• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

=======Bão 7=======

Sau khi tiến đoàn người Đông Nhạc và khách quan ra về, Túc Trân ngước nhìn nàng có chút lo lắng: “Anh nhi, sao sắc mặt con lại nhợt nhạt như vậy? Con không khỏe chỗ nào sao?”

Nghiêm Trung cũng tiếp lời: “Từ lúc các con từ Lâm An về ta đã thấy sắc mặt con không tốt rồi! Có phải đã xảy ra chuyện gì mà các con giấu chúng ta không?”

Khiết Anh lắc đầu nói: “Dạ không phải đâu ạ! Chắc là do cơ thể con vốn yếu ớt lại lần đầu đi xa như vậy nên cơ thể có vài phần khó chịu. Con nghỉ ngơi vài hôm sẽ không sao thôi ạ!”

Khiết An thấy hai ông bà nghi ngờ liền vội nói: “phụ thân, hôm nay đã mệt cả ngày rồi, người hãy cùng mẫu thân vào trong nghỉ ngơi đi ạ. Ngoài đây con và tỷ tỷ dọn dẹp là được rồi!”

Túc Trấn nghe cô nói vậy thì cũng gật đầu rồi cùng Nghiêm Trung vào trong. Khiết Anh và Khiết An thì sau một phen hú vía khẽ thở phào. Khiết Anh vuốt ngực nói: “May quá! Nếu hỏi nữa chắc sẽ lộ mất!”



Khiết An nhìn tỷ tỷ mình khẽ nói: “Tỷ còn nói! Tỷ đó lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi đó. Phụ thân tuy không phải đại phu nhưng những vết thương như vậy đã thấy qua không ít nên khó mà qua mắt được người lắm!” Khiết Anh gật

đầu lia lịa xem như đã hiểu. Sau đó Khiết An dìu Khiết Anh sang ghế ngồi nghỉ ngơi rồi sai hạ nhân dọn dẹp bàn ghế và quét tước xung quanh.

Vĩnh Ninh ngồi bên cạnh hỏi Khiết Anh: “Khiết Anh, hôm nay kinh thành có tổ chức lễ hội múa rối nước muội muốn ra ngoài chơi không?”

Khiết Anh nghe nói có lễ hội là mặt mày tươi rói quay phắt qua hỏi lại: “Lễ hội sao? Vui không công chúa?”

Vĩnh Ninh gật đầu hung phấn kể: “Đương nhiên vui rồi! Ta nói muội nghe nha có biểu xiếc, có múa rối, thả đèn và đặc biệt là rất nhiều đồ ăn ngon luôn đó!”

Khiết Anh nghe đến đồ ăn là như muốn nhảy cẫng lên, nàng nhìn Vĩnh Ninh với ánh đôi mắt lấp lánh như có ngàn vạn vì sao: “Có món ăn ngon nữa sao? Vậy muội cũng đi!”

“Không được!” – Tử Hàn và Khiết An đồng thanh phản đối khiến Vĩnh Ninh, Tử Hạo và nhất là Khiết Anh phải sững người.

Khiết An bước đến nói: “Tỷ tỷ vết thương chưa lành mà lễ hội lại diễn ra rất khuya mới kết thúc nếu tỷ nhiễm phải phong hàn thì sao? Tỷ quên việc lần trước tỷ ngã bệnh suốt mấy năm nay rồi sao? Nay mới vừa an dưỡng được



vài tháng lại muốn ra ngoài phơi sương đêm sao? Muội không đồng ý đâu!”

Vĩnh Ninh chợt quay sang hỏi Tử Hàn: “A Hàn! Chuyện này Khiết An không đồng ý ta còn hiểu nhưng đệ sao lại ngăn cản?”

Tử Hàn lạnh nhạt nhìn Tử Hạo rồi ngồi xuống bên cạnh Khiết Anh nói: “Anh nhi sức khỏe còn yếu, lễ hội lại đông đúc nhộn nhịp nếu lỡ xảy ra

chuyện gì thì sao?”

Tử Hạo cũng quay sang nhìn hắn hỏi: “Hoàng huynh, huynh biết lo lắng cho người khác từ lúc nào mà đệ không biết vậy?”

Tử Hàn im lặng không trả lời, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào nữ nhân bên cạnh mà thôi.”

Khiết Anh thấy vậy vội nhìn sang Khiết An cười lấy lòng: “An An, muội cho ta đi chơi đi có được không? Ta hứa sẽ không để ngã bệnh nữa đâu! Nha An An!” Nàng đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Khiết An, cô quay sáng hướng khác

không quan tâm luôn còn nàng thì giơ tay giật giật tay áo của Khiết An mà nài nỉ.

Hắn thấy hành động của nàng cứ như một hài tử xin mẹ đi chơi ấy thì bật cười hỏi: “Nàng thật sự muốn đi sao?”

Khiết Anh liền quay sang gật đầu như giã tỏi nói: “Dĩ nhiên là rất muốn rồi, tôi chưa bao giờ được tham gia nên rất muốn đi, ở đó có trò vui lại có món ăn ngon nữa. Tôi thật sự rất là muốn đi luôn đó!”

Tử Hàn đưa tay lên xoa đầu nàng rồi gật đầu: “Được! Ta sẽ dẫn nàng đi nhưng nàng phải luôn ở bên cạnh ta không được rời nửa bước có được không?”

Khiết Anh nghe liền gật đầu đồng ý: “Được, miễn được đi là được.” Nàng vui mừng vô hạn, đôi môi hoa đào nở một nụ cười xinh đẹp lộ ra chiếc răng khểnh. Hắn nhìn thấy nụ cười lôi cuốn ấy thì khẽ mỉm cười theo, trong mắt chứa đầy sủng nịch dành cho nàng không hề che giấu khiến cho Vĩnh Ninh và Tử Hạo dụi đến muốn rớt luôn tròng mắt ra ngoài vì sự biến đổi này của hắn.

Khiết An thấy vậy thì trong lòng có chút không vui, cô cảm giác như tỷ tỷ không cần mình nữa, không còn yêu thương và luôn luôn bên cạnh cần cô bảo vệ nữa. Có lẽ tỷ ấy đã có người thay cô bảo vệ rồi, cô đứng nhìn nụ cười

hồn nhiên xinh đẹp của Khiết Anh mà trong bụng đầy sự tức giận và khó chịu vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK