Tiết Diệc Sâm không để bụng đến tin nhắn nọ, ngờ đâu ngày hôm sau cô gái kia chạy thẳng sang lớp họ.
Lần này mấy cô nàng không đến để tìm Tiết Diệc Sâm vì đã quá quen với việc cậu vẫn luôn phớt lờ mình, hôm qua cũng không thèm nể mặt đến mức ngó lơ tin nhắn nên hôm nay họ không định tự làm bản thân mình mất mặt nữa. Nhưng đâu cần mấy cô nàng gọi Tiết Diệc Sâm thì cậu cũng đã chủ động đi đến cửa lớp và đứng bên cạnh Vu Hải Lang lắng nghe bọn họ trò chuyện.
"Mấy cậu chắc chắn là người cao nhất á?" Vu Hải Lang bày ra vẻ mặt khó tin, cậu nhớ khi trước mấy cô nàng này chỉ cần nhìn thấy Tô Hoan Trạch là rén quá chừng luôn cơ mà? Sao bây giờ lại chủ động tìm hiểu về cậu ta thế?
"Đúng vậy, cậu không thấy trông cậu ấy rất ngầu ư? Cậu ấy là người có khí chất nổi bật hiếm thấy trong trường mình đó nhà." Mấy cô nàng bắt đầu bày tỏ sự phấn khích.
Tiết Diệc Sâm nhếch miệng: "Cậu ta mà tháo kính xuống thì có thể dọa mấy cậu chết khiếp đấy."
"Ảo ma canada vậy á?"
"Ảo vậy đấy, tên kia trông có khác gì nhân vật trong phim kinh dị không, đã vậy mấy cậu không thấy cậu ta rất hung dữ và còn có khuynh hướng bạo lực sao. Lần trước cậu ta còn cầm chậu tiên nhân cầu đập vào mặt tôi đó, không lẽ mấy cậu quên rồi?" Tiết Diệc Sâm nghiêm túc chỉ ra những khuyết điểm của Tô Hoan Trạch, hy vọng mấy cô gái này không lầm đường lạc lối.
"Nhưng mà trông cậu ấy ngầu thật đấy, có khi sẽ bao che khuyết điểm cho người của mình, ở bên cạnh kiểu con trai như vậy sẽ có cảm giác an toàn lắm!"
"An toàn cái quần què ấy, cùng lắm ở cạnh cậu ta chỉ có tác dụng xua đuổi tà ma thôi. Tôi kể cho mấy cậu nghe..." Cậu đang nói thì bị Vu Hải Lang huých vai, vừa quay đầu lại thì thấy Tô Hoan Trạch cũng đi ra, đứng ngay cửa nhìn cậu một cách lạnh lùng.
Cậu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, có cảm giác chột dạ vì nói xấu sau lưng người khác nhưng để bị bắt tại trận.
Tô Hoan Trạch bứt rứt và ra đây vì nhìn thấy Tiết Diệc Sâm được những cô gái khác vây quanh, ai ngờ vừa bước ra thì bị những cô gái đó túm tụm lại hỏi cậu ta đã có bạn gái hay chưa, còn hỏi xin số điện thoại của cậu ta.
Tô Hoan Trạch im lặng nhìn những cô gái này rồi nhìn sang Tiết Diệc Sâm như thể đang hỏi cậu đây là chuyện gì.
Tiết Diệc Sâm ho khan rồi bỗng lên tiếng: "Cậu ấy có người yêu rồi."
"Hở?! Sao không nói từ sớm chứ?" Có cô nàng than thở.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy hơi chột dạ, cậu nhún vai đáp: "Người yêu của cậu ta luôn bị cậu ta đánh đập, như muốn nghẻo đến nơi nên..."
"Thật hay đùa thế?" Có một cô gái thấp giọng hỏi.
Ánh mắt cậu đảo lung tung nhưng vẫn gật đầu, bấy giờ mấy cô gái nọ mới chịu giải tán. Lúc rời đi còn có người thì thầm: "Nhìn là biết Sâm Sâm đang nói dối tụi mình rồi."
"Tui cũng thấy vậy đó, không lẽ học sinh giỏi nào cũng không muốn yêu đương hả giời?"
Mấy cô nàng rời đi trong tiếng rì rầm, Tiết Diệc Sâm đưa tay lau mồ hôi trên trán và lẩm bẩm một câu: "Con gái thời này chủ động quá đi mất..."
Vu Hải Lang vẫn còn đang kinh ngạc: "Tô Hoan Trạch đánh con gái thật luôn hả?"
Haiz, chẳng ai chịu tin ngoài cái tên Vu Hải Lang này cả, Tiết Diệc Sâm cạn lời. Cậu đang định về lớp thì bị Tô Hoan Trạch cản lại, cậu ta hỏi cậu: "Người yêu tôi là ai cơ?"
"Sao tôi biết được?"
"Sau này tôi sẽ không đánh cậu nữa đâu." Dứt lời thì buông cậu ra rồi quay người vào lớp.
Tự dưng Tiết Diệc Sâm cảm thấy bản thân mình vừa bị người ta đùa giỡn là sao nhỉ?
*
Sau khi tiết thứ hai ca chiều kết thúc thì nhà trường tổ chức một bữa tiệc cuối năm, thật ra đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm rồi nhưng vì dạo gần đây Tiết Diệc Sâm phải lo chương trình thi đấu nên cậu hoàn toàn không tham dự vào những chuyện này, cậu chỉ cần chờ để lấy học bổng trong ngày diễn ra bữa tiệc thôi.
Một đám người ùa vào hội trường, Tiết Diệc Sâm được sắp xếp ở một vị trí thuận tiện cho việc đi lại vì cậu còn phải lên sân khấu nhận thưởng. Tô Hoan Trạch được xếp ngay bên cạnh cậu, không phải vì nhận thưởng mà vì cậu ta quá cao nên sợ sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt của những học sinh đứng phía sau.
Hầu hết đám học sinh trong ngôi trường này đều là con nhà giàu, không ít người đã học múa, học võ, nhạc cụ hay thanh nhạc từ nhỏ nên đều rất nhiều tài nghệ. Có những người biễu diễn không khác gì dân chuyên nghiệp khiến một tên nhóc nhà quê như Tiết Diệc Sâm được mở mang tầm mắt, phải âm thầm cảm thán cái trường này quả thật ngọa hổ tàng long mà.
Khi đến phần trao giải, cậu được gọi sang cánh gà trước. Bên cạnh là những cô nàng cầm phần thưởng chờ trao giải một cách tràn đầy nghi thức. Mấy cô nàng thấy Tiết Diệc Sâm thì xì xào bàn tán, cậu đã quen với những chuyện như vậy từ sớm nên cũng rất thong dong.
Phần thưởng của cậu được xếp ở cuối cùng, bởi vì đây là học bổng đặc biệt nên chỉ có một mình cậu bước lên sân khấu.
Cậu đứng trên sân khấu, thầy phụ trách đứng ngay bên cạnh nói gì đó. Cậu quay lại thì thấy đỉnh đầu như Địa Trung Hải (hói) của ông nên nhanh chóng nhìn sang nơi khác, lại thấy người đứng bên còn lại của mình là thầy Ngô đang cười tươi như chú rể trong ngày cưới, cậu không khỏi bật cười.
Vì cậu có thể giành được giải thưởng nên thầy Ngô cũng thơm lây. Ông được nhận tiền thưởng cho danh hiệu giáo viên ưu tú, nghe bảo phải mấy ngàn tệ lận. Lúc nãy ông đã nhận rồi nhưng trông bây giờ còn vui vẻ hơn nhiều.
Thầy phụ trách khen ngợi và động viên Tiết Diệc Sâm dăm ba câu, nhưng những lời này mất đến tận mười phút còn phần phát thưởng chưa đến một phút nữa. Trao thưởng xong, cậu cầm phong bì đi xuống sân khấu, ai ngờ chưa đi được mấy bước đã bị người dẫn chương trình vừa quay lại sân khấu gọi cậu quay trở về.
Cậu đưa tiền thưởng, hoa và cúp cho thầy Ngô rồi quay người trở lại sân khấu.
Để có những tấm hình đệp nhất cậu đã cố tình mặc nguyên một bộ đồng phục học sinh nên bấy giờ cảm thấy hơi lạnh nhưng vẫn cố chịu đựng, đứng ra giữa và nở nụ cười thân thiện với người dẫn chương trình.
"Lúc nãy bạn học Tiết của chúng ta đã nhận học bổng đặc biệt nhỉ, từ khi thành lập trường đến giờ chỉ được phát vài lần thôi, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên nó được học sinh lớp mười nhận đó, cậu có biết chuyện này không?" Người dẫn chương trình chủ động đưa mic sang cho Tiết Diệc Sâm.
"Quả thật em không biết chuyện này, nhưng em cảm thấy vinh hạnh cực kỳ." Cậu phát âm còn chuẩn hơn so với người dẫn chương trình, âm thanh trong trẻo khiến người nghe cảm thấy nhộn nhạo, bầu không khí ở hiện trường trở nên náo nhiệt hơn.
"Hơn nữa tôi còn nghe nói bạn học Tiết của chúng ta chỉ vừa nhập học chưa bao lâu đã được phong làm hotboy trường, cậu có cảm thấy vi diệu không?"
"Chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên lắm nhỉ, nhưng em sẽ bất ngờ nếu mình được phong làm hotgirl trường đấy." Cậu vừa dứt lời thì khắp khán đài vang vọng tiếng cười, người dẫn chương trình không ngờ bản thân mình bị trêu ngược trở lại.
"Nếu cậu đã lên sân khấu thì chi bằng biểu diễn một tiết mục tặng cho mọi người đi, dù sao cũng là hotboy trường mà, nhiều người trông ngóng lắm đó."
"Ặc... Em chưa luyện tập gì hết, hay em hát một bài cho mọi người nghe nhé?"
"Chỉ cần cậu lại tiếng thì bao tài nữ của trường ta nguyện phối nhạc cho cậu đó."
"Được." Tiết Diệc Sâm thẳng thắn đồng ý, cậu biết trong những tình huống như thế này mà mình nhăn nhó thì không được hay cho lắm. Trong thời gian chờ những người kia lên sân khấu, cậu nhoẻn miệng cười và nói, "Trong năm qua, em vẫn luôn cảm thấy cô cùng biết ơn thầy chủ nhiệm lớp mình, là người thầy Ngô Vinh Hưng. Thầy đã giúp đỡ em rất nhiều, cũng đã làm những chuyện khiến em cảm thấy rất cảm động nên em muốn dành tặng riêng cho thầy một bài hát."
Cậu nói xong thì quay sang hỏi những bạn học chơi nhạc bên kia: Mọi người có biết chơi bài "Bạn độc lắm" của Trương Học Hữu không?
Vừa hỏi xong thì khán giả lại phá lên cười.
Có người dùng điện thoại tìm được phổ nhạc và nhanh nhẹn diễn tấu. Tiết Diệc Sâm không hề e dè, cậu đè thấp giọng và hát hết một bài "Bạn độc lắm" như thể đang pha trò, cậu hát rất đúng nhịp và đúng tiết tấu, động tác cũng vô cùng tự nhiên chứ không hề lố lăng và ra vẻ nên có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân cùng một anh đẹp trai.
"Bạn độc lắm bạn độc lắm u u u, đánh chết cũng không chịu bỏ cuộc rồi còn làm ra vẻ không thèm để tâm. Bạn độc lắm bạn độc lắm u u u, bạn nói rõ cho tôi biết, tôi muốn nhai xương bạn quá đi, bạn độc lắm bạn độc lắm u u u, lần nào tôi cũng bị bắt nạt, cẩn thận tôi sẽ trả thù bạn đấy!"
Cậu hát xong thì trả micro rồi bước xuống sân khấu, ai ngờ đụng phải thầy Ngô đứng trong cánh gà đang cầm đống đồ của mình, ông cười mắng cậu: "To gan lắm đây, không sợ tôi không đưa tiền thưởng cho trò à?"
"Không được, em thiếu tiền sẽ không sống nổi mất, thầy không thể thâm độc như vậy được!"
Thầy Ngô đang định mắng thêm vài câu nhưng cũng không thể nghiêm túc nổi nên đành phải buông tha cho Tiết Diệc Sâm và bảo cậu nhanh trở lại chỗ ngồi của mình. Cậu về chỗ của mình thì thấy Tô Hoan Trạch vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi rút một bông hoa cẩm chướng trong bó hoa mình nhận được ra đưa cho Tô Hoan Trạch: "Tặng cậu này."
Tô Hoan Trạch nhận bông hoa nọ, cầm nó săm soi rồi nghiêng đầu nói: "Cậu lại đang thả thính tôi đấy à."
Tiết Diệc Sâm đang vui nên vẫn luôn nở nụ cười trên môi, ấy thể mà cậu không hề phủ nhận mà còn nhướng mày lên, khẽ trả lời: "Tôi thích vậy đó, ý kiến gì?"
Giọng nói dễ nghe được cố ý hạ thấp âm lượng hệt như lông vũ thổi qua và cào nhẹ trái tim của Tô Hoan Trạch khiến lòng dạ cậu ta ngứa ngáy. Cậu ta muốn nhìn nét mặt của Tiết Diệc Sâm nhưng tên nhóc này đã bắt đầu đếm tiền, cậu ta không nói gì nữa mà đưa bông hoa kia lên mũi ngửi.
*
Trở lại ký túc xá, Tô Hoan Trạch lẳng lặng tìm một chai nước cắt ra rồi đổ hết nước bên trong ra và cắm bông cẩm chướng vào.
Bấy giờ Tiết Diệc Sâm cũng hí hửng quay lại phòng, cậu mở ngăn kéo ra bỏ hai mươi ngàn tiền học bổng vào bên trong, để ngay bên cạnh mấy cái thẻ của Tô Hoan Trạch đưa rồi khóa lại.
Tô Hoan Trạch đưa mắt nhìn cậu, hơi do dự rồi chợt đưa tay lấy những mảnh vụn kim tuyến trên đầu cậu xuống, hẳn là nó được phóng ra cùng một lúc với pháo hoa và ruy băng trong bữa tiệc cuối năm.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoan Trạch rồi đứng dậy, nhìn sang bông cẩm chướng lẻ loi kia và nói: "Cái bông hoa này cùng lắm chỉ sống được mấy hôm rồi cũng héo thôi." Nói xong thì thấy quyển vở Tô Hoan Trạch để trên bàn, cậu cầm lên đọc thì thấy những hàng chữ nọ kèm theo ba chữ "kỳ phản nghịch" thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Tô Hoan Trạch đang vuốt ve Que Kem vì nó đang muốn hất văng bông hoa nọ nhưng bị cậu ta ngăn lại, nghe tiếng cậu cười thì quay sang nhìn. Cậu ta vội vàng giật quyển vở và khép nó lại, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng.
"Cậu đấy... được quá nhỉ, gần đây có mấy cô gái thích cậu đó, cậu có thể thử xem sao." Tiết Diệc Sâm chợt nhắc đến chuyện này.
"Cậu biết tôi thích cậu mà."
Cậu nghe vậy thì gật đầu, thản nhiên đáp lại: "Ừm, tôi biết chứ." Ba ngôi sao hồng nhạt rất rõ ràng, cậu chưa từng nghi ngờ điều này.
"Vậy cậu có định cân nhắc về việc hẹn hò với tôi không?"
Cậu nhướng mày, nhìn Tô Hoan Trạch đang rất căng thẳng nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh, do dự một lúc lại thong thả đáp lại: "Nếu như cậu chấp nhận ở dưới thì tôi có thể suy nghĩ lại."
Cậu chưa bao giờ là một tên hèn nhát và thích ra vẻ, sở dĩ cậu kéo dài là vì không thể chấp nhận bản thân mình cong liền được. Những mà cậu nhận ra mình không muốn để Tô Hoan Trạch chết, lúc có những cô gái khác tiếp cận Tô Hoan Trạch thì cậu không hề muốn cậu ta bị những người khác cướp đi.
E rằng cậu cũng đã rung động nhỉ? Cậu không thể nói rõ ràng vì đây là chuyện cậu chưa từng trải qua, nhưng cậu muốn nếm thử nó.
Việc gì phải care người kia nam hay nữ, hiếm lắm cậu mới thích một người. Sống trên đời này quan trọng nhất là phải phóng khoáng, cớ gì phải bận tâm đủ điều?
Tô Hoan Trạch hiển nhiên không ngờ cậu sẽ nói vậy nên kinh ngạc một lúc rồi mới đáp lại: "Chuyện này chúng ta có thể bàn sau."
"Không cần sau..." Còn chưa dứt lời đã bị một nụ hôn bất ngờ ập đến ngăn lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Bệnh Nhân: Được, tôi ở dưới, cậu ngồi trên tự mình nhún.
Danh Sách Chương: