Lúc Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch đi trên hành lang đã nghe thấy thanh âm giáo huấn người của thầy Ngô, Tiết Diệc Sâm lập tức bày ra khuôn mặt rầu rĩ.
Sau khi hai người đi vào thì thấy một hàng nam sinh đang đứng ũ rũ cụp đuôi, chỉ có mỗi mình Vu Hải Lang to gan ngẩng đầu nhìn lén Tiết Diệc Sâm, còn rãnh rỗi nháy mắt với cậu nữa, cho dù bị la rầy suốt cả buổi trưa thì trông cậu chàng vẫn hí hửng lắm, chẳng khác gì mấy đứa nhóc ranh thích náo nhiệt.
Tiết Diệc Sâm đứng bên cạnh cậu ta lắng nghe một lúc thì nhận ra thầy Ngô chủ yếu giáo huấn Tống Triết và hai nam sinh trêu đùa Bao Sảng, mấy tên kéo bè kéo lũ đánh nhau thì đang bị cho đứng phạt ở một bên, cứ đứng như pho tượng vậy bảo sao Vu Hải Lang lại có tâm trạng đùa giỡn với cậu.
Bao Sảng khóc rất thảm thương, nhưng không có ai thương hoa tiếc ngọc đưa khăn giấy cho em, thầy Ngô vừa nhìn đã biết là một người đàn ông độc thân không biết săn sóc, chỉ biết giáo huấn thôi, Tiết Diệc Sâm thấy vậy cũng không đành lòng nên nhích sang một bên, lấy một gói khăn giấy trong túi của mình lén lút nhét vào trong tay Bao Sảng.
Bao Sảng có hơi giật mình, nhưng vẫn nhận lấy.
Thầy Ngô lia mắt thấy động tác nhỏ này của Tiết Diệc Sâm nhưng ông không để ý đến, tiếp tục để nước bọt văng tứ tung dạy bảo Tống Triết.
Một lúc sau, hẳn là thầy Ngô mắng đến mệt mỏi rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút, vừa mở bình ra thì phát hiện không còn chút nước, ông quay đầu lại đưa cho Tiết Diệc Sâm, cậu cũng coi như còn thông minh chán, lập tức chạy tới rót cho thầy Ngô một ly nước, còn pha lẫn nước nóng và nước lạnh nên rất vừa phải.
Thầy Ngô uống vài ngụm nước xong thì vung tay lên: "Mấy trò cũng đừng có đứng không đấy, về viết bản kiểm điểm hơn hai ngàn chữ, ngày mai phải nộp lại cho tôi! Có nghe thấy chứ, hả?!"
Mấy cậu trai mặt mày xám xịt về lớp viết kiểm điểm, Tiết Diệc Sâm lại gần thầy Ngô đưa tiền thừa cho ông: "Bôi thuốc và đăng ký chỉ tốn hết 25 tệ, còn lại bao nhiêu em trả cho thầy."
"Tiền xe taxi thì sao?"
"Cái đó Tô Hoan Trạch trả."
Thầy Ngô cũng không bận tâm nữa, lấy lại tiền xong thì bắt đầu dạy dỗ Bao Sảng.
Lúc cậu đi ra ngoài thì thấy Vu Hải Lang đang đợi mình, vừa thấy cậu thì cậu ta đã bước đến dò hỏi: "Lúc ông đánh nhau là Hulk đã giải trừ phong ấn hửm?"
Cậu cũng thấy ngượng ngùng khi bị hỏi như thế, đành cười ha hả đáp lại: "Tôi nhìn thấy người nào đó động vào mấy chậu cây của tôi nên nóng đầu, mà sao ông cũng ra tay?"
"Tôi thấy ông đánh hăng quá nên máu dồn lên não, cứ vậy mà nhào vào đánh thôi."
"Ông bị thần kinh à?"
"Ha hả, mặt ông không bị sao chứ, lúc nãy tôi thấy mặt ông dính máu."
"Không biết có bị hủy hoại nhan sắc không nữa, vừa nhắc là thấy tức mà."
"Đàn ông con trai mà, phải lưu lại một số dấu vết mới có mùi vị nam nhân. Tất cả những vết thương mà ông phải chịu chính là huân chương của ông đó!"
"Xàm xí."
Vu Hải Lang lẩm bẩm trong miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tiết Diệc Sâm về lớp thì ngồi viết bản kiểm điểm, sau đó Bao Sảng và những người khác cũng quay lại, lúc cô bé về chỗ ngồi thì vẫn khóc rấm rức, Mạnh Hải định khuyên nhưng vẫn rụt cổ lại, không hó hé gì nữa.
*
Lần này bọn họ đánh hội đồng, không giống vụ đánh nhau nhỏ ở ký túc xá hôm nọ nên không thể che lấp cho qua chuyện được, thật sự là ầm ĩ đến mức không thể không xử lý. Sau hai ngày làm việc với lãnh đạo nhà trường, thầy Ngô quyết định đưa ra thông báo phê bình và xử lý đối với mấy nam sinh đánh nhau.
Thoáng cái Tiết Diệc Sâm đã trở nên nổi tiếng.
Có một tấm bảng đen ở lối vào sảnh lớn tầng một của trường, bên trên dán bảng vàng danh dự và bảng phê bình.
Trên bảng vàng danh dự, vì Tiết Diệc Sâm là hạng nhất trong bài khảo sát đầu năm, tất cả thành tích các môn đều được dán lên trên đó, ngoài ra còn dán một tấm ảnh của cậu.
Tấm ảnh là bức hình 2 inch nộp lúc nhập học, bây giờ được phóng to lên thành 7 inch, ảnh phông xanh, cậu mặc một cái áo sơ mi trắng, tóc đen như mực, thiếu niên khôi ngô, lúc cười thì đôi mắt cong lên, ngũ quan không có chỗ nào để chê, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Bảng điểm cạnh đó cũng khiến người ta không thể ngó lơ, bài thi khối tự nhiên chỉ mất ba điểm, tổng điểm cao hơn người xếp thứ hai 23 điểm, có thể nói là chiến thắng một cách áp đảo.
Nhưng mà tên của cậu còn được treo trên bảng phê bình, bởi vì đánh nhau ẩu đả nên bị nằm trên tờ thông báo.
Trạng nguyên ở cả hai bảng, vừa là con nhà người ta vừa là một học sinh cá biệt, đã thế còn là một anh đẹp trai không chút tì vết, cậu nghiễm nhiên trở thành một nhân vật nổi danh khắp trường.
Đáng giận nhất là Vu Hải Lang còn chỉ vào tấm hình trên bảng vàng danh dự, liên tục cảm thán với Tiết Diệc Sâm: "Ông nhìn cái ảnh này đi, quả thực có thể debut làm idol luôn rồi đấy..."
Cậu bực mình lườm Vu Hải Lang một cái, sau đó dán bản kiểm điểm của mình lên bảng phê bình, dùng tay ấn vào, cảm thấy mặt mũi của mình vứt sạch cả rồi. Lúc cậu viết kiểm điểm có thèm nghiêm túc đâu, viết đủ thứ trên trời dưới đất, nhấn mạnh tới mấy chậu cây mọng nước đã hy sinh của mình, còn viết cả tên từng loài vào đấy.
Đến giờ cậu mới biết phải dán bản kiểm điểm ở đây triển lãm suốt một tháng, có muốn viết lại cũng không còn kịp nữa rồi, sớm biết vậy thì đã viết đàng hoàng rồi.
Vu Hải Lang là một người vô tâm vô phế, dán xong thì về lớp.
"Ông không thấy mất mặt à?" Tiết Diệc Sâm theo Vu Hải Lang quay về, khẽ hỏi cậu ta.
"Có gì đâu mà mất mặt, đống truyện cười lắm chữ trên weibo tôi còn không thèm đọc, làm sao có người nguyện ý xem bản kiểm điểm của tôi chứ? Nhưng mà ông thì khác, bây giờ ở trường mình thì cái tên Tiết Diệc Sâm này vang dội lắm đó, chắc chắn sẽ bị mấy cô nàng vây xem cho coi. Nếu tôi là ông thì chớp lấy cơ hội này tìm bạn gái luôn cho rồi."
"Đúng là không biết nhục mà còn lấy đó làm tự hào nữa chứ?"
Hai người vừa bước vào đã thấy lớp học đang hỗn loạn, có vẻ họ đang thu dọn đồ đạc. Hai người bọn họ lập tức hỏi thăm người khác mới biết phải thay đổi chỗ ngồi.
Vốn dĩ thầy Ngô đã định sau khi kết thúc bài khảo sát thì sẽ sắp xếp vị trí ngồi theo thành tích, kết quả là cả lớp náo loạn một lần nên phải chậm trễ mấy hôm, đã thế mấy đứa có thành tích tốt cũng tham gia đánh nhau nên ông dứt khoát không xếp theo thành tích nữa mà dựa vào chiều cao.
Vừa nghe chỗ ngồi được sắp xếp theo chiều cao thì Tiết Diệc Sâm đã có linh cảm không tốt, sau khi thu dọn đồ đạc của mình xong thì cậu ra hành lang đứng xếp hàng, không ngạc nhiên khi thấy người đứng đầu là Tô Hoan Trạch, còn cậu đứng ngay sau cậu ta.
Quả nhiên một lúc sau, cặp đầu tiên thầy Ngô gọi vào là hai người bọn họ, xếp họ ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học, ngay cạnh cửa sau.
Hàng cuối cùng chỉ có hai bàn, ở giữa còn bị tủ khóa ngăn cách, hai bên không thể nhìn thấy nhau, chặn phải nói là kín mít, bình thường dù có phải đổi dãy thì cũng chỉ có hai vị trí này tráo cho nhau, không giống dãy trên bốn bàn một hàng.
Bây giờ bọn họ ở gần cửa sau, sau khi đổi dãy thì sẽ gần thùng rác.
Ưu điểm duy nhất là camera trong lớp rất ít khi bật, nếu thầy Ngô đứng ở cửa sau nhìn vào bên trong thì sẽ không thể nhìn thấy chỗ này, đây là một điểm mù.
Tô Hoan Trạch vào vị trí cạnh cửa trước, để Tiết Diệc Sâm ngồi hàng ghế bên ngoài, cậu cũng không thèm để ý, sau khi để đồ đạc đó ngồi xuống thì nhanh chóng nhận ra hai người rồi sẽ xung đột với nhau mất thôi.
Cậu cũng không biết vì sao bàn ghế lúc tiểu học thì rất lớn, không chen chúc chật chội gì hết, nhưng mà càng về sau thì bàn ghế càng nhỏ lại, ghế ngồi cũng không còn thoải mái bằng, đã thế...
Bốn cái chân dài này không có chỗ để.
Tiết Diệc Sâm có đôi chân dài, lúc cậu ngồi thường hay duỗi chân ra, lúc trước Vu Hải Lang còn có thể nhường cậu. Nhưng bây giờ cậu gặp phải cặp chân còn dài hơn mình, hai người vừa mới ngồi xuống không được bao lâu thì hai chân đã va vào nhau, Tiết Diệc Sâm bất đắc dĩ phải thay đổi tư thế vài lần.
Sau khi cả lớp ngồi xuống, mấy nữ sinh như quốc bảo được xếp ở đằng trước, chỉ có Bao Sảng khá cao nên xếp ở hàng áp chót, Tiết Diệc Sâm chỉ có thể cảm thán nam sinh trong lớp không biết phấn đấu vì chiều cao chút nào.
Thầy Ngô điều chỉnh vị trí của vài người, sau đó để cả lớp đứng dậy nhìn ngắm một hồi rồi mới thấy hài lòng.
Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch thuận lý thành chương trở thành bạn cùng bàn của nhau, lúc cả hai không nói gì thì có cảm giác lúng túng kỳ lạ.
Sau khi xác định chỗ ngồi thì vào tiết tự học, Tiết Diệc Sâm bắt đầu học hành, trước tiên cậu làm hết bài tập, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Vu Hải Lang ngồi ở hàng giữa duỗi cổ nhìn mình, cậu ngầm hiểu lấy sách bài tập của mình đặt ở cạnh bàn, thoáng cái Vu Hải Lang đã lén đến lấy sách bài tập sau đó chạy vèo về chỗ ngồi.
Đây là thói quen đã hình thành từ trước, Vu Hải Lang và Mạnh Hải đều chép bài tập về nhà của cậu, còn chuyên nghiệp đến mức cố ý viết sai vài câu, như vậy sẽ an toàn hơn.
Sau khi cậu làm bài tập xong, cậu bắt đầu học thuộc lòng tự vựng, vừa mở sách ra thì phát hiện Tô Hoan Trạch không biết đã ngủ từ bao giờ.
Trông Tô Hoan Trạch bặm trợn như vậy phần lớn là do đôi mắt của cậu ta, nói không chừng đeo kính áp tròng vào thì gương mặt sẽ trở nên hiền lành hơn ấy chứ.
Lúc này cậu ta nhắm mắt lại, cả người rơi vào trạng thái ngủ say, đường nét cũng trở nên dịu dàng không ít, nhìn cậu ta như vậy trông cũng tuấn tú lắm. Hốc mắt của cậu ta hơi xanh, chỗ bị đánh hiển nhiên vẫn còn hơi sưng, đều do Tiết Diệc Sâm mà ra cả. Lúc cậu ta ngủ còn hơi bĩu môi, nhìn cứ đáng thương kiểu gì.
Ai ngờ cậu mới nhìn có một chút mà Tô Hoan Trạch bỗng dưng mở mắt ra.
Ánh mắt của Tô Hoan Trạch luôn khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp, lúc cậu ta mở mắt ra Tiết Diệc Sâm sợ đến mức run cả tay, cậu chỉ cảm thấy người này có tính cảnh giác cao thật, cậu chỉ mới nhìn có chút mà cậu ta đã nhận ra à?
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tô Hoan Trạch quay đầu sang bên khác ngủ tiếp.
Cậu cũng không để ý lắm, tiếp tục học thuộc từ vựng, nhưng cậu vẫn luôn nhớ tới ánh mắt không mấy thân thiện của Tô Hoan Trạch.
Đột nhiên tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, trong đầu xuất hiện âm thanh: Plugin [Huấn Luyện Cuộc Sống] đã được sửa chữa, tối nay các cậu có thể gặp lại nhau.
Danh Sách Chương: