Sau khi hai nàng chuẩn bị xong y phục bước ra thì Nghiêm Trung ngồi uống trà ở đại sảnh khó hiểu hỏi: “Sao hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến hai đứa vậy chứ?”
Khiết Anh và Khiết An cũng không hiểu, Khiết An nhìn ông đáp: “Chúng con cũng không biết! Thôi chúng con xin phép vào cung ạ, có gì về con sẽ nói với người.”
Túc Trân đứng bên cạnh Nghiêm Trung gật đầu: “Được, các con đi cẩn thận đó!” Hai nàng cúi đầu rồi nhanh chóng ra xe ngựa cùng Lý công công vào cung diện thánh theo ý chỉ.
Đến hoàng cung, Khiết Anh và Khiết An được Lý công công dẫn đến thẳng ngự thư phòng nơi hoàng thượng đang ngồi xử lý công vụ.
Bước vào Lý công công cúi đầu bẩm báo: “Nô tài bái kiến hoàng thượng! Nô tài đã đưa nhị vị tiểu thư Cao phủ đến rồi ạ!” Khiết Anh và Khiết An quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Hoàng thượng đang ngồi trên tọa long xem tấu sớ ngẩng lên trầm giọng: “Tất cả bình thân!” Khiết Anh và Khiết An cúi đầu: “Tạ hoàng thượng” rồi được Tiểu Mai và Tiểu Đào dìu đứng lên.
Hoàng thượng nhìn hai nàng rồi cất giọng: “Trẫm lúc trước có nghe khanh kể về sự việc của Tôn Hữu. Nhưng lúc ấy do bận việc tiếp đón thái tử nên bậy giờ trẫm mới xem xét việc này. Giờ trẫm ra lệnh cho hai ngươi cùng nhị
vị vương đi điều tra thực hư có đúng vậy hay không rồi về bẩm báo trẫm biết.”
Khiết Anh và Khiết An không ngờ hoàng thượng lại muốn hai người đi, Khiết An cúi đầu nói: “Hoàng thượng đã nói thì dân nữ xin nghe, nhưng dân nữ và tỷ tỷ không hiểu việc quan trường càng không biết điều tra như thế nào. Sợ e là sẽ làm vướng tay hai vương gia tra án ạ!”
Hoàng thượng nhìn Khiết Anh thấp giọng nói: “Việc tên Tôn Đức gây rối ngoài phố là ngươi ra mặt nên trẫm muốn phái ngươi đi cùng. Khi đó chắc ngươi cũng nghe qua không ít chuyện của hắn. Có ngươi theo tra án sẽ dễ hơn.”
Khiết Anh nhìn ông rồi quay sang nhìn Khiết An, nàng quay lại nhìn ông lần nữa mím môi: “Dân nữ xin tuân chỉ ạ!”
Hoàng thượng gật đầu: “Được rồi! Hai ngươi về đi, còn giờ xuất phát thì để Hàn nhi và Hạo nhi bàn qua với các ngươi vậy!”
Khiết An và Khiết Anh cúi đầu: “Dân nữ xin cáo lui!” Thấy ông gật nhẹ thì cả hai quay sang cúi đầu với Lý công công rồi xoay người ra về.
Vừa ra tới sân thì đã gặp hai người kia cùng hai cận về vừa đi đến. Khiết Anh nhìn thấy là ngứa mắt nhưng vẫn phải nhắm mắt cùng Khiết An cúi đầu hành lễ: “Bái kiến nhị vương gia, tam vương gia!”
Tử Hàn nhìn nàng không để ý đến mình thì bỗng nhiên có chút khó chịu. Tử Hạo thấy hắn không nói gì nên cậu mỉm cười xoay quạt trong tay bước lên nói: “Nhị vị tiểu thư không cần đa lễ. Có phải nhị vị được phụ hoàng triệu
kiến vì chuyện của Tôn Hữu.”
Khiết Anh cúi đầu im lặng, Khiết An cười nhẹ gật đầu: “Thưa đúng vậy ạ!”
Tử Hạo gật đầu nói: “Vậy mời nhị vị qua kia chúng ta bàn bạc một chút được không?” Khiết An gật nhẹ rồi nắm tay Khiết Anh đi qua mái đình đối diện ngự thư phòng cùng hai người kia nói chuyện. Đến nơi, bốn người kia thì vào trong còn Tiểu Đào cùng Tiểu Mai và Trình Ẩn, Châu Phong đều đứng lại dãy đá bên cạnh đình canh gác.
Vừa vào trong Tử Hạo đã niềm nở mời cả hai ngồi xuống còn cậu cũng kéo tảng núi tuyết ngàn năm ngồi xuống theo mình. Tử Hạo nhìn Khiết An lên tiếng hỏi: “Vậy chắc nhị vị tiểu thư có nghe nói ngày mai chúng ta xuất phát, vậy không biết tiểu thư muốn xuất phát lúc nào vậy?”
Khiết An không dám nhìn thẳng nên hơi cúi đầu nói: “Dạ tùy vào nhị vị vương gia ạ!”
Tử Hạo suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy cuối giờ mão chúng ta gặp nhau tại Cao phủ của tiểu thư rồi xuất phát luôn nhé?”
Khiết An gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ!”
Tử Hạo suy tư một chút mở miệng: “Lần này đi là điều tra nên không mang theo nhiều người, hay là chúng ta cưỡi ngựa có được không?”
Khiết An đáp: “Cũng được ạ!”
Tử Hạo nhìn sang Khiết Anh, từ nãy giờ nàng không lên tiếng nhưng ánh mắt dường như đang suy nghĩ gì đó, cậu cất tiếng gọi: “Cao đại tiểu thư, nghe nói khi đó tiểu thư chạm măt với tên kia chắc nghe tiếng xấu về hắn không ít nhỉ?”
Khiết Anh nhàn nhạt đáp: “Dân nữ chỉ nghe về việc hắn hay chèn ép bá tánh trong trấn phải nộp thuế cho hắn còn nghe đâu hắn còn bắt ép dân nữ nữa nhưng chỉ là nghe nói chứ không có chứng cứ xác thực ạ!”
Tử Hạo định trả lời thì Tử Hàn ầm trầm từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng khiến Tử Hạo giật mình: “Vậy giờ tìm chứng cứ thôi!” Hắn đảo mát nhìn nàng khẽ nhếch môi: “Không ngờ Cao đại tiểu thư đây có tài năng thật, đến cả phụ
hoàng ta cũng tín nhiệm cô.”
Tử Hạo nghe thấy liền đưa mắt nhìn hắn, lại muốn gây chuyện nữa sao? Bình thường hắn ít nói lắm mà? Khiết An nghe vậy thì cảm thấy tỷ tỷ bị bị xem thường nên trong lòng liền nổi lên một cổ tức giận. Riêng Khiết Anh tuy có chút ứa gan nhưng vẻ mặt lại như chẳng có gì mà nhìn thẳng vào mắt hắn đáp: “Hai chữ “tài giỏi” dân nữ không dám nhận. Chỉ là dân nữ hòa đồng hoạt bát với mọi người nên hoàng thượng nghĩ dân nữ sẽ dễ gần gũi với bá tánh hơn mà thôi. Nhị vương gia chắc không hiểu đâu nhỉ?”
Tử Hàn tưởng mỉa mai được nàng không ngờ bị nàng nói đến cứng họng. Khiết Anh đứng lên nói: “Đã trễ rồi dân nữ cùng muội muội xin phép cáo lui ạ!”
Tử Hạo vội đứng lên nói: “Vậy mai bản vương cưỡi ngựa đến rồi chúng ta đi chung ngựa có được không”
Khiết An thấy thái độ của Tử Hàn đã không thích rồi lại thêm giờ muốn tỷ tỷ cưỡi cùng hắn trên một con ngựa sao? Vừa nghĩ đến là cô đã tức giận rồi, Khiết An từ chối thẳng: “Đa tạ ý tốt của tam vương gia, không cần đâu ạ! Tuy dân nữ bất tài nhưng cưỡi ngựa thì không vấn đề nên không cần vương gia phải nhọc tâm ạ. Dân nữ xin phép cáo lui.” Nói xong Khiết An quay qua nắm tay Khiết Anh ra ngoài cùng Tiểu Mai và Tiểu Đào ra xe ngựa hồi phủ.
Tử Hạo mặt buồn khi bị cô từ chối, cậu xoay qua nhăn mày hỏi Tử Hàn: “Hoàng huynh, rốt cuộc huynh có thâm thù đại hận gì với Cao đại tiểu thư vậy chứ?”
Tử Hàn thản nhiên nói: “Chỉ là không thích dáng vẻ giả tạo của nàng ta thôi.” Nói rồi hắn đứng lên cùng Trình Ẩn quay về tẩm cung.
Tử Hạo thở dài: “Ai không biết chắc còn tưởng hai người có mối thù gia tộc nữa đó.” Cậu chỉ biết lắc đầu rồi đứng lên cùng Châu Phong đến ngự thư phòng bẩm báo với hoàng thượng về những gì đã bàn từ nãy giờ tại mái đình.