Bầu không khí trong xe có hơi ngột ngạt.
Có vẻ như tâm trạng của Tiết Diệc Sâm đang thất thường, cậu hết nhìn cái xe này rồi lại chậc lưỡi đầy khinh bỉ, sau đó đánh giá bộ quần áo đang mặc trên người: "Gu ăn mặc kiểu gì thế này, sao lại nát vậy chứ?"
Tô Hoan Trạch không nói gì, quần áo này do cậu ta chọn, và Tiết Diệc Sâm mặc thử xong thì cũng đã đồng ý chọn bộ này.
Đến nhà họ Tô, Tiết Diệc Sâm nhìn khu chung cư này, do dự một lúc mới quay sang nói với Tô Hoan Trạch đứng kế bên: "Dẫn đường đi."
"Ừm." Một mình Tô Hoan Trạch lẳng lặng vác theo mớ quà cáp trong xe và dắt Tiết Diệc Sâm - người giống như một ông lớn đi vào bên trong tòa nhà. Vào đến thang máy, sau khi cậu ta quẹt thẻ thì nút bấm ở tầng 26 sáng lên. Bước ra khỏi thang máy là đến nhà họ Tô rồi.
Đây là một căn phòng thông tầng (duplex), cả tầng 26 và tầng 27 đều của nhà họ Tô, nhưng tháng máy không dừng ở tầng 27 để lưu giữ không gian riêng tư. Ra khỏi thang máy là chỗ thay giày, hai người thay dép xong thì đến trước một cái cửa kính. Sau khi Tô Hoan Trạch ấn dấu vân tay, cánh cửa bật mở ra.
Người trong nhà đã chờ sẵn, hai người vừa vào thì có người đẩy xe lăn của Tô Hoan Dao đến nghênh đón bọn họ. Vừa thấy hai người, Tô Hoan Dao phấn khích kêu lên: "Anh trai, anh dâu!"
Nghe hai chữ "anh dâu", khóe miệng Tiết Diệc Sâm co giật như sắp nổi bão đến nơi.
Nhưng không ai dị nghị gì mà nhiệt tình dẫn Tiết Diệc Sâm vào nhà. Lúc đi dọc hành lang, anh ta đưa mắt đánh giá xung quanh, bỗng dừng lại rồi bước đến cầm một cái lọ gốm trên kệ lên săm soi, đột nhiên tung lên và bắt lấy nó một cách vững vàng. Động tác trôi chảy như thể đã chơi đùa với mấy cái lọ này cả trăm ngàn lần.
Tô Hoan Trạch nhìn động tác của cậu, suýt chút nữa tim đã ngừng đập... Cái lọ đó là bảo bối của ba Tô, đừng bảo lần đầu tiên đến đây đã đạp vỡ một món đồ cổ đấy chứ.
"Cũng ra gì đấy, một cái lọ hoa gốm men miệng lượn sóng cổ cao hai tai thời Bắc Tống được bảo quản khá kỹ càng, phần miệng lượn sóng có hơi lệch nhưng màu gốm men rất chuẩn xác, tuy vậy vẫn không được đẹp cho lắm... dựa theo giá thị trường thì nhiều lắm chỉ bán được hai triệu." Tiết Diệc Sâm đánh giá xong thì đặt cái lọ này về vị trí cũ, thái độ chẳng thèm đoái hoài đến hệt như đang ném một cái bình xoàng xĩnh.
Hai anh em họ còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một âm thanh vô cùng phóng khoáng vang lên: "Ồ, cậu còn hiểu biết về đồ cổ sao. Nhưng vừa nãy cậu nói sai rồi, tôi đã bỏ ra năm triệu cho cái lọ cổ cao này đấy."
Một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi vừa bước ra khỏi phòng vừa nói, giới thiệu nó bằng giọng điệu rất đỗi tự hào.
Không đợi Tô Hoan Trạch giới thiệu, Tiết Diệc Sâm đã chủ động chào hỏi: "Vâng, chào chú."
Ba Tô đáp lại, đang định hoan nghênh thì nghe Tiết Diệc Sâm bổ sung thêm một câu: "Con từng tham gia một buổi đấu giá, có một cái lọ cổ cao xấu hơn cái này được mua với giá tám triệu. Thứ như vậy vẫn có dân ngoài ngành chịu mua nên chú không bị hớ giá lắm đâu."
Ba Tô nghẹn lời, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười khô khốc.
"Ặc... Ba, cậu ấy là Tiết Diệc Sâm..." Tô Hoan Trạch không biết phải xử lý tình huống thế này như nào, đây là lần đầu tiên cậu ta dắt người yêu về nhà nên vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, ai ngờ vừa chạm mặt thì tình cảnh lại thành ra vậy khiến cậu ta cảm thấy hoảng hốt, đành phải gượng gạo giới thiệu.
"Ba! Anh dâu điển trai lắm nhỉ! Có phải còn đẹp hơn trong ảnh không?" Tô Hoan Dao hỏi đầy thích thú.
"Ừm, quả là rất điển trai. Đừng đứng ngoài hành lang nữa, vào trong ngồi đi nào." Ba Tô vẫn lịch sự lắm, đúng là một con người hào sảng mà. Ông khá giống với Tô Hoan Trạch, nhưng vì thường xuyên mài giũa nơi thương trường nên không để lộ ra sự sắc bén như cậu ta mà lại khéo đưa đẩy khiến người khác khó lòng nhìn thấu.
Tô Hoan Trạch quả đúng là trò giỏi hơn thầy, thoạt nhìn ba Tô chỉ cao tầm 1m83 đến 1m85 và không quá chênh lệch với Tiết Diệc Sâm, ba con hai người họ mang cùng một loại dép mà rõ ràng có thể nhìn thấy Tô Hoan Trạch nhỉnh hơn ông mấy cm.
Tiết Diệc Sâm thản nhiên theo vào, không đợi người ta mời đã tự mình ngồi trên ghế sô pha và bắt chéo chân như thể đang chờ người khác hầu hạ vậy.
Ba Tô nghe nói con trai mình thật sự đã tìm được một người bạn trai nên phái người điều tra về Tiết Diệc Sâm, ông đã xem livestream và cả chương trình TV của cậu. Quả thật đây là một cậu trai không tồi chút nào, hơn nữa tính cách cũng rất phóng khoáng. Cậu là một dòng nước trong veo trong cái giới stream chướng khí mù mịt, không văng tục chửi bậy và cũng không chủ động đòi quà nên không khiến người xem thấy khó chịu.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của cậu quá thấp kém, không thể giúp ích gì cho Tô Hoan Trạch.
Ba Tô không định ngăn cản Tô Hoan Trạch, con trai mình thích thế nào thì ông để cho cậu ta tự tìm, dù sao cậu ta cũng còn nhỏ, chuyện sau này thì để sau này tính vậy...
Nói cho vuông thì trong mắt ba Tô, Tiết Diệc Sâm chỉ là một người ưa nhìn và khá sáng dạ nên có thể thu hút được thằng nhóc Tô Hoan Trạch mới mười sáu tuổi đầu, vì vậy ông cũng không định chen vào. Sau này phải tìm cho con mình một người bạn trai không thể quá tạm bợ, hai bên phải môn đăng hộ đối. Bằng không đối phương thấy người sang bắt quàng làm họ lại khiến bọn họ không thể nào thoải mái nổi, còn bị đàm tiếu qua loa linh tinh.
Ngờ đâu khi Tiết Diệc Sâm đến đây lại không hề để lộ sự hèn mọn. Cậu ta chẳng thèm bợ đỡ gì mà thay vào đó lại giống một vị khách bình thường đến thăm nhà, thậm chí còn mang trên mình tư thái "Tôi bằng lòng đến đây là nể mặt mấy người lắm rồi".
Hơn nữa cũng chẳng hề ngó nghiêng như chưa từng thăm thú thế giới bao giờ. Rất hiếm thấy người chiếm trọn hai tầng trong một căn nhà duplex giữa trung tâm thành phố như nhà họ Tô, vật trang trí trong nhà cũng vô cùng đẳng cấp. Ấy thế mà Tiết Diệc Sâm chẳng mảy may dáo dác chút nào.
Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh Tiết Diệc Sâm, lấy một viên kẹo trên bàn trà và bóc vỏ ra rồi đưa cho Tiết Diệc Sâm. Tiết Diệc Sâm liếc mắt nhìn cậu ta, do dự một lúc mới há miệng như ông lớn ra hiệu cho Tô Hoan Trạch đút cho mình. Tô Hoan Trạch ngoan ngoãn đút cậu ăn rồi mới tự mình ngậm một viên.
"Tôi gọi cậu là Diệc Sâm được chứ?" Ba Tô ngồi trên ghế sô pha đơn, chủ động bắt chuyện với Tiết Diệc Sâm.
"Chú muốn gọi sao cũng được."
"Mọi năm cậu đều đón năm mới một mình sao?"
"Vâng, suốt mấy năm nay toàn vậy." Nhưng mấy năm sau lại vô cùng náo nhiệt, một cái Tết thôi phải kề cận tận mấy cô "bạn gái" lận nên bận rộn lắm. Chẳng hay bản thân mình năm mười sáu tuổi có phải định dính với cái tên Tô Hoan Trạch ngốc nghếch này cả đời không.
"Nếu sau này đón năm mới chán quá thì đến nhà chúng ta nhé, dù gì cậu cũng là bạn tốt của A Trạch nên mọi người đều rất hoan nghênh cậu."
"Nếu vẫn còn qua lại với nhau thì tất nhiên là được rồi." Tiết Diệc Sâm vẫn thong thả trả lời.
Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh bỗng nhíu mày, bổ sung thêm một câu: "Sẽ mãi mãi bên nhau."
Ba Tô lườm Tô Hoan Trạch, nhìn thằng con của mình coi, rõ ràng đã hết thuốc chữa rồi. Ông chần chừ một lúc lại tiếp tục trò chuyện với Tiết Diệc Sâm, phần lớn đều là những câu khách sáo như cậu có sở thích gì đó.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, có hai người một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào. Người phụ nữ kia trông khá chững chạc với dáng người cao ráo, ăn mặc nghiêm chỉnh. Mặc dù khoảng bốn mươi nhưng sức hút vẫn còn đó, có thể thấy bà là một người biết chăm chút cho bản thân.
Bên cạnh bà là một chàng trai hiền hậu trạc tuổi đôi mươi, nhìn có vẻ ôn nhuận như ngọc và dịu dàng chứ không hề có khí thế cường hãn như ba Tô hay Tô Hoan Trạch. Tóc anh ta hơi xoăn và bồng bềnh, đường nét khuôn mặt mềm mại, ngũ quan tầm thường nhưng trông rất nghiêm chỉnh, thành ra khá ưa nhìn nhưng cũng chẳng mấy nổi bật.
Tô Hoan Trạch lập tức giới thiệu họ với Tiết Diệc Sâm: "Mẹ... và anh trai của tôi."
Tiết Diệc Sâm đứng lên chào hỏi, nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt đảo qua người Tô Hoan Nhan.
"Xem cô này, cứ cảm thấy đồ đạc trong nhà không được đầy đủ nên vội vàng kéo A Nhan đi mua sắm, không ngờ lại về trễ mất." Mẹ Tô cười dịu dàng và giải thích, sau đó đến cạnh Tiết Diệc Sâm quan sát cậu rồi cảm thán, "Bảnh bao thật sự, bảo sao A Trạch thích con như vậy."
Tô Hoan Nhan đưa đồ trong tay cho người giúp việc, cũng lại đây cười cười và nói: "Hân hạnh."
Mẹ Tô biết cách trò chuyện hơn ba Tô nhiều, sau khi mọi người ngồi xuống lại thì mẹ Tô là người tích cực nhất, hất Tô Hoan Trạch sang một bên để ngồi cạnh Tiết Diệc Sâm, kéo tay cậu hỏi đủ thứ trên trời dưới đất như thân thiết lắm vậy. Chẳng mấy chốc đã biết tất tần tật mấy thứ như chòm sao, cung hoàng đạo, sinh nhật, chiều cao và cân nặng của cậu...
Ba Tô thỉnh thoảng mới chen vào được một câu, Tô Hoan Dao cũng hào hứng tán gẫu.
Trước giờ Tô Hoan Trạch rất ít nói, bây giờ cũng không khác gì. Tô Hoan Nhan ngồi một bên cười tủm tỉm lắng nghe, biểu cảm vô cùng chân thành, đến mức... không thể nhìn thấu bất cứ cảm xúc gì từ trong ánh mắt của anh ta. Không hề sốt ruột, không tò mò và cũng không có tạp chất. Không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ đôi mắt của anh ta.
Tiết Diệc Sâm cũng xem như là một tay già đời, có thể nhìn ra thái độ ứng phó của ba Tô đối với cậu, hoàn toàn cảm thấy mình là bạn qua đường của con trai ông ta nên không thèm để vào mắt. Tô Hoan Dao và mẹ Tô đều rất thích cậu, nhưng mẹ Tô vẫn có điều phải cân nhắc. Bà ấy hỏi nhiều như vậy để có thể hiểu thêm về cậu sau đó phán đoán cậu có thật sự phù hợp với con trai mình không.
Ấy thế mà cậu không thể nhìn thấu được Tô Hoan Nhan.
Anh ta không hề có thái độ gì đối với việc em trai mình dắt bạn trai về nhà, không tò mò cũng không vui vẻ, cũng chẳng hề làm như đây không phải là chuyện của mình.
Có lẽ mình năm 16 tuổi không thể nào chơi lại tên Tô Hoan Nhan này được.
Mẹ Tô muốn đích thân xuống bếp nấu cho Tiết Diệc Sâm ăn, trong khi đó ba Tô lại lôi kéo Tiết Diệc Sâm bảo phải dạy cậu chơi cờ vua. Ai ngờ bọn họ chơi xong hai ván với tốc độ bàn thờ, và ba Tô thất bại thảm hại.
Ba Tô nhìn bàn cờ câm nín, sau đó gọi Tô Hoan Nhan cứu viện.
Tiết Diệc Sâm phát hiện trình độ chơi cờ của Tô Hoan Nhan tốt hơn nhiều so với ba Tô. Nhưng có lợi hại đến mấy đi chăng nữa cũng không thể nào là đối thủ của một lão già 70 tuổi như anh ta được, sau khi hai người họ giao tranh một lúc thì Tô Hoan Trạch cũng thành bại tướng trong tay Tiết Diệc Sâm.
Tô Hoan Nhan cười cười cảm thán: "Quả thật trình độ của tôi không bằng ai mà... nước cờ của cậu rất hay."
"Khả năng nhìn đại cục của anh hơi kém, anh luôn hạn chế tầm nhìn của mình ở một nơi nên tất nhiên sẽ bị áp chế." Tiết Diệc Sâm nhàm chán nghịch mấy quân cờ, nhìn Tô Hoan Nhan và nở một nụ cười không chê vào đâu được.
"Ừm, cảm ơn lời nhận xét của cậu." Vẻ mặt của anh ta vẫn không chút gợn sóng, cảm xúc nơi đáy mắt không hề thay đổi.
Tiết Diệc Sâm không quan sát anh ta nữa, cậu duỗi người rồi quay đầu lại hỏi Tô Hoan Trạch: "Cậu muốn chơi không?"
Tô Hoan Trạch nhìn bàn cờ và bĩu môi, đắn đo một lúc mới nói: "Tôi dắt cậu đi tham quan nhé."
"Được thôi, tôi muốn đến phòng cậu."
"Được."
Danh Sách Chương: