳng đứng giữa ly thủy tinh. Sắc mặt của ông chủ Triệu hết sức khó coi, lão lạnh lùng nhìn Bạch Dực.
Lục Tử lúc này cũng nín thở rón rén đến cạnh bên tôi, nhìn tôi như thể ông chủ của cậu ta bị quỷ nhập rồi vậy. Chúng tôi cảnh giác nhìn lão, Bạch Dực lại nói tiếp:
“Tôi đã nói rồi mà, phương pháp này rất thông dụng, thấy quỷ ngay ấy. Ông chủ Triệu lúc vào nhà khi nãy đã phất phất tay. Nhưng có thể chỉ mình tôi mới thấy sự thay đổi đó. Trên xe, ông đã đưa cho tôi tờ giấy ghi nơi cất giấu cổ kính đó. Nhưng lúc vào phòng tôi có hỏi lại, ông bỗng nhiên 1 chút phản ứng cũng không có…. Nên có thể khẳng định, ông ko chỉ nhìn thấy duy nhất Triệu phu nhân còn có một, ko phải, tính cả người dẫn chúng tôi vào kho hàng có tổng cộng đến 3 người vô hình.”
Ông chủ Triệu chầm chậm cuối đầu, mặt bàn ánh lên được lão đang cười, hơn hết nụ cười kia thật vô cùng quỷ dị.
Lão nói:
“Không…. Bọn tao không phải là quỷ. Bọn tao cũng không phải người. Là những hồi tưởng trong ký ức mà thôi.”
Bạch Dực lặng yên thì thầm:
“Tướng từ tâm sinh….”
Giọng nói kia thật ko phải là của ông chủ Triệu, so ra có vẻ già hơn nhiều. Nó như những âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng. Nên thoạt nghe qua thật vô cùng chói tai.
Hắn tiếp tục nói:
“Đúng vậy, bọn tao đều là người có muôn vàn rút mắt với tên ác ôn này. Bất quá, bọn tao đều bị hắn hại chết.”
Bạch Dực nói tiếp theo lời của hắn:
“Chính xác thì các người đã dựa theo trí nhớ của ông chủ Triệu mà mô phỏng lại hình dáng. Vừa ko là quỷ, cũng chẳng phải vong hồn, các người là từ trong ký ức được phản xạ qua mặt gương mà thành. Tướng do tâm sinh.”
“Chẳng trách….”
Lục Tử ở sau tôi liền mở miệng:
“Đúng thế, tôi còn nhớ rõ ông chủ lúc mới có chiếc gương này thì luôn nói mình mơ thấy ác mộng. Thấy vài người quen từ thời mới làm giàu. Còn nói….quỷ đang tìm ông ta nữa.”
Lúc này trong thân thể của ông chủ Triệu lại phát ra tiếng của phụ nữ. Giọng nói lạnh căm nhưng rất nhỏ cứ lặp đi lặp lại kêu đau cổ…. đau quá….cổ của tôi đau quá. Tôi nuốt nước bọt, “ông chủ Triệu” vẫn tiếp tục đồng bóng một cách quái đãn nói:
“Đau quá…. Thắng xe hỏng rồi, cổ tôi…..cổ tôi bị cắt đứt….tên đó muốn hại chết tôi.”
Tôi nghĩ thầm, ko đúng rồi, sao có thể như vậy được? Ông chủ Triệu nói vợ mình bị bệnh chết mà? Chẳng lẽ cái chết của dì ta là do một tay ông gây nên? Tôi hơi cứng nhắc sờ sờ cánh tay mình, giờ đã gần tháng 5 nhưng lại lạnh tưởng chết đi được.
Bất quá tôi liền biết được nguyên nhân. Ko phải do nhiệt độ quanh đây thấp mà nó được truyền từ balô ra. Hơi lạnh thấu xương được tỏa ra từ mặt gương kia. Bỗng nhiên, TV trong phòng khách bắt đầu xuất hiện những bông tuyết trắng lòa xòa, rồi dần dần hiện ra bộ phim trắng đen. Một người đàn ông đang sửa xe. Anh ta chầm chậm gỡ ra từng con ốc.
Sau đó lại làm như không có việc gì mà đi ra ngoài. Thời gian trôi qua rất lâu, một người phụ nữ ăn mặc thật chỉnh tề bước lên xe. Đây là xe theo kiểu cũ, biển số đen đỏ dùng để chở cán bộ. Dì ta lái đi cũng không xa lắm thì hình ảnh bắt đầu run lên dữ dội. Trời đất bỗng nhiên đảo lộn. Người phụ nữ kia bị kẹt trong xe, cổ mắc vào tấm kính vỡ. Máu từ vết thương chảy xuống rất nhiều.
Trong TV, người phụ nữ kia thật yếu ớt kêu cứu. Cổ dì ta đau lắm…. Lúc này, ánh mắt dì thật đáng thương biết bao, nhìn người đàn ông kia cầu xin:
“Chí Bang, cứu cứu em…. Cổ của em đau quá….”
Nhưng gã đàn ông lại chẳng hề giúp đỡ người phụ nữ đang chảy máu đầm đìa kia. Chị ta bỗng mở to mắt, đột nhiên hét lớn:
“Là mày! Mày muốn hại tao. Mày muốn giết người diệt khẩu sao? Mày cho rằng không ai biết việc mình làm àh? Chí Bang, đừng phạm sai lầm nữa! Đầu cơ trục lợi di sản văn hóa là tội nặng lắm! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi!”
Gã đàn ông chậm rãi rời khỏi tầm mắt của người phụ nữ. Bất kể chị ta cầu xin thế nào, cũng chẳng màng để tâm đến. Tôi nhìn TV, lại biến thành một mảng bông tuyết. Sau đó đột nhiên xuất hiện một gương mặt phụ nữ thật lớn, dì ta dùng tay ôm cổ mình, nghẽo đầu sau một bên rên rĩ:
“Đau quá, cổ của tôi đau chết mất!”
Máu cũng từ cổ dì đầm đìa chảy ra ngoài. Bạch Dực lạnh lùng nhìn ông chủ Triệu. Thân thể lão lại trở về giọng nói của đàn ông. Hắn cười tàn ác nói:
“Con đàn bà ngốc nghếch, chỉ biết kêu đau. Đúng thế, là chồng mày đã ở xa xa nhìn mày tắt thở rồi mới kêu người khác đến cứu!”
TV lúc thì hiện ra hoa tuyết, lúc lại thấy người phụ nữ bị nghẽo cổ kia. Hai cảnh tượng cứ không ngừng luân phiên nhau. Ông chủ Triệu lúc này lại ngẩng đầu lên.
Mắt lão đã đục ngầu trắng dã như vôi, tiếp tục nói:
“Ha ha, mày nghĩ có tiền sẽ không sao àh? Tao là tới đòi nợ mày thiếu. Mày thiếu tao không chỉ có tiền đâu.”
Lục Tử “A” lên 1 tiếng, nói:
“Ông, ông chính là người đòi nợ mà mấy hôm trước ông chủ có kể qua đấy àh?”
“Ông chủ Triệu” cười khằn khặc nói:
“Đúng vậy, ngay từ đầu bọn tao là cùng nhau buôn bán. Nhưng hắn một mình độc chiếm hợp đồng, còn bán đứng tao với cảnh sát. Tao là dân trộm mộ bị truy nã đã nhiều năm rồi. Công lao nhiều như vậy, cuối cùng lại thành một ông lão già nua, không tiền, không nhà, không nghề nghiệp, đến một bà vợ cũng không có. Qua được vài năm thì bệnh chết. Hắn biết tao đến, nhưng cũng không chịu ngữa tay giúp lấy một lần."
Trong ấn tượng của tôi, ông chủ Triệu này có khí khái của một giáo sư đại học. Thật sự không ngờ, lão lại làm nhiều chuyện đê tiện vô sỉ như vậy. Bạch Dực đảo mắt xung quanh, còn tôi thì lại nhìn chằm chằm vào ông chủ Triệu.
Lục Tử không chịu nổi liền quát lên:
“Có quan hệ gì với tôi kia chứ. Tôi chỉ là một thằng làm công nho nhỏ thôi mà!”
Ông chủ Triệu kia cũng lớn tiếng không kém:
“Chẳng liên quan gì đến bọn mày cả. Nhưng bọn mày vẫn phải gánh tội thay hắn. Mày theo hắn lâu như vậy, đừng cho là tay mình còn sạch sẽ!”
Mắt Lục Tử quắt lên nhìn hắn sau đó không nói thêm tiếng nào nữa. Tôi lén kéo cậu ta một chút, thì thầm:
“Đừng làm rối thêm nữa! Để xem Bạch Dực có cách gì không….”
Tôi nhìn Bạch Dực ám chỉ. Anh chầm chậm đứng lên, đến sau lưng tôi. Tôi muốn đứng lên, nhưng bị anh ấn vai xuống. Sau đó đem chiếc gương từ sau balô của tôi ra ngoài. Tôi cứ nghĩ thứ trên người ông chủ Triệu kia chắc cũng e dè nó đôi chút. Không ngờ hắn lạnh lùng cười nhìn Bạch Dực lấy chiếc gương ra.
Thật giống như là đã đoán được là anh sẽ làm như vậy. Tôi thấy ông chủ Triệu ngẩng đầu lên, Khi hắn nhìn vào chiếc gương liền thay đổi. Cả người hắn run lên, sau đó lập tức nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lần nữa thì ánh mắt kia đã trở lại bình thường như cũ. Lão run run nhìn xung quanh rồi lại nhìn chúng tôi, chắc là vẫn chưa biết về những chuyện quái đãn vừa rồi.
Cuối cùng ngẩng đầu nhìn chúng tôi hỏi:
“Bạch….Em Bạch àh….Chuyện giải quyết sao rồi?”
Bạch Dực mím môi, không nói gì. Lúc này anh như đang chờ đợi chuyện gì sắp xảy ra vậy. Sau đó chầm chậm mở miệng:
“Rốt cuộc có nhớ được là mơ thấy ai hay không?”
Lão lắc lắc đầu nói:
“Không nhớ nữa, nằm mơ tỉnh dậy thì quên hơn phân nữa. Tóm lại…. chuyện này đã xong chưa?”
Bạch Dực hơi khép mắt lại. Lúc anh mở ra lại có chút khác thường. Tôi xém chút nữa còn tưởng là anh bị nhập nữa chứ. Nhưng khi được anh vỗ vỗ vai mới biết người này không việc gì.
Anh nói:
“Ông có biết tấm gương này tồn tại để làm gì không? Mặt gương này còn được gọi là Tâm kính. Trong Phật Giáo Mật Tông, còn có tên khác là Alaya[3]. Chuyện này chắc là ông cũng đã từng nghe nói đi.”
Trán của ông chủ Triệu giờ đây đã toát ra mồ hôi lạnh. Sắc mặt vừa mừng vì có chuyển biến tốt đẹp giờ lại tái mét lên. Lão lẩm bẩm:
“Thức….thứ tám….”
Bạch Dực tiếp tục nói:
“Tôi cứ tưởng ông chỉ có một tâm ma. Nhưng sau lại phát hiện thì ra con người ông lại không sạch sẽ chút nào. Bất quá, giờ đây ông chỉ còn cách duy nhất là cầu nguyện cho mình đừng nghĩ đến cảnh sẽ bị những nạn nhân trước kia báo thù đáng sợ ra sao. Hoặc như lời ông nói, ông thật may mắn nên những thứ kia mới không thể chạm đến ông. Bằng không, khi chúng bị Alaya phản chiếu, đến lúc đó…. Chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Tôi nghe Bạch Dực nói xong cũng không rõ những thứ kia là gì, thì Lục Tử đứng bên cạnh tôi đã nói:
“Phật viết “Bát thức tâm vương” là chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, suy nghĩ (ý thức), manas (Ngã thức)[4], alaya (Bản tính và vọng tâm cùng hợp một thể)[5]. Còn về cụ thể thế nào thì chờ chúng ta an toàn ra khỏi đây, mình sẽ bổ túc cho cậu. Tóm lại thứ chúng ta gặp phải chính là suy nghĩ trong đầu ông chủ Triệu. Nói cách khác tại sao chúng ta chỉ có thể thông qua phản chiếu mới thấy bóng dáng. Bởi những thứ đó đều do lão ta tưởng tượng ra. Thật sự không tồn tại. Mà giờ đây, theo mấy lời kia thì trong đầu lão lại cứ luôn nghĩ đến mình sẽ chết như thế nào thôi….”
Tôi chẳng cần Lục Tử giảng giải thêm nữa cũng có thể hiểu được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Chả trách Bạch Dực nói hiện tại chỉ có mình ông chủ Triệu mới có thể cứu được mình mà thôi. Cách duy nhất là đừng nghĩ đến những kẻ bị lão hãm hại trong quá khứ sẽ quay lại giết mình như thế nào. Nếu không sẽ bị ý thức của mình giết chết.
Thế thì có khác gì tự sát đâu. Rõ ràng là xung đột trong tiềm thức của lão, người ngoài như chúng tôi thật không thể xen vào. Bởi vậy, cái người cúi mặt trong ý thức của lão kia chẳng hề sợ hãi hành động của Bạch Dực. Bởi ngay cả ông ta cũng là do ông chủ Triệu nhớ lại mà thôi. Hắn cúi xuống chẳng qua cũng là được sinh ra từ tưởng tượng của lão.
Bất quá…. Loại tưởng tượng này được thực thể hóa. Ông chủ Triệu càng ngày càng rối loạn, lão nhìn chúng tôi nói:
“Không đúng, không phải đâu. Đừng quên! Tao có tư liệu mà chúng mày cần nhá! Chúng mày không muốn tìm hiểu nữa à….”
Lời chưa nói hết, lão đã im bặt, mắt dáo dát nhìn hai bên. Lão vuốt vuốt đầu mình, cầm lấy chén điên cuồng ném xuống mặt đất, xong liền đứng dậy chạy vội lên lầu. Xem ra, vận khí của lão đã không may mắn đến nỗi có thể tránh được kiếp nạn này. Chuyện vẫn chưa chấm dứt. Bạch Dực chửi thề một câu, nói:
“Chuyện quan trọng, lại bị lão già này kẹt ở giữa, chẳng hay ho chút nào.”
Nói xong, anh liếc qua Lục Tử, sau đó xoay người chạy theo ông chủ Triệu. Ông chủ Triệu chạy đến phòng ngủ thì đã không thấy bóng dáng dâu nữa. Chúng tôi quay đầu tìm quanh, phát hiện lão đang ở trong buồng vệ sinh của phòng ngủ. Khéo làm sao lại quay mặt vào chiếc gương được gắn trên tường. Chúng tôi cũng nhìn vào đó, nhưng bị hình phản chiếu dọa cho không dám đến gần.
Mặt của lão ở giữa bỗng tách ra thêm hai gương mặt người khác, một nam một nữ. Gương mặt nữ bên trái đau đớn khóc thét lên, gương mặt nam còn lại thì cười âm độc. Hình ảnh này tựa như quái vật của tôn giáo thần bí nào đó. Ông chủ Triệu điên cuồng lắc lư đầu mình. Bỗng lão đột nhiên phát hiện, sau đầu mình còn mọc thêm một gương mặt nữa.
Lão quay đầu nhìn với lại, muốn thấy thật rõ ràng. Nhưng lại không cách nào thấy được gương mặt sau lưng mình. Thế làm càng hốt hoảng lắc mạnh đầu hơn nữa. Cuối cùng lão tuyệt vọng, xoay người nhìn chúng tôi. Chúng tôi đều nhìn rõ gương mặt sau lưng chẳng phải ai khác, chính là lão mà thôi!
Nhưng nó lại mang ánh mắt lạnh như băng không hề có chút tình cảm nào. Không vui cũng chẳng buồn, trơ trơ như trái tim băng giá. Chúng tôi đều không tự chủ được mà lui vài bước, sợ quái vật này mất kiểm soát mà lao đến đây. Lão đập đầu liên tục vào tấm kính, dù máu chảy đau thương cũng không thay đổi được hình ảnh phản chiếu kia.
Cuối cùng nhìn chúng tôi hét lên:
“Bọn mày thấy gì? Sau lưng tao là cái gì?”
Chúng tôi đều không dám nói, Lục Tử run run nói:
“Là…. Là chính ông…. Là mặt của ông….”
Lão “A” lên 1 tiếng, sau đó gạt chúng tôi, tông cửa xông ra ngoài. Lão vừa chạy vừa hỏi:
“Mặt của tao, tại sao là mặt của tao! Vậy tao là cái gì! Tao là ai!”
Bạch Dực vội vàng kêu lên:
“Không xong! Mau đi xem!”
Nhưng khi chúng tôi vừa rời khỏi phòng ngủ thì nghe được tiếng lăn dài trên cầu thang. Cuối cùng là vang lên [Ầm ầm]. Lòng tôi lạnh hẳn nói: Xong rồi, chắc tiêu thật rồi. Vội vàng xuống lầu, liền thấy ông chủ Triệu ko còn té lăn xuống nữa, mà giờ đây đang nằm dài trên mặt đất. Không biết sao lại trùng hợp như thế, đầu lão tự nhiên quay 180 độ vòng ngược ra sau, mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng miệng lại đang mỉm cười.
Mà gương mặt hoàn chỉnh và các bộ phận khác vẫn cứ lạnh lùng như trước. Đây không phải là thái độ của một con người mà. Bạch Dực đỡ lấy tôi, nếu không chắc tôi đã té lăn xuống vì cái chân đang nhũng ra của mình. Lục Tử thấy ông chủ của mình chết kỳ quái như vậy thì đầu tiên là “A” lên 1 tiếng, mãi thật lâu sau mới như bị điên mà hét lên:
“Xe cấp cứu! Báo nguy! Báo cảnh sát! Ông chủ chết rồi!”
Tôi nắm chặt cánh tay của Bạch Dực, hoảng sợ nép vào lòng anh. Trước kia cũng đã thấy qua không ít thi thể ghê tởm. Nhưng mà biểu cảm thế này, cái chết thế này, tôi là lần đầu tiên nhìn đến.
Ôm chặt Bạch Dực, tôi run run hỏi:
“Lão…. Chết rồi?”
Bạch Dực “Ừ” một tiếng nói:
“Chết trong tay mình, cuối cùng thì lão đã nhìn thấy hình ảnh gì, giờ cũng chỉ mình lão biết.”
Tôi bỗng nhiên nhớ đến 1 chuyện nói với anh:
“Anh còn nhớ gương mặt trong kho hàng lúc nãy không? Kia có chút giống với biểu cảm này nha….” Bạch Dực nghe tôi nói vậy cũng dừng một chút, cuối cùng cũng chậm rãi đỡ tôi dậy, nói:
“Xem ra, người lão chán ghét nhất là chính mình rồi.”
Kính_hết
[1] Phần này Hữu đã giải thích ở chương 61 rồi.
[2] Là rồng ko có sừng là mẫu trạm trổ hoa văn trang trí
[3] Là thứ thức tám trong Bát thức theo quan niệm của Phật giáo Mật Tông. Các bạn có thể vào đâyđể xem nha:
[4] Theo nhiều tư liệu thì nó phải gọi là Chấp Ngã Thức mới đúng. (Đây là thức thứ 7 trong bát thức) Các bạn có thể vào đây để xem nha
[5] Theo nhiều tài liệu gọi là Tàng Thức.