Khiết Anh ngồi tựa lưng vào thành giường chán nản lắc đầu: “Quả thật là tỷ ấy đã thích thái tử nhưng có vẻ tỷ ấy không hy vọng nhiều vào mối tình này nên nhìn tỷ ấy cũng không đặt nhiều hy vọng vào đó.” Nói ra thì trong tiểu thuyết nàng đọc vốn không hề có sự xuất hiện của A Tuyết nên giờ nàng cũng không biết A Tuyết sẽ đến với ai. Đúng là đau đầu mà!
Khiết An đưa tay chống cằm tỳ lên bàn trang điểm rồi nhìn sang nàng nói: “Đúng là chúng ta đã quá chú trọng đến công chúa mà quên luôn vẫn có người sẽ bị tổn thương khi vô tình bị kéo vào chuyện này.”
Khiết Anh ủ rũ gật đầu: “Đúng vậy! Lúc đầu ta chỉ cho rằng hai người họ nếu không thành cũng chẳng ai bắt tội chúng ta nhưng ta lại quên rằng ngài ấy là thái tử Đông Nhạc. Chưa nói đến thân phận thái tử chỉ nói đến khoảng
cách hai đất nước đã biết khó có chuyện thành đôi rồi nhưng tỷ lại quên mất đi chuyện đó. Giờ thật sự thấy có lỗi với Tuyết tỷ tỷ quá đi.”
Khiết An thở dài: “Chúng ta trăm tính ngàn suy lại không nghĩ đến Tuyết tỷ sẽ thành nạn nhân bị tổn thương trong chuyện này, đúng là lỗi hoàn toàn do chúng ta gây ra rồi đi.”
Khiết Anh đột nhiên ngồi thẳng lên, giọng nói khẳng định chắc chắn: “Vì vậy tỷ sẽ giúp tỷ ấy tìm một mối lương duyên thật đẹp để bù lại và sẽ tổ chức một hôn lễ chưa từng có để xin lỗi tỷ ấy.”
Khiết An nghe vậy thì có chút hưng phấn: “Được đó nha! Nhưng biết tìm đâu một lang quân như ý? Người ta cũng đâu phải con cá hay bó rau mà tỷ ra là gặp mang về?”
Khiết Anh nhìn muội muội mình, nàng bước xuống giường đi lại búng vào trán Khiết An một cái nói: “An An à? Chúng ta cần đi tìm sao? Phụ thân chúng ta là ai chứ? Là đại tướng quân nắm giữ gần một phần ba binh sĩ triều
đình không lẽ tìm một người lang quân tốt cho Tuyết tỷ còn khó sao?”
Khiết An bị búng bất ngờ khẽ “a” một tiếng rồi đưa tay xoa xoa trán của mình, cô hí hửng: “Đúng rồi! Vậy mà muội quên mất. Nhưng mà tìm được rồi làm sao? Tỷ tỷ, nhưng cho dù tìm được phụ thân cũng khó mà lên tiếng kết hợp
nha! Người ta là nữ nhi chứ không phải nam nhân đâu mà tỷ muốn là được.”
Khiết Anh nhìn Khiết Anh nói: “Vậy chúng ta không biết làm cho họ yêu nhau sao? Chúng ta rảnh rỗi làm gì nên phải se duyên chứ?”
Nói xong lại đưa ánh mắt bất mãn nhìn nàng nói: “Tỷ a! Se thì se nhưng tỷ đừng mỗi lần đều đánh trán muội có được không? Muội sắp bị tỷ đánh đến hóa ngốc luôn rồi đó!”
Khiết Anh không chút thương tiếc đáp: “Muội đó vốn dĩ muội ngốc sẵn rồi mà! Nếu ngốc thêm nữa thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đâu. Mà cho dù muội ngốc thì tỷ đây cũng vẫn có thể tìm được cho muội một mối lương duyên đẹp đó nha!”
Khiết An mím môi xấu hổ: “Tỷ…muội không thèm chơi với tỷ nữa! Muội về phòng ngủ đây.” Nói rồi cô giẫn dỗi cùng với gương mặt bị nàng trêu cho đỏ ké chạy về phòng mà chẳng thèm đóng cửa. Khiết Anh cười lắc đầu với tính trẻ
con này của cô, muội muội này của nàng đúng là đáng yêu hết nấc rồi nha! Nàng bước đến đóng cửa rồi thổi tắt nên và quay về giường nghỉ ngơi. Căn phòng rộng rãi được ánh trăng bên ngoài chiếu vào sáng một góc, gương mặt giai nhân đang nằm trên giường được ánh sáng dưới sàn hắt lên tạo nên một nét đẹp mờ ảo quyến rũ
như tiên nga đang dần chìm sâu vào giấc ngủ.