• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Cô ta dường như hiểu được những lời này. Thái độ lập tức thay đổi đến chóng mặt. Lúc đầu là thất vọng, rồi dần chuyển sang phẫn nộ. Cuối cùng thì nữ quỷ lúc cười lúc khóc. Sau một lúc lâu lại cười lên thật thê lương, nói: “Ta vẫn muốn một lần nữa được nhìn lại Thích Nhiên. Ta thật muốn nói rất xin lỗi anh ấy. Ta biết anh nhất định sẽ hận ta lắm. Ta đợi dưới giếng này lâu thật lâu rồi. Không lúc nào mà không mộng. Mộng thấy Thích Nhiên giở lên khăn hồng của ta, chứ không phải gương mặt phụ thân của anh.
Ta lúc đó biết được anh ấy yêu thương nam nhân kia. Ghen tị lắm, nhưng trước sau vẫn không tố giác bọn họ. Ta sợ hủy đi tương lai của anh ấy. Nhưng anh ấy lại muốn giết ta diệt khẩu. Lòng ta lạnh lùng liền thừa dịp anh ấy lơ là, ra tay trước…. Ta không có nam nhân này, ta cũng sẽ không cho bọn họ được bên nhau. Ta nghĩ chết rồi chúng ta sẽ ở cùng một chỗ. Nhưng lâu lắm rồi, sao anh vẫn chưa đến tìm em….”
Đột nhiên ánh mắt cô ta biến đổi, lóe ra tia độc ác. Lòng tôi thầm kêu hỏng rồi, nữ quỷ kia chẳng nói chẳng rằng, liền giơ tảng đá hướng chúng tôi mà ném. Cứ tưởng chuyện đến lúc này, tôi có thể ít nhiều tra ra manh mối, nhưng không ngờ lại phát triển theo hướng không mong muốn như vậy. Tôi thấy cô ta lao nhanh về phía mình, mặt đón lấy mùi tanh nồng nặc thì vội vàng né đi. Nhưng chân tôi đang bị thương liền mất đà té lăn ra đất. Bạch Dực đang ôm tôi do bất ngờ cũng đứng không vững, xém chút đã bị tôi kéo ngã luôn rồi.
Không may chính là lúc chúng tôi bối rối như thế thì bột phấn của Bạch Dực do sự bất cẩn của tôi mà rơi mất. Anh chậc một tiếng, nắm lấy áo của tôi chạy như bay. Tôi lúc này cũng thấy Lục tử đã sớm biến mất dạng. Nghĩa khí thật, tôi quay đầu nhìn thử xem nữ quỷ kia còn cách bao xa. Vừa mới quay lại, thoát cái, gần như chạm vào răng nanh của ả. Tôi hét a lên, Bạch Dực vẫn nắm áo kéo tôi chạy, nhờ vậy mới thoát khỏi sự tấn công của ả đàn bà kia. Tôi quên bẵng luôn vết thương ở chân, chẳng nói tiếng nào, cắm đầu chạy theo Bạch Dực. Đường nơi này cứ ngoắt ngoéo, chúng tôi đi đứng vô cùng bất lợi, mà nữ quỷ kia lại chẳng chần chờ, cứ như thằn lằn dán vào tường lao đến.


Bạch Dực nắm được tay tôi, vì chân bị thương nên tốc độ chậm lại thấy rõ. Anh lo lắng muốn dừng lại xem sao, nhưng tôi thở hổn hển nói: “Đừng dừng lại, nữ quỷ kia đang nổi điên. Bây giờ, dù chúng ta có dập đầu quỳ lại, ả cũng không tha cho đường sống đâu.”
Hai người chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy, chẳng bao lâu thì đến đường cùng. Lúc tôi ngẩng đầu lên thì nhận ra đã chạy đến đầu thôn, nơi mọi người vừa đốt tiền mã và cổ quan tài kia. Mặt đất hãy còn vương lại tro tàn, thoang thoảng đưa hương trong gió. Bạch Dực chầm chậm kéo tôi lùi về phía sau. Bảo bối của anh đã bị tôi làm rơi mất, bản thân lại không có pháp lực gì để chống lại nữ quỷ kia. Hai người bọn tôi coi như xong rồi. Nhưng thật bất ngờ, chúng tôi thấy nữ quỷ kia có chút ngần ngại không tiến tới nữa. Ả nghiến chặt răng, lộ ra gương mặt nhợt nhạt, như đang sợ hãi thứ gì đó rồi bịt chặt tai lại từ từ lui ra. Tôi phát hiện thì ra là một cái loa đang tụng kinh Phật, quỷ kia nghe kinh thì vô cùng đau nhứt.
Tôi cũng biết kinh Phật trừ tà rất hay, vội vàng lăn đến, vặn loa hết cỡ lên. Ngay lập tức xung quanh đều vang vọng tiếng đọc kinh trang nghiêm. Nữ quỷ rống lên, lui về sau vài bước. Có vài lần ả định tiến đến nhưng đều bị loại âm thanh này ngăn trở lại, cuối cùng thì hóa thành một làn khói nhẹ. Tôi hỏi Bạch Dực ả phải chăng đã tan biến. Anh lắc lắc đầu nói: “Không mất hẳn đâu, cô ta chỉ trốn về đáy giếng thôi. Xem ra cô ta chắc chắn không chịu nói cho chúng ta biết chuyện quỷ chú rồi. Ngược lại nhìn thấy chúng ta là nhớ ngay đến cái người tên Thích Nhiên gì đó, liền muốn giết thêm lần nữa.”
Tôi gật gật đầu hỏi: “Giờ, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?”
Bạch Dực đẩy đẩy kính, thở dài nói: “Nếu cô ta không chịu nói, thì chúng ta đành đưa cô ta đến Tây Thiên vậy. Hài cốt của cô ta chắc vẫn ở dưới giếng, ngày mai chúng ta báo với thôn dân, giúp họ đem xác nữ này lên. Sau đó tôi tự có cách làm cho cô ta không thể quậy phá được. Nữ quỷ kia nếu tha cho lần này, sẽ rất nhanh chóng hóa thành ác quỷ. Khi đó, chúng ta thật sự sẽ không đấu lại cô ta đâu.”
Tôi nháy nháy mắt hỏi: “Anh chắc là được chứ?”
Anh ừ một tiếng, cũng không nói là sẽ làm thế nào. Tôi tiếc cho một manh mối tốt như vậy lại bị cắt đứt. Nhưng mà, chính xác là nữ quỷ này đã hoàn toàn xem chúng tôi là thiếu gia gì đó và tình nhân của anh ta rồi. Oán hận không thể nghiền xương chúng tôi thành tro đi ấy. Nếu không nhân lúc trời sáng, ả yếu đi mà trừ khử, thì sớm muộn gì cũng bị ả hại chết cho xem. Tôi ấm ức nói: “Thật chán mà, cứ thế này, hai chúng ta nói không chừng mệt đến chết luôn cũng không biết Hà Bá điện là thứ chó gì nữa.”
Bạch Dực ho khan một tiếng nói: “Không đâu, chỉ cần chúng ta biết đó là Hà Bá điện thì vẫn có thế tra ra. Đừng quên, vẫn còn một đầu mối là Lục tử. Cậu ta đã từng nói ông chủ Triệu trước khi chết đã chuẩn bị đến huyện Mã Đa, tỉnh Thanh Hải. Đó chẳng phải tin tức là gì. Hơn nữa Hà Bá điện chắc là ám chỉ của Hoàng Hà thủy thần. Đã vậy…. manh mối ắt hẳn vẫn còn ở Mã Đa. Ngoài ra còn có mấy văn tự cậu đọc được sáng nay nữa mà. Tóm lại, chúng ta vẫn chưa đến nổi chết không nhắm mắt đâu.”
Tôi vẫn thấy chẳng có gì chắc chắn cả. Tóm lại, nữ quỷ này rất không chịu hợp tác. Thật sự ngay từ đầu chúng tôi hoàn toàn không nghĩ đến vị cố vấn thần bí kia lại có tên gọi là hồn ma của mợ hai Kiều. Thật là, chuyện càng lúc càng hoang đường khó nói nên lời. Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi, sau đó ra hiệu bảo tôi ngồi xuống cho anh xem xét vết thương. Tôi khoát tay bảo không sao cả, chỉ chảy chút máu mà thôi. Nhưng mà, miệng vết thương đau thật ấy, giống như bị người ta gấp than nóng để lên đó vậy. Tôi lại không muốn Bạch Dực lo lắng nên cố nén đau, giờ lòng chỉ có thất vọng mà thôi. Lúc này tôi cũng không rảnh quan tâm xem Lục tử đã chạy đi đâu. Vừa nghĩ xong thì bỗng có một cái đầu thò ra từ sau lưng tôi như đầu khỉ vậy. Cả ba chúng tôi đều ngồi trên tản đá đầu thôn, cũng không thấy nữ quỷ kia nữa. Cho rằng đã an toàn liền từ từ nhích lại gần nhau.
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta, cười lạnh rồi hậm hựt nói: “Hay nhỉ, cậu, con mẹ nó, còn dám về đây sao? Hay là đến xem thử bạn mình có phải đã bị con quỷ kia bóp chết?”
Cậu ta biết tôi đang nóng giận, cũng chỉ gãi đầu đưa mặt chịu tội thôi. Tôi vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, trải qua một buổi tối mà dây thần kinh tưởng chừng đứt hết. Liền hút một hơi thuốc, mới cảm thấy thả lỏng được chút ít. Lục tử thấy mặt tôi đã dịu lại mới hỏi: “Sao rồi? Mụ quỷ kia rốt cuộc là làm sao vậy? Ả có nói tin tức gì không?”
Tôi giận dữ nói: “Không hề. Ả ta như thím Tường Lâm[1] cứ lải nhải kể lại tình sử bi ai của mình ấy. Từ chết thế nào rồi với thiếu gia kia làm sao. Chuyện về Hà Bá điện một chữ cũng không hở răng nữa. Tiếp theo chúng ta chỉ có thể trông cậy vào thông tin khác thôi.”
Lục tử thấy thái độ của tôi thật kém, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai tôi mà thôi. Tôi run run gạt tay cậu ta ra, dữ dằn ngồi cạnh đó mà hút thuốc. Thuốc lá thật có tác dụng giảm đau, chỉ rít vài hơi liền thấy chân đỡ hơn rất nhiều.
Từ giờ đến hừng sáng chỉ còn hơn nữa giờ nữa, nhưng chúng tôi không dám rời khỏi nơi này. Vừa nghe kinh Phật vừa hút thuốc đợi trời sáng hẳn. Bạch Dực lúc này bỗng nhớ đến một chuyện, tôi cứ nghĩ đó là manh mối liền gạn hỏi. Ấy thế mà anh chỉ nhìn tôi hỏi cụt ngủn: “Cưng thương anh thật hả?”
Tôi vừa nghe xong, thì đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó là bị sặc khói, ho ra cả nước mắt, nói: “Tôi…. Tôi còn không phải để thoát thân sao….”
Bạch Dực nghe tôi nói thế thì ánh mắt có chút buồn bã. Tôi lại cảm thấy nếu tiếp tục phủ nhận thì thật rất có lỗi với anh. Chỉ đồ khốn không tim không gan mới thế. Nhưng Lục tử ở ngay bên cạnh, tôi không thể ở trước mặt cậu ta nói ra từ “thương” này được. Thế là, tôi liền kề sát tai Bạch Dực thì thầm: “Giờ đang có người ngoài, nói không tiện…. Muốn nghe lời thật lòng…. Đợi trở về rồi, em nói cho anh biết.”
Anh thấy tôi giờ vừa buồn cười vừa tức giận nên cũng không trả lời tôi ngay. Chúng tôi hút hết gói thuốc, thì trời cũng sáng hẳn ra. Thôn dân dậy sớm thấy ba người toàn thân dơ bẩn đứng ở đầu thôn hút thuốc thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bạch Dực phủi phủi bụi trên người bước đến nói cho bọn họ biết: “Mấy người chúng tôi đều có chung một giấc mơ. Thấy một cô gái sang trọng nói cô ta ở dưới giếng rất khổ, bảo chúng tôi cứu cô ta ra. Sau đó lại nghe nói thôn này có một vị phu nhân cũng chết trong một cái giếng….”
Anh đem chuyện kia sửa thành mợ hai Kiều báo mộng cho chúng tôi. Chúng tôi mất hết cả đêm mới tìm được miệng giếng kia. Mợ hai Kiều trong mơ còn bảo chúng tôi phải đến giúp. Người trong thôn vốn mê tín, hơn phân nữa đều tin là hồn ma của mợ hai Kiều quấy phá, cộng thêm vẻ mặt thành thật của Bạch Dực khi kể chuyện, mười phần liền tin đến chín, vội vàng tìm dây thừng đến giúp đỡ. Bọn họ làm một cái cán, thả Bạch Dực xuống dưới. Vì không thôn nhân nào dám xuống nhặt xác nên chúng tôi đành phải ra tay vậy. Giếng sâu vô cùng, thả thật lâu Bạch Dực mới xuống đến đáy, một lúc sau, anh lại kéo kéo dây thừng gọi: “Được rồi, kéo tôi lên đi.”
Bạch Dực cầm trong tay một túi đựng xương. Thi thể của mợ hai Kiều giờ mục rửa hết, giờ chỉ còn trơ xương. Thấy trong giếng quả có hài cốt thật, thì thôn dân đã hoàn toàn tin là chúng tôi không hề nói dối. Bạch Dực leo lên, sau đó đặt bộ hài cốt ở giữa khoảng đất trống. Mấy người còn lại trong thôn vì hóng chuyện cũng chạy đến xem. Anh hỏi xin dì gần đó một gói bột nếp to. Sau đó bảo thôn dân giết một con gà trống to, cùng máu gà tưới vào xương, bỗng chốc chỗ xương kia liền thoát ra khói đen.
Mọi người nhanh chóng tản ra, anh trấn an, nói đây chỉ là hơi độc của tử thi thôi, không làm hại ai hết, không cần sợ hãi. Sau đó anh lại dùng bột nếp bao lấy xương cốt. Lúc làm có chút ghê tởm, thôn dân ở đây đều muốn buồn nôn. Tôi cố nén cảm giác đang muốn trào ra. Thế mà, Bạch Dực lại dửng dưng như đang gột hồ vậy, một chút cũng không khó chịu. Sau đó, anh cùng mọi người đem tất cả đốt đi. Lúc thứ đó đang cháy, Bạch Dực còn ném vào đó một lá bùa màu vàng. Liền nghe trong lửa có tiếng phụ nữ khóc la. Nhưng âm thanh lại rất nhỏ, thật không biết có phải đang tự huyễn hoặc không nữa. Khói rất tanh hôi, nhưng lại thoang thoảng mùi ngòn ngọt của bột nếp. Tất cả mọi người đều bất giác lui về sau.
Bạch Dực rầm rầm vài câu, sau đó quay đi. Tôi hỏi: “Còn việc gì không?”
Anh gật gật đầu, nhìn thôn dân đang há mồm trợn mắt nói tiếp: “Cách này là do mợ hai Kiều chỉ cho chúng tôi biết. Mợ nói mình trong quá khứ không có cách gì siêu thoát được. Giờ nhờ mọi người giúp đỡ, nên sẽ phù hộ cho người trong thôn đều yên ổn. Mọi người cứ quên mọi chuyện đi. Nếu không, mợ chết thật không an lòng. Khi đó chuyện gì cũng khó.”
Vẫn là một cụ già có uy tín trong thôn chạy ra, trước mặt mọi người nói rõ là bỏ đi lệnh cấm. Chuyện này đến một cái rắm cũng không cho thả ra.
Lời nói của Bạch Dực thật có sức thuyết phục. Thậm chí đến người trẻ tuổi cũng gật đầu lia lịa. Mấy người già đã bắt đầu thấp hương và dập đầu. Tôi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình biến nữ quỷ thành Bồ Tát, Bạch Dực sao không đi làm pháp sư cho rồi luôn đi. Đúng là nhân tài có tương lai sáng chói mà.
Đợi việc này xong xuôi, ba chúng tôi thật giống công thần được tiễn ra khỏi thôn rất long trọng. Chúng tôi thật sự không có khí lực giả vờ nữa, vừa lên xe thì rũ xuống như bùn nhão. Về đến nhà, tôi liền lao ngay vào nhà vệ sinh, dội rửa cho sạch hết thân thể đang tanh tưởi này. Lúc tôi bước ra thì Bạch Dực đang ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, tôi bảo anh đi tắm một chút, mùi kia thật chẳng tốt lành chút nào. Anh ngửi ngửi một chút, nhíu mày rồi cũng làm theo. Tôi tranh thủ gọi điện thoại cho Lục tử, bảo cậu ta nói với nhà trường giúp. Vì chuyện này, chúng tôi lại phải cuối đầu nhận khuyết điểm trước lão Phan hói. Lão ta cũng không làm khó gì cả. Tôi thấy chúng tôi rất có thể sẽ bị đuổi bất cứ lúc nào. Bất quá hình như lão vẫn chưa biết ông chủ Triệu đã mất.
Phải dựa vào thân thế của một người đã chết, bỗng chốc lại dấy lên cảm giác vừa bất đắc dĩ vừa bi ai. Lúc này thật không thể quay đầu được rồi, tôi ngồi phịch xuống sopha, phát hiện ra đây là ván cờ thứ bảy: Ái biệt ly (~ yêu nhau mà phải xa nhau). Nếu như nói nữ quỷ kia cùng thiếu gia biệt ly, chi bằng nói chính tay cô ta đã khiến cho một đôi tình nhân ly biệt. Nhắm mắt nhớ lại, thật sự không thấy đôi tình nhân kia. Mà nữ quỷ nhiều khi cũng có tình cảm thật sự với thiếu gia. Thế thì đó lại là sự chia lìa của một đôi yêu nhau khác. Tôi ngẫm nghĩ thấy dù thế nào thì mình cũng bị vòng lẩn quẩn này làm ưu phiền. Tôi bỗng nhận ra đây là một vòng tuần hoàn quỷ dị. Không thể phán đoán là bên này sai, hay bên kia đúng được.
Bất quá cũng chẳng quan hệ gì, chỉ là tôi cảm thấy mình đã bước đến ván cờ thứ bảy rồi. Chắc cũng sắp xuất hiện thứ gì đó có tính quyết định cuối cùng, ván cờ thứ tám. Tôi cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa, thầm rùn mình: Có thể phải chết…. đầu tôi lại nhớ đến bức bích họa kia. Cửu hồn được phóng thích, là ngày tận thế của tôi sao?
Bạch Dực tắm xong, trở lại, anh hỏi tôi lão Phan hói nói thế nào. Tôi nhún vai ý bảo chẳng sao, anh cũng thở dài một hơi. Tôi rót cho anh ly nước, anh uống cạn sạch. Lúc này, chúng tôi nhớ lại chuyện đã qua, cảm thấy tiếc rẽ vì thua cuộc. Tôi nhìn Bạch Dực nói: “Tôi muốn đi Mã Đa một chuyến. Sống chết gì cũng phải thử qua mới được.”
Bạch Dực cầm khăn mặt trầm mặc thật lâu rồi nói: “Chúng ta cùng đi, mình em không lo được đâu.”
Tôi lắc lắc đầu nói: “Không cần, anh giúp tôi quá nhiều rồi. Giờ manh mối về vị cố vấn thần bí kia coi như đã mất. Mấy tư liệu mà tôi đọc được lúc trước đều nói phải đến Hà Bá điện mới có thể tiếp cận sự thật. Nên dù phải chết, tôi cũng hy vọng trước khi chết một giây có thể biết được tất cả mọi chuyện.”
Tay Bạch Dực run lên, anh vẫn khăng khăng nói: “Anh sẽ đi cùng em. Em đừng ngại gì cả. Anh hứa sẽ bảo vệ em.”
Tôi hơi hoảng sợ, cảm thấy không khí của cuộc nói chuyện bỗng trở nên quái dị. Tôi ho khan vài tiếng, bỗng sực nhớ đến một chuyện liền nói tiếp: “Ừhm, trong mấy văn tự kia, tôi dịch được hình như để giải được bí mật của bát khổ chi cục thì phải bước vào Hà Bá điện. Đi Mã Đa lần này, nhiều khi lại là cơ hội cuối cùng.”
Anh ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Tôi thấy vẻ mặt anh vô cùng mệt mỏi và ngượng ngùng nên cũng không quấy rầy nữa, định vỗ vai bảo anh đi ngủ một chút nhưng bị anh nắm được tay. Tôi hỏi làm sao vậy, anh chỉ thản nhiên nói: “Em vẫn chưa nói cho anh biết đáp án đó.”
Tôi a lên như đang hỏi. Đáp án gì? Tôi biết đáp án gì? Anh giận dữ liếc tôi một cái hỏi: “Rốt cuộc thì em có thương anh không?”
Vậy là hỏi thẳng luôn rồi. Tôi đỏ mặt muốn giật tay về, nhưng anh cứ nắm mãi không buông. Tôi ừ, à, lúng túng đến nữa ngày cũng không văng ra được một chữ. Bạch Dực chờ câu trả lời cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Cuối cùng tôi bị dí đến sợ hãi, chỉ nói một chữ rất nhỏ: “thương.”
Anh cười rộ lên, vỗ vỗ tay tôi nói: “Cưng còn ngượng ngùng lắm nha. Được rồi, cưng đã thương anh như vậy, anh cũng không thể có lỗi với cưng. Yên tâm đi, anh sẽ theo cưng đến tận cùng. Đúng rồi…. Miệng nói không có thành ý, cưng nên biết điều chút đi.”
Mặt tôi đen lại nói: “Biết điều cái rắm, đừng mong đến chuyện kia. Giờ để dành sức lực nghĩ xem nên tìm manh mối tiếp theo như thế nào đi. Đầu óc toàn chứa mấy chuyện đó.”
Anh nhìn tôi trừng trừng nói: “Chuyện gì? Anh chỉ muốn cưng hôn hôn anh thôi mà. Như thế cũng làm cưng hao tốn sức lực?”
Mặt tôi từ đen chuyển sang đỏ, cuối cùng vẫy vẫy tay nói: “Hôn cái đầu anh ấy. Tôi không có hứng làm mấy chuyện này.” Tuy nói như thế, nhưng lòng tôi lại thấy dễ chịu, như đã rủ bỏ được mấy chuyện vừa rồi vậy. Đến non nước này, không thành thật với tình cảm của bản thân mình thật không ý nghĩa. Tôi biết mình thương Bạch Dực. Tuy không thể tự nhiên nói ra miệng. Nhưng một khi đã thừa nhận thì tôi tuyệt không rút lại. Thương là thương, đàn ông đối với mấy chuyện này chẳng thể ngập ngừng. Nếu không thì thật giống phụ nữ quá nha.
Bạch Dực nghe tôi nói như vậy thì vừa cười vừa lắc đầu giống như đã đầu hàng trước bộ dáng của tôi. Mặt anh giữ nguyên trạng thái cười tươi như vậy khoảng hơn 15 giây. Chắc cũng khó khăn lắm đây. Ít ra thì trong trí nhớ của tôi, từ trước đến giờ rất hiếm khi anh vui như vậy. Nhìn kỹ thì thằng nhóc này lớn lên cũng đẹp lắm, lúc cười rộ thì cảm thấy gần gũi hơn bình thường rất nhiều. Ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn. Ngay đúng lúc tôi muốn bật cười thành tiếng thì chuông điện thoại vang lên. Cứ tưởng là lão Phan hói gọi đến, lòng liền thấp thỏm nghe. Thì ra không phải, là Lục tử điện tới. Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì, thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dồn dập. Cậu ta run run nói: “Chúng ta đều nhầm hết rồi…. Nữ quỷ kia vốn không phải cố vấn thần bí gì hết. Mình lại nhận được email. Giờ đây tự nhiên xem qua là hiểu ngay. Hắn nói hắn vẫn ở dưới giếng như cũ…. Chúng ta đều đã lầm!”
— Mật văn_hết —
[1] Là một nhân vật bất hạnh trong truyện ngắn Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn. Đây là một câu chuyện giàu tính nhân văn đáng để đọc. Các bạn có thể vào đây xem nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK